Ngày 18 tháng 11, trời nắng.
Nhìn hộp thuốc mở rộng đặt trên tủ, Dịch Dao sửng sốt.
Đi lên đóng tủ lại, Dịch Dao xoay người vào phòng bếp ăn đại một chút gì đó để lấp đầy bụng sau đó liền trở lại sô pha ở phòng khách, khởi động notebook.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện trùng hợp, cho nên cô cũng không nghĩ là do Đàn Hoa phát hiện gì đó mà cố ý mở ra cho cô. Tố chất thân thể của cô rất tốt, từ nhỏ đến lớn rất ít khi bệnh, ngẫu nhiên cảm mạo phát sốt cũng rất nhanh khỏi, không cần uống thuốc.
Trong trí nhớ lần đầu tiên cô tự mua thuốc cho mình là khi học lớp 4 tiểu học, lúc đó ông bà đều đã về quê, ngày hôm trước bởi vì tan học về nhà mắc mưa cho nên cô bị cảm, vốn dĩ bị bệnh cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lúc đó cô lại muốn làm mình làm mẩy, mua thuốc không uống, cố ý đặt trên bàn cơm, để ba cô thấy sẽ quan tâm hỏi han cô hai câu hay không.
Kết quả? Kết quả là ba cô không nói gì hết, mà cô tức giận trong một tháng đã ăn hết một nửa thịt trong hộp cơm của ông ấy rồi mới kêu ông ra ăn cơm.
Nhớ tới trò đùa dai mình đã từng làm, Dịch Dao mỉm cười, ý tưởng chợt lóe trong đầu, cầm lấy bút vẽ lên bản đồ.
Trạm thứ 10 "Hành trình thám hiểm của nhóm Ngũ Hà": lâu đài kén ăn! Trên đường đi người chơi phải sưu tập các loại đồ ăn, sau đó năm người chơi phải phân biệt chính xác các loại đồ ăn và số lượng tấn công Boss mới có thể đánh bại nó, nếu không sẽ bị phản đòn!
Nghĩ ra thiết kế cơ bản, hoạt cảnh của trò chơi, đạo cụ, thậm chí hình tượng của Boss cũng dần dần rõ ràng hơn, hai tay Dịch Dao hoạt động liên tục, vừa viết vừa vẽ với tốc độ phi thường.
Hôm trước làm ở phòng tắm quá lâu nên bị lạnh, ngày hôm qua thân thể còn sốt nhẹ nên hiệu suất cực kém, cho nên hôm nay cô phải đẩy nhanh tốc độ gấp đôi mới được.
Bệnh viện Hòa X, trong phòng làm việc của nữ bác sĩ nào đó, một đám nữ bác sĩ, nữ hộ sĩ chen lấn cả căn phòng, chỉ có một không gian duy nhất sau bàn làm việc còn trống....
Lý Duật ưu nhã ngồi ở ghế làm việc, nhẹ nhàng nhận lấy mấy quyển sổ ký tên mấy cô hộ sĩ đưa tới, miệng mỉm cười, đôi mắt mang theo tình ý rõ ràng.
Trái tim cô hộ sĩ nhỏ đập bưng bưng, đặc biệt là khi vừa nãy lúc cô cầm lại quyển sổ ký tên còn đụng vào tay của Lý Khinh Nam! A a a a a! Lý Khinh Nam Lý Khinh Nam! Cô sờ trúng hắn! Bây giờ Lý Khinh Nam còn đang ký tên cho cô! Trời ơi! Đẹp trai quá! Dịu dàng quá! Cô chịu không nổi! Cô muốn thét chói tai!
Đâu chỉ mình cô muốn thét chói tai, toàn bộ mấy cô gái trong phòng đều muốn thét chói tai! Tuy rằng chỗ bệnh viện tư nhân này của các cô thường xuyên có minh tinh nổi tiếng nhập viện, nhưng có mấy người vào bệnh viện còn có sắc mặt tốt chứ?
Hơn nữa quy định ở bệnh viện rất nghiêm, nếu dám vô cớ quấy rầy người bệnh và bạn bè thăm hỏi, đều bị đuổi việc! Nhưng Lý Khinh Nam không chỉ đối xử dịu dàng với các cô, cười với các cô mà còn chủ động nói có thể chụp chung và ký tên cho các cô dưới tình huống không quấy rầy những người khác!
Không phải các cô chưa thấy trai đẹp! Nhưng có Lý Khinh Nam tươi cười rực rỡ như vậy? Mỗi một cử động cũng giống như quý tộc làm người ta ngưỡng mộ? Ngay cả mấy người bạn gái cũ sau khi chia tay cũng không ai nói hắn không tốt, họ đều nói là chính các mình không tốt!
Nửa giờ sau......
Đàn Hoa đi ra khỏi phòng bệnh, liếc mắt nhìn mấy cô hộ sĩ đang nói chuyện với Lý Duật, xoay người đi về phía thang máy.
"Em trai của tôi làm phiền các cô chăm sóc nhé, các cô vất vả rồi." Lý Duật ngẩng đầu nhìn bóng dáng Đàn Hoa, từ từ mỉm cười chào tạm biệt mấy cô hộ sĩ sau đó mới cất bước đuổi theo Đàn Hoa, đi hai bước còn cố ý quay đầu lại hơi hơi gật đầu, làm mấy cô thiếu nữ trẻ tuổi không hiểu chuyện chân bủn rủn vội vàng đỡ tường.
"Cậu tới xem Tiểu Minh, hay là cố ý tới động dục đó?" Lên xe, Đàn Hoa liếc mắt nhìn Lý Duật ngồi bên ghế phụ lái nói.
Bởi vì buổi tối hẹn mấy biên kịch đi uống rượu bàn chuyện kịch bản, cho nên Lý Duật không có lái xe, tới bệnh viện đều là ngồi xe của Đàn Hoa, chờ buổi tối quay về đương nhiên cũng phải làm phiền Đàn Hoa không uống rượu.
"Cá và tay gấu có thể có được cả hai, tại sao không làm chứ? Có thêm người quan tâm, Tiểu Minh cũng có thể được chăm sóc tốt hơn. Không cần cảm ơn tôi."
Cá và tay gấu sao có được cả hai: "Cá là món ta thích, bàn tay gấu cũng là món ta thích, nếu không có được cả hai thì bỏ món cá giữ lại món tay gấu" - Mạnh Tử đã nói như thế khi biểu đạt yêu cầu đối với mỹ thực, mỹ vị trong "Cáo Tử thượng". Câu nói tuy đơn giản nói về ẩm thực nhưng lại mang hàm nghĩa sâu xa. Đó là khi đến thời điểm cần thiết, anh phải lựa chọn điều gì cần thiết cho mình. ---> Ý của Lý Duật là lúc này có được cả hai thì sao phải suy nghĩ chứ.
"......"
Thấy vẻ mặt Đàn Hoa vẫn rất nghiêm túc, Lý Duật cũng không nói giỡn nữa, "Tôi cũng đã tìm hiểu rồi, chú Thiệu luôn luôn cẩn thận, cho nên trước khi Đàn Minh tỉnh lại chú ấy sẽ không nói nhiều đâu, nhưng ý kiến của tổ chuyên gia vẫn rất lạc quan, thậm chí còn có một bà dì nói với tôi, dựa theo kinh nghiệm của dì ấy, trễ nhất là đêm mai Tiểu Minh sẽ tỉnh lại thôi. Không trực tiếp giải thích với thân nhân của người bệnh, là do tránh bớt phiền toái và tranh chấp thôi."
"...... Ưm."
"Thời gian còn sớm, cậu có muốn tiện đường về nhà tắm rửa thay quần áo trước không?" Biết Đàn Hoa có thói quen sạch sẽ, cho nên Lý Duật hỏi.
Đàn Hoa nhìn nhìn gió biển thổi lướt qua, trong mắt thoáng qua một chút do dự. Tnh huống của em trai chuyển biến tốt hơn từng ngày, tâm trạng của hắn đúng là nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng mà......
"Tôi bắt cóc một người."
"......" Lý Duật vô sỉ móc móc lỗ tai, "Ngại quá, cậu lặp lại lần nữa đi?"
"Tôi bắt cóc một người, một cô gái."
Lý Duật hơi buồn cười há miệng, "Vậy, sau đó thì sao?"
"Tôi cường bạo cô ấy, ba lần, chính xác mà nói, ba buổi tối."
"......" Lý Duật nhìn gương mặt bình tĩnh của Đàn Hoa, tiếng nói trầm thấp mang theo sự trấn an, "Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?"