11 giờ sáng, bên ngoài cửa sổ sát đất là ánh mặt trời ấm áp chiếu qua lớp cửa kính, nhưng một chút ấm áp đó cũng không hâm nóng được nhiệt độ lạnh lẽo bên trong văn phòng.
Sau khi kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị thường kỳ, văn phòng to như vậy nhưng lúc này chỉ còn lại hai cha con biểu cảm lạnh nhạt nhìn nhau.
An Kinh Vĩ lật lật hai trang giấy mỏng manh trong tập tài liệu, lười biếng cười lạnh một tiếng.
"Chọn một người đi, giữa trưa hôm nay sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt, cuối năm đính hôn trước." An Lục Thiên làm lơ nụ cười lạnh của đứa con trai độc nhất, giọng điệu ra lệnh.
"Thật không ngờ, thì ra tôi còn có đường sống để lựa chọn, tuy rằng chỉ có hai người nhưng chọn... nhưng có chọn còn hơn không, vậy người này đi." Chỉ chỉ một trang giấy, An Kinh Vĩ đặt chân dài xuống đất đứng lên, chán ghét liếc mắt nhìn cha già mặc tây trang màu đen cao cấp khí thế uy nghiêm trước mặt, xoay người rời khỏi văn phòng.
"An tổng!" Trương Dạng chờ ngoài cửa lập tức đi lên đón, kinh ngạc nhìn An Kinh Vĩ tắt nguồn điện thoại di động. "An tổng? Anh......"
Cất điện thoại di động vào túi, An Kinh Vĩ có lòng tốt nhắc nhở trợ lý đắc lực nhất của hắn: "Tôi đề nghị cô cũng nên tắt máy hai tiếng đi."
"Nhưng mà chủ tịch ông ấy ——"
An Kinh Vĩ dừng bước lại, hơi cúi người nhìn xuống.
Ánh mắt lạnh lùng mang theo sự tàn bạo làm Trương Dạng giật mình hoảng sợ, vội vàng cúi đầu lui bước lại, "Dạ!" Thật đáng chết! Sao cô lại sơ ý như thế, lúc An Kinh Vĩ nguy hiểm nhất chính là sau khi gặp mặt chủ tịch! Quan hệ cha con giữa hai người này đúng là như nước với lửa!
An Kinh Vĩ mang vẻ mặt lạnh lùng làm mọi người tránh không kịp đi ra khỏi tòa nhà, hắn cắn răng kiềm chế cảm xúc, nhưng phát hiện lửa giận trong ngực trong ngực vẫn hừng hực thiêu đốt trong ngực, không thể nào đè ép xuống được!
Chỉ cần có đủ ích lợi, đừng nói là cưới một người phụ nữ, cho dù để hắn làm nô lệ cho đám phụ nữ kia chơi đùa, cha già của hắn cũng không chút do dự mà đẩy hắn đi!
Lấy di động ra, đang muốn gọi mấy người tới đi giải sầu cùng mình hắn mới nhớ mình đã tắt máy, kìm nén xúc động muốn quăng nát di động, An Kinh Vĩ hung ác nheo nheo đôi mắt nham hiểm, mới nhớ tới một nơi để giải trí, một nữ nhân để giải tỏa.
An Kinh Vĩ nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, cảm xúc phong ba bão táp trên đường đi đã dịu xuống, nhìn cửa phòng ngủ hơi hé mở, cánh môi gợi cảm hơi hơi cong lên.
Hắn cởi áo da ra kéo cà vạt xuống, đẩy cửa đến gần giường lớn màu trắng hắn mới rời khỏi không lâu. Tóc đen trên gối hỗn loạn, dưới chăn mỏng là cô gái với đường cong hút mắt, vẫn không hề nhúc nhích.
An Kinh Vĩ cong cong khóe miệng, đốt điếu thuốc dựa lên đầu giường, nghiêng đầu nhìn cô bé vẫn đang ngủ bên cạnh.
Ngày hôm qua hắn ra tay nên đương nhiên biết mạnh yếu như thế nào, suốt một đêm hắn làm không hề giữ lại, thậm chí còn làm cho cô sụp đổ, thể xác và tinh thần tiêu hao như thế cô hôn mê đến ngày mai cũng rất bình thường.
Trong lúc hôn mê cô luôn nhíu mày, giống như đang mơ thấy chuyện gì rất khó chịu, An Kinh Vĩ rất hứng thú nhìn nhìn, thấy chân mày cô dần dần giãn ra, hắn ác ý nhướng mày, tắt thuốc lá nhấc chăn mỏng lên, bàn tay to khẽ khàng vuốt ve da thịt ấm áp trần tr/ụi mềm mại của cô.
Như hắn mong muốn, cặp chân mày khéo léo nhíu lại, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thậm chí còn lộ ra biểu cảm uất ức. Bàn tay mơn trớn xuống dưới, vuốt ve cặp đùi non mềm co dãn.
"Ưm......" Cô gái ưm một tiếng vặn vẹo cơ thể, hai chân quấn nhau d/âm loạn trong bàn tay hắn.
An Kinh Vĩ không có động tác gì, cúi đầu nhìn chằm chằm cô bé ưới thân như sói như ưng đang bất mãn mà nhếch cái miệng nhỏ nhắn.
Hắn biết bây giờ mình muốn làm gì —— hắn muốn hung hăng ăn hết cái miệng nhỏ này, kéo hai chân cô ra dùng sức mà tiến vào thân thể cô, đâm xuyên qua d/âm h/uyệt nhỏ, tận tình vuốt ve cặp nhũ trơn trượt no đủ, làm cô không chịu nổi mà kịch liệt phản kháng vặn vẹo, uất ức mà nức nở!
Dục vọng dưới thân căng lên, An Kinh Vĩ rút bàn tay bị cô kẹp lấy ra, nhéo lấy cằm cô, hôn thật mạnh lên đôi môi đỏ bừng, thân thể cường tráng gắt gao đè lên hoa h/uyệt cọ xát.
Thật muốn chơi đùa nhiều hơn, nhưng lại sợ cô gái này không có cơ hội tỉnh lại nữa.
"Ưm......" Dịch Dao khó nhịn ngâm khẽ.
Một hồi lâu sau, An Kinh Vĩ còn chưa đã thèm rời khỏi đôi môi cô, dọc theo đường cong từ cằm hôn xuống xương quai xanh mê người của cô, cắn cắn da thịt mỏng manh chỗ xương quai xanh —— thơm mát mềm dẻo, thậm chí làm người ta ngứa răng muốn ăn một miếng.
Hắn đói bụng.
Nghĩ đến lúc này còn có một thiên kim danh viện* đang chờ hắn ăn cơm trưa, An Kinh Vĩ cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm cô gái còn chưa tỉnh dưới thân.
Danh viện: thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách
Nếu cha già lo lắng hắn bị lưỡng tính, vậy hắn làm cho cha già đỡ nhọc công phí sức một chút, chẳng lẽ là bất hiếu?
Lúc gần tối, Dịch Dao bị An Kinh Vĩ vỗ mặt đánh thức. Khi nhìn thấy An Kinh Vĩ, sắc mặt Dịch Dao giống như nhìn thấy công viên khủng long Jurassic, phản ứng mới mẻ làm An Kinh Vĩ cảm thấy thú vị cười cười, nhưng một lát sau lại khó chịu mà sắc mặt âm trầm.
Dịch Dao rửa mặt xong, vừa định mở miệng nói liền thấy phục vụ khách sạn cúi chào đưa cơm tới, cô định khách sáo nói hai câu rồi chạy đi, nhưng nhìn biểu cảm nguy hiểm của người đàn ông kia, cô thức thời ngậm miệng, yên tĩnh ăn uống no đủ.
Dịch Dao buông khăn tay xuống, "Tôi...... Tôi ăn no rồi, nếu An tiên sinh không có dặn dò gì nữa......" cô cắn cắn môi, "Thì tôi đi trước."
"Ăn no rồi?" Đôi mắt cũng không thèm nâng lên.
"Ừm."
Người đàn ông ưu nhã ăn cơm, "Vậy tự mình chơi đùa cho ướt trước đi."
Đôi mắt đẹp của Dịch Dao trợn lên, hai giây sau, lấy tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay chạy tới cửa phòng, nhưng khi gần bắt được tay nắm cửa, cô đã bị người đàn ông thấp giọng cười khiêng lên vai.
"Không! An tiên sinh, cầu xin anh! Buông tha tôi đi! Tôi thật sự......"
"......" An Kinh Vĩ cười cười, bước nhanh đi vào phòng ngủ, tiếp tục việc chưa làm lúc giữa trưa.
"Đừng ưm...... Đừng mà, tha tôi đi...... Là tôi không đúng, tôi biết sai rồi, cầu xin anh, đừng......" Môi lưỡi và ngón tay người đàn ông như ngựa quen đường cũ mà châm ngòi dục vọng trên người cô, ký ức sa vào vực sâu đêm qua với cô vô cùng rõ ràng!
"Ồ? Sai chỗ nào?" An Kinh Vĩ cao giọng ngả ngớn nói.
Dịch Dao xoắn chặt hai chân, "Tôi, tôi không nên đối xử không lễ phép với anh, a ưm... không nên uy hiếp anh, không nên nói điều kiện với anh, a ——"
Ngón tay xâm nhập vào mật h/uyệt nhẹ nhàng di chuyển, "Còn gì nữa?"
"Tôi......" Dịch Dao cố gắng chống lại phản ứng của thân thể, vắt hết óc nhớ lại mình còn đắc tội An Kinh Vĩ chỗ nào nữa.
"A......" Nhìn biểu cảm hoang mang d/âm mĩ của cô, An Kinh Vĩ không nén được ý cười.
Cô gái này, đúng là càng chơi càng thú vị, hắn càng hy vọng cô có thể làm cho hắn chơi lâu hơn một chút.
Bắt lấy hai chân đang cong lại của cô thoải mái tách ra, c/ôn th/ịtth/ô dài nhẫn nhịn suốt cả buổi chiều đâm thật mạnh vào trong mà hưởng thụ.
"A a ——"
An Kinh Vĩ ngừng trong chốc lát, sau khi cảm nhận đầy đủ khoái cảm căng chặt ướt át, mới chậm rãi di chuyển eo đâm vào rút ra trong mật h/uyệt.
Xin tha không có kết quả, Dịch Dao căm giận cắn môi, đôi mắt đẹp trừng mắt giận dữ nhìn người đàn ông phía trên.
Bên hông An Kinh Vĩ không hề ngừng lại, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ của cô, từ trong hàm răng giải cứu cánh môi tươi ngon, liếm mút lúc nhẹ lúc mạnh.
"Còn chưa nghĩ ra?"
Dịch Dao thở dốc nhìn khuôn mặt đẹp trai tàn khốc trước mặt, trong đầu nhớ tới hình ảnh trò chơi đánh bại ác ma cô vừa thiết kế —— cô muốn sửa lại phần cuối, phải đạp tên ác ma một cái!
"Tôi, tôi muốn đem ô cho anh."
Đem ô: chắc ý là mang bao cao su?
"Ồ? Ngoan ngoãn nhanh vậy à? Biết lấy lòng tôi?" An Kinh Vĩ khen thưởng thả chậm tiết tấu ra vào, rất có cảm giác thành tựu mà sung sướng cười nhạt.
"—— Anh, anh không nâng dù lên, nghĩa là trời nắng!"
"......"
"A a a ——"
Nhục h/uyệt nhỏ hẹp bị lửa nóng thô cứng to dài chống đỡ đến cực hạn, người đàn ông còn cố tình trừng phạt cô, va chạm vừa sâu vừa mạnh làm những chỗ mẫn cảm ở vách tường căng chặt tê dại, q/uy đ/ầu cực lớn chôn sâu trong hoa h/uyệt, khi thọc vào rút ra giống như toàn bộ thân thể đều bị hắn bừa bãi phóng túng đùa bỡn, va chạm, chinh phạt, xuyên qua cọ xát.
Thể xác và tinh thần vừa hồi hộp vừa sợ hãi giống như chịu cực hình, nhưng những chỗ bị hắn xâm chiếm lại không biết xấu hổ mà càng ngày càng hưng phấn vui sướng hơn, khoái cảm cực hạn xông thẳng đến đỉnh đầu rồi kéo dài không dứt, thân thể như tù binh bị khuất phục tiết ra mật dịch d/âm đãng để nịnh nọt, làm vật hung ác của người đàn ông dễ chịu hơn, tiếng thân thể va chạm d/âm loạn vang lên lớn hơn.