Ngày 16 tháng 11, trời nắng, khu biệt thự thanh lịch bên biển.
Đã ba ngày.
Từ khi Đàn Minh xảy ra tai nạn xe cộ cho tới hôm nay, đã ba ngày qua đi, Đàn Minh vẫn không tỉnh lại.
Ngải Kỳ nói Đàn Hoa chuyển Đàn Minh đến một bệnh viện tư nhân nổi tiếng, không cho phép ai đến thăm, may mắn dượng của Tiểu Sách là bác sĩ của bệnh viện đó, mới thăm dò được một chút tình hình.
Đàn Minh đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng không ai biết...... Cậu ấy còn có thể tỉnh lại hay không.
Ánh hoàng hôn chiếu vào mấy bông hoa màu tím cô không biết tên ở vườn hoa bên ngoài, bên dưới bông hoa đỏ tím là thân và lá chìm vào bóng tối nơi ánh sáng xuyên qua.
Màu đỏ nơi chân trời từ từ lan rộng đến cực hạn, cuối cùng màu đen cũng nuốt chửng những bông hoa mỏng manh.
Chiếc đèn cổ bằng đồng trong vườn hoa tự động sáng lên, ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi một nửa vườn hoa, hiện lên sự yên tĩnh chết chóc.
Dịch Dao không bật đèn, để chân trần hai tay ôm chân cuộn tròn trên sô pha màu xám trắng ở phòng khách, trên người vẫn mặc chiếc váy màu lam bên hồ nước ngày hôm đó, chỉ là khóa kéo phía sau đã bị rách, hở ra một cách lỏng lẻo, để lộ phần lưng mịn màng của cô.
Cô rất buồn ngủ, rất muốn ngủ, buồn ngủ đến mức sẵn sàng làm tất cả mọi thứ.
Vì thế cô đang đợi, chờ người đàn ông đã hai ngày không về nhà, chờ người đàn ông ba ngày trước đã nói với cô "Nếu em trai của tôi vẫn không tỉnh lại, tôi sẽ tự tay bóp chết cô", một người đàn ông rõ ràng đang c/ường b/ạo cô vũ nhục cô, lại bi thương tuyệt vọng sợ hãi giống như bị cô phá hủy toàn bộ thế giới, một người đàn ông có thể...... giúp cô ngủ.
Đàn Hoa, nhà tạo mẫu đáng giá như những ngôi sao hàng đầu, được các minh tinh gọi là "bàn tay của Venus", với bốn salon có phong cách tạo hình đứng đầu doanh thu của ngành công nghiệp sản xuất trong ba năm liền.
Đó cũng là người anh trai đáng kính nhất, yêu quý nhất, bội phục nhất mà Đàn Minh hay nhắc đến với bọn họ; người thay cha mẹ, chăm sóc Đàn Minh từ nhỏ đến lớn. Người đã nhiều lần từ chối lời mời của các công ty tên tuổi quốc tế, từ bỏ vô số cơ hội để nổi tiếng trên toàn thế giới, chỉ để Đàn Minh có thể ăn đồ ăn anh nấu bất cứ khi nào cậu ấy muốn.
Cho nên cô không hề nghi ngờ lời anh nói một chút nào.
"Hãy nhớ kỹ, trước khi em trai của tôi tỉnh lại, mạng của cô, giọng nói của cô, xương cốt của cô, mỗi một giọt máu trong người cô, đều không thuộc về cô!"
Rất lâu sau, âm thanh một chiếc xe lái vào gara rốt cuộc cũng từ ngoài phòng truyền đến, Dịch Dao nhảy xuống sô pha nhìn về cửa phòng, nhưng hai chân như bị đổ chì không thể bước thêm một bước.
Cửa phòng từ ngoài mở ra, một thân ảnh thon dài ngược sáng đi vào bên trong.
Ánh đèn chợt sáng, một người đàn ông thanh lịch trong bộ đồ tây trang có họa tiết kim cương sành điệu lặng lẽ thay một đôi dép thoải mái ở lối vào, yên tĩnh đi về phía cầu thang.
Khuôn mặt nho nhã, khí chất như lan, rõ ràng nên là một quý ông lịch lãm như làn gió mùa xuân, nhưng lúc này...... lại như một pho tượng băng giá với lưỡi dao bạc sắc bén, lúc nào cũng có thể sử dụng ánh sáng bạc treo cổ người ta trong nháy mắt.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của người đàn ông chưa từng liếc qua thân ảnh tinh tế trên sô pha.
"Tôi có cho phép cô mặc quần áo hả?" Trước khi bóng dáng của người đàn ông biến mất ở đầu cầu thang, lời nói lạnh lùng kiêu ngạo rơi xuống như một tảng băng vỡ.
"......"
Dịch Dao đi đến vách tường, ấn nút tắt đèn, trong bóng đêm cởi bỏ váy áo.
"Ưm ừ......" Cái trán gắt gao đè lên cánh tay trái đang chống trên mặt tường gạch men ẩm ướt lạnh như băng ở phòng tắm, tay phải gắt gao che miệng mũi, hít thở không khí ở mức thấp nhất.
Bạch...... Bạch......
Sức chịu đựng và sự kiên nhẫn của người đàn ông phía sau làm người ta sợ hãi, chậm chạp rút ra từng cái một, lại đột nhiên đâm vào, sau khi hung hăng nghiền chỗ sâu nhất trong hoa kính, lại lui về sau một chút, dùng q/uy đ/ầu cọ xát tầng tầng lớp lớp h/uyệt thịt, mỗi một phút mỗi một giây, đều dày vò mật h/uyệt mảnh mai riêng tư của cô.
Đường đi khô khốc lúc mới đầu bây giờ đã vô cùng lầy lội, d/âm dịch đầy đủ từ cặp đùi run rẩy trượt xuống, cẳng chân với đường cong lả lướt co rút căng chặt, vô số lần bị người đàn ông cắm đến mức bủn rủn mất khống chế, vô số lần cô mạnh mẽ khống chế được trước đỉnh điểm, nhón mũi chân phối hợp với độ cao của hắn.
Cầu xin anh sâu hơn một chút, lâu hơn một chút......
Giống như bất mãn với tiết tấu "ôn nhu" của người đàn ông, cô gái d/âm đãng vặn xoắn vòng eo, xoay tròn cặp mông vểnh chủ động nghênh đón c/ôn th/ịt to lớn của hắn.
Trên khuôn mặt nho nhã của người đàn ông phủ một tầng tình dục nhàn nhạt, đôi mắt luôn ôn hòa lạnh lùng nhìn chằm chằm thân hình nhỏ xinh trước mặt.
Hoa h/uyệt chặt chẽ ấm áp không biết xấu hổ mà cắn chặt phân thân của hắn d/âm đãng phun ra nuốt vào, cặp mông nhỏ còn hạ tiện nảy lên lên lần!
Đây là cô gái d/âm đãng được bao nhiêu đàn ông dạy dỗ mới thành như vậy? Đây là cô gái đê tiện như thế nào mới có thể dẩu mông cầu xin một người đàn ông xa lạ làm mình như vậy?
"Được, mua cái gì? Quà tặng bạn gái hả?"
"Dạ."
Em trai! Đây là bạn gái của em! Đây là người bạn gái thông minh hào phóng, xử lý việc bình tĩnh có chủ kiến, cá tính độc lập làm người bên cạnh an tâm tín nhiệm trong miệng em sao!
Gương mặt kiêu ngạo tràn ngập ái mộ của em trai khi nhắc tới cô cùng với khuôn mặt tái nhợt hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện thay phiên nhau xuất hiện trong đầu hắn ——
Người đàn ông dùng một tay bóp chặt cần cổ yếu ớt của Dịch Dao, bên hông đột nhiên điên cuồng dùng sức thọc vào rút ra, tiếng thân thể va chạm kịch liệt tràn ngập khắp phòng tắm.
"Ưm ưm ——" kìm nén tiếng rên rỉ.
"Đây là gương mặt thật của cô hả? Hừ? Thích bị đàn ông làm như vậy sao?"
"Tôi làm cô vừa lòng không? Không hài lòng tôi có thể tìm những người khác! Người nào tôi cũng có thể tìm cho cô nhưng vì sao cô lại trêu chọc em trai của tôi!"
"Cô có biết cô đã làm gì hay không?" Tiếng nói từ tính trầm thấp của người đàn ông phun ra bên tai cô như ma quỷ đang trả thủ, "Cô có biết cô đã làm gì hay không?"
"Hic a ——"
Cô biết, cô đương nhiên biết. Chính bây giờ cô chỉ biết, rốt cuộc cô cũng có thể ngủ một lát, sẽ không sợ một khi nhắm mắt là nhìn thấy thân thể vặn vẹo của Đàn Minh, sẽ không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nhuộm đầy máu tươi của Đàn Minh, sẽ không nhìn thấy ảnh chụp ấm áp trong phòng thành hai màu đen trắng nữa......
Thấy cô gái hôn mê bất tỉnh, người đàn ông chịu đựng sự ghê tởm nhanh chóng đâm vào rút ra thêm mấy chục cái, cuối cùng rút c/ôn th/ịt ra bắn trên mặt đất.
Buông bàn tay trên cần cổ của cô ra, căm ghét nhìn thân hình mềm nhũn của cô khuỵu xuống mặt đất, anh rửa sạch sẽ rời khỏi phòng tắm.
Anh sợ anh nhìn nhiều hơn một chút sẽ không nhịn được mà bóp chết cô!
Khi anh ở chỗ cảnh sát nhìn thấy đoạn video, khi anh nghe thấy âm thanh d/âm đãng của người phụ nữ đó trong điện thoại của em trai, cô phải cảm thấy may mắn vì mình không ở trước mặt anh lúc đó!
Là cô gửi đoạn âm thanh d/âm đãng lúc bị đàn ông làm cho em trai anh khi nó tỏ tình với cô, làm cô không biết xấu hổ phóng đ/ãng tán tỉnh đàn ông ở trường học trước mặt em trai anh!
Là cô hại em trai anh không chú ý tới đèn giao thông đã chuyển sang màu đỏ! Là cô hại em trai của anh đau khổ nằm trong bệnh viện thê thảm chờ ông trời thương xót!
Tiểu Minh, em yên tâm, nếu em không thể tỉnh lại, anh nhất định sẽ tự tay đem người phụ nữ này chôn cùng em.
Anh trai thề.