Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 227: Phiên ngoại 3: Lý Duật ảnh đế




Cửa phòng rầm mở trước mặt cô, giống như có một lực hút cực lớn. Khi cô nhìn thấy rõ vẻ mặt khó tả của người đàn ông trước mặt, sức hút kia mới thực sự phát huy tác dụng của nó, kéo cô về phía trước, ôm chặt lấy thân hình run rẩy của hắn.

Thân thể bỗng nhiên bị ôm lên cách mặt đất lao vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nụ hôn điên cuồng cuốn cô vào gió lốc. Hơi thở bị cướp đoạt, thân thể bị trói buộc, cả người đều bị nỗi nhớ nồng đậm của hắn bao phủ.

Được bao bọc bởi tình cảm không hề che lấp như vậy, Dịch Dao vừa cảm động vừa áy náy, chỉ có thể đáp lại nụ hôn của hắn bằng cả trái tim.

"Ưm ——" Tiếng rên của Lý Duật kèm theo sự cứng ngắc của cơ thể khiến Dịch Dao nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của hắn.

Nhưng khi tay sờ lên cổ không thấy chìa khóa cô mới nhớ, lúc Lý Duật vào đoàn phim cô đã đưa chìa khóa cho hắn!

Lúc đó cô muốn gỡ cái kia xuống cho hắn, bởi vì bộ phim này có rất nhiều cảnh hành động, mặc như thế kia sao hoạt động được? Nhưng Lý Duật không chịu, cô đành phải lui một bước, đưa chìa khóa cho hắn, để khi nào bất tiện thì hắn có thể gỡ xuống.

"Chìa khóa đâu?" Dịch Dao nhìn vẻ mặt nhịn đau của hắn mà thấy xót xa.

Lý Duật bình tĩnh lại, khuôn mặt tuấn tú có nặn một nụ cười, an ủi nói, "Không sao."

"Sao có thể không sao, đã nói anh không cần đeo rồi, chìa khóa đâu?" Dao Dao nhẹ giọng mắng.

"Anh để trong ngăn kéo của tủ giày." Lý Duật ôn nhu trả lời.

Tủ giày?

Quay đầu lại nhìn hành lang lối vào, vừa nãy Lý Duật ôm cô vào, cô không chú ý tới tủ giày.

"Là tủ giày trong nhà." Lý Duật bổ sung thêm.

"Trong nhà?" Dao Dao sửng sốt một chút —— bất đắc dĩ. "Anh không yên tâm chính anh, hay là không yên tâm em?"

Lý Duật cười cười, bế Dao Dao lên sô pha ngồi xuống, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, trong đôi mắt Lý Duật tràn đầy nhớ nhung, "Anh muốn nhìn thấy em đau lòng cho anh."

Dịch Dao bẹp miệng, cắn nhẹ lên trán hắn, "Bị thương thì phải làm sao bây giờ?"

"Sẽ không, nó chỉ có phản ứng đối với em." Lý Duật hôn lên cái miệng nhỏ của Dao Dao.

"...... Đồ ngốc. Em nghe nói trong khoảng thời gian này anh không có nghỉ ngơi tốt?" Dịch Dao mắng trước sau đó hỏi.

"Anh tự có chừng mực, không cần lo lắng."

Dịch Dao chăm chú nhìn, người đàn ông dáng vẻ phong lưu đẹp trai không thấy mệt mỏi lắm, nhưng cô tin tưởng phán đoán của trợ lý và Đường đạo diễn, "Em mặc kệ, em có đem canh đến cho anh, ăn canh xong lập tức ngủ, em sẽ giám sát!"

Cô đã nói thế rồi thì hắn còn có thể làm gì nữa? Lý Duật vui vẻ chấp nhận.

"Em nấu sao?"

"Em muốn nấu, nhưng Đàn Hoa không cho em chạm vào, chỉ miễn cưỡng cho em đậy nắp nồi lại."

"...... Vất vả rồi." Mang theo một nụ hôn đậm đà hương thơm của canh.

Uống xong canh và rửa miệng, Dịch Dao đuổi Lý Duật lên giường, ra lệnh cho hắn nhắm mắt lại ngủ.

Lý Duật nghiêng người ôm cô vào lòng rồi từ từ nhắm mắt.

Hồi lâu sau, Dịch Dao mở mắt ra, lắng nghe tiếng tim đập đều đặn mạnh mẽ của hắn, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra.

Cô thực sự xin lỗi.

Khi nghe nói có phụ nữ đi vào phòng hắn, thậm chí cô còn có chút nghi ngờ.

Cô tự cho mình là đúng mà "hiểu".

Xét cho cùng, hắn là một người đàn ông chỉ dựa vào khuôn mặt và thân hình đã cực kỳ thu hút phụ nữ rồi, là một người đàn ông phong lưu nổi tiếng, là con cưng với khối tài sản khổng lồ.

Hắn như vậy, trong đoàn phim nói hắn là thịt Đường Tăng cũng không quá. Mà nam nữ trẻ tuổi tràn đầy ham muốn tình dục ở trong đoàn phim mấy tháng, có cái gì mà không thể "hiểu" đâu?

Hắn không tháo ra, hắn cố ý để chìa khóa ở trong nhà.

Hắn biết rõ cô.

Biết rõ cô thiếu tin tưởng.

"Sao vậy? Vì sao lại thở dài?" Giọng nói dễ nghe của người đàn ông vang lên bên tai Dao Dao.

Dao Dao hơi hơi ngửa đầu nhìn hắn, "Sao anh không ngủ?"

"Lúc nãy đã ngủ một lát, không còn buồn ngủ nữa."

"......"

Lý Duật xoay người áp cô ở dưới thân, "Có tâm sự gì không thể nói với anh sao?"

Hai mắt Dịch Dao co rút lại, "Không đeo không được sao?"

"Dao Dao......"

"Em không muốn sự tin tưởng của em đối với anh được thành lập dựa trên đồ vật bên ngoài. Em có mắt, em nhìn thấy được. Em có trái tim, em cảm nhận được." Dịch Dao giơ hai tay vòng ôm cổ hắn, nhìn đôi mắt có chút sầu lo của hắn, cô mềm mại mà kiên định nói, "Lý Duật, trên người của anh, đã không cần khóa cho em nữa. Nam nhân của em, em muốn tự mình bảo vệ."

Nam nhân của cô......

Khuôn mặt sắp khóc của Lý Duật lại tươi cười, giống như con chim cô độc đang chết lặng trong không trung vô tận bất chợt nhận được tín hiệu sống.

Hắn cho rằng sẽ còn rất lâu, rất lâu, hắn đã chuẩn bị sẽ dùng mười năm, hai mươi năm, cả đời để chứng minh tấm lòng của hắn.

Nhưng mà lúc này, cô nói muốn bảo vệ hắn —— nam nhân của cô.

"Có những lời này của em, anh cảm thấy trên thế giới này không có việc gì mà Lý Duật anh muốn làm mà không làm được." Ngực tràn đầy vui sướng thỏa mãn, sự tự tin bùng lên, khuôn mặt tuấn tú phong lưu cực kỳ quyến rũ.

Chỉ một câu nói đã khiến cho nam nhân của cô có phản ứng lớn như vậy, Dao Dao cũng bị lây nhiễm niềm vui sướng của Lý Duật, nở nụ cười quyến rũ. "Đó là đương nhiên rồi! Nam nhân em thích, có chuyện gì không làm được chứ?"

Sáng sớm hôm sau, Lý Duật mặt mày hồng hào, sáng lán xuất hiện ở phim trường, bên cạnh là "nữ chính mới nổi" xinh đẹp động lòng người Dịch Dao.

Tất cả nhân viên quen với Dịch Dao đều bật cười, thậm chí nhiều người còn nhướng mày với Lý Duật, khiến Dịch Dao nhìn thấy liền lắc đầu cười khẽ.

Đương nhiên, vẫn có nữ diễn viên liếc xéo Dịch Dao, trong ánh mắt tràn đầy ghen tị.

Đối với những người không liên quan, Dịch Dao không thèm để ý tới.

Buổi sáng là Lý Duật và Nguyễn Lân diễn phối hợp, Dịch Dao ở bên cạnh nhìn không chớp mắt. Hai người chỉ đọc lời thoại đã khiến cho người ta có cảm giác ấn tượng. Sau khi chính thức bắt đầu, không khí nóng bừng, lời thoại hơn mười mấy trang được hai người đọc liền mạch lưu loát, nhịp điệu hấp dẫn, bầu không khí căng thẳng, xung đột gay gắt. Một cảnh quay cùng với hai người thực lực ngang nhau, anh đi tôi tới, tranh đấu cực kỳ vui vẻ khiến cảm xúc của mọi người cũng được dâng lên cao trào.

Ai nói Lý Khinh Nam chỉ là một cái bình hoa?

...... Có lẽ Lý Khinh Nam đúng, nhưng Lý Duật trước mắt tuyệt đối không phải!

Đường đạo diễn rất vừa lòng với hiệu quả này, Lý Duật và Nguyễn Lân lại trao đổi với ông một số chi tiết muốn điều chỉnh, ba người vừa thảo luận vừa tập diễn, không coi ai ra gì.

"Sao cô còn chưa đi?" Giọng nói của một thiếu niên từ bên cạnh truyền đến.

Dịch Dao vẫn luôn chăm chú nhìn Lý Duật lúc này mới phát hiện Quách Sam không biết khi nào đã nhấc một chiếc ghế và ngồi bên cạnh cô.

Dịch Dao dịch ra hai bước kéo giãn khoảng cách, tiếp tục nhìn về phía Lý Duật. Lý Duật mặc một bộ quần áo màu trắng dính bùn, trang điểm nhẹ, thanh, khí chất thoát tục, khác hẳn với hình tượng công tử phong lưu trước đó của hắn, nhưng lại rất phù hợp, cô đều thích.

"Này! Tôi đang nói chuyện với cô đó! Cô có phép lịch sử không vậy?" Quách Sam bực bội.

Cậu đã nhìn thấy cô, nhưng cậu đã ngồi bên cạnh cô rất lâu rồi cô cũng không nhìn cậu, cậu đang nghi ngờ liệu cô có cố ý làm vậy không. Bây giờ cậu đã mở miệng lên tiếng, cô vẫn không để ý tới! Cô không quen biết cậu sao? Cậu là Quách Sam đó!

"...... Có việc gì sao?" Dịch Dao quay đầu lại hỏi.

Đối diện với đôi mắt sáng ngời bình tĩnh của Dịch Dao, Quách Sam giật mình, nhanh chóng chớp mắt để bớt đi dáng vẻ ngốc nghếch, ngược lại Dịch Dao không muốn so đo với cậu, giọng điệu cũng ấm áp hơn một chút.

"Cậu tìm tôi có việc gì?"

"Tôi......" Quách Sam quay mặt đi, cậu cũng chẳng biết mình lại đây làm gì. Ánh mắt bỗng nhiên lướt qua Lý Duật ở giữa sân, trong đầu chợt lóe lên một tin sáng —— Đúng rồi! Cậu là tới bắt lỗi! Ngày hôm qua cô kêu cậu rút lại lời nói, não cậu úng nước mới lập tức rút lại lời, thật mất mặt!

Hôm nay cậu sẽ không để cô đắc ý!

"Không có gì, cô cảm thấy cô rất hiền huệ sao, anh Nam phong lưu như vậy cô cũng không làm ầm ĩ, hèn gì anh Nam sẵn sàng cưng chiều cô. Nghe nói bộ phim điện ảnh của cô có rất nhiều cảnh diễn trên giường? Đã công chiếu chưa? Nếu không được công chiếu thì cứ nói tôi đi ủng hộ cho nhé!"

Xác định thằng nhóc này không có chuyện gì đi tìm phiền phức, Dịch Dao lạnh lùng liếc mắt một cái, nhấc chân bỏ đi.

"Ê ê!" Nhìn thấy Dịch Dao phải đi, Quách Sam lập tức từ ghế bật dậy, lao tới nắm lấy vai trái của Dịch Dao.

Dao Dao trở tay nắm lấy cổ tay của cậu, dùng lực phản công, trong chớp mắt đã đẩy cậu ngã ngồi trên ghế.

Quách Sam bị đẩy đến há hốc mồm, sau khi phản ứng lại khuôn mặt nhỏ liền đỏ lên, "Cô, cô đánh tôi? Sao cô dám đánh tôi!"

Dịch Dao nhíu mày.

"Cô, cô......" Quách Sam hoảng sợ nhìn những ánh mắt chung quanh bị hấp dẫn lại đây, càng cảm thấy mất mặt, muốn xông tới nhưng lại biết mình đánh không lại, chỉ có thể mạnh miệng nói: "Dịch Dao đúng không? Tôi nhớ kỹ cô rồi! Tôi khuyên cô lập tức xin lỗi tôi, nếu không tôi nhất định sẽ làm cho cô hối hận!"

Dịch Dao giơ tay về phía Lý Duật, ý bảo anh không cần đi qua.

"Ồ, hay là cậu nói trước đi, cậu làm tôi hối hận như thế nào?"

Quách Sam hất cầm về phía trợ lý cách đó không xa, người thanh niên trẻ tuổi vẻ mặt khó xử bước đến gần.

"Ừm, Cam...... Không, cô Dịch, cô vẫn nên xin lỗi đi." Tiểu Hỏa đứng sát vào Dịch Dao, nhỏ giọng nói: "Mẹ của Tiểu Quách ——"

Dịch Dao nghe xong câu mở đầu đã ngắt lời Tiểu Hỏa, quay đầu chế nhạo Quách Sam, "Tôi muốn nghe cậu Tiểu Quách giới thiệu bản thân một chút, cậu ghê gớm như thế nào, đắc tội cậu sẽ hậu quả đáng sợ gì."

"Hừ! Tôi sợ nói ra sẽ dọa cô khóc! Cô là một nữ diễn viên mới xuất đạo mà dám đánh tôi, cô còn muốn lăn lộn trong cái giới này không? Tôi nói cho cô biết, cô chọc tôi không vui, không chỉ cô xui xẻo, tất cả những dự án cô tham gia đều sẽ bị cô liên lụy!" Quách Sam vẻ mặt kiêu ngạo, cao giọng nói.

"Tiểu Quách, Dịch Dao cô ấy không phải cố ý, hay là bỏ đi." Một nhân viên chiếu sáng mở miệng khuyên nhủ.

"Đúng vậy, Dao Dao chỉ đẩy nhẹ một chút, cậu cũng không bị thương. Với lại là cậu trước ——" Nhân viên ghi âm nói một nửa, tay áo đã bị người bạn bên cạnh kéo kéo, nhân viên ghi âm nhìn ánh mắt của bạn, rồi nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Quách Sam, im miệng.

Nhân viên ghi âm không nói, nhưng nhiều nhân viên quen biết Dịch Dao lần lượt mở miệng nói, khuyên Quách Sam việc nhỏ hóa không.

Quách Sam nghe thấy vừa tức vừa ủy khuất, "Câm mồm! Các người đều giúp đỡ cô ta bắt nạt tôi, các người chờ đó cho tôi! Tiểu Ngô! Đưa điện thoại cho tôi!"

"Tiểu Quách..." Sắc mặt Tiểu Hỏa nhăn như khổ qua, "Cô Dịch, cô nói xin lỗi đi, chỉ một câu là vấn đề......"

"Chậm rồi! Bây giờ nói xin lỗi một trăm lần cũng vô dụng! Cô xong rồi! Còn có các người!" Quách Sam chỉ vào đám đông vây xem.

Sắc mặt mọi người ủ rũ, nhưng không nói gì. Tiểu tổ tông này có mẹ là Ảnh Hậu nổi tiếng trong ngành, không thấy phó đạo diễn cũng phải dỗ cậu ta sao!

"Đưa cho cậu ta đi..." Dịch Dao khuyên Tiểu Hỏa, "Tôi muốn nhìn cái người giống như đứa trẻ chưa cai sữa, gặp chút chuyện đã kêu cha gọi mẹ sẽ nói gì."

"Cô nói ai chưa cai sữa? Cô nói ai kêu cha gọi mẹ!" Quách Sam tức giận, khuôn mặt nhỏ tức đến mức biến dạng.

"Ai muốn gọi điện thoại cho cha mẹ chính là người tôi nói." Dịch Dao nhẹ nhàng chế nhạo.

"Ai, ai nói tôi muốn gọi điện thoại cho cha mẹ, tôi gọi cho anh họ!" Quách Sam đột nhiên bắt được cơ hội phản kích, "Bộ phim mà cô đóng chính vẫn chưa công chiếu đúng không? Tôi sẽ nói anh họ của tôi không cho bộ phim đó công chiếu! Xem cô còn kiêu ngạo như thế nào nữa!"

"...... Thì ra không chỉ cha mẹ cậu, anh họ của cô cũng là một nhân vật ghê gớm." Dịch Dao giống như giật mình bừng tỉnh.

"Đó là đương nhiên! Đã biết rồi còn không nhanh chạy tới nói ——" Quách Sam đắc ý.

"Vậy còn cậu?" Dịch Dao hỏi ngay lập tức.

"Cái gì?" Quách Sam khó hiểu.

"Cha mẹ cậu, anh họ cậu, có lẽ còn có một số người khác, rất có thế lực, rất có sức ảnh hưởng, vậy còn cậu? Cậu thì sao? Cậu có cái gì?"

"Tôi......" Quách Sam cứng miệng.

"Tôi không biết cậu tên là gì, nhưng xem ra tên cậu là gì cũng không quan trọng. Cậu cùng lắm chỉ là một đứa con nít ngây thơ ấu trĩ dựa vào xuất thân của mình mà tác oai tác quái trên phim trường thôi." Giọng điệu của Dịch Dao dần dần nghiêm khắc hơn.

"Cô nói ai ngây thơ ấu trĩ!" Quách Sam chỉ vào mũi Dịch Dao, đầu ngón tay tức giận đến phát run.

"Cậu đó." Dao Dao không hề nể mặt, "Nhìn cậu cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, cách nói chuyện, giọng điệu tùy hứng giống như một đứa trẻ tám chín tuổi không hiểu chuyện. Làm diễn viên ở phim trường, đối với công việc của mình lại chọn việc nhẹ nhàng, đối xử với người khác thì kiêu ngạo vô lễ, có chút không vừa ý thì mượn sức ảnh hưởng của người thân để đe dọa, tạo áp lực. Đây không gọi ấu trĩ thì gọi là gì? Tồi tệ? Hay là suy đồi tính cách?"

"Tôi, tôi cũng không thật sự muốn làm gì cô, tôi chỉ muốn hù dọa cô chút thôi! Ai kêu cô không để ý tới tôi! Tôi đâu có chọn việc nhẹ nhàng! Tôi diễn cũng khá tốt! Cô dựa vào đâu mà nói tôi như vậy!" Hai mắt Quách Sam đỏ bừng, dáng vẻ như sắp khóc, khiến mọi người xung quanh cũng có hơi hoảng hốt.

"Dựa vào việc hôm qua tôi đã giúp cậu hoàn thành một phần diễn rất rất rất đơn giản." Khuôn mặt xinh đẹp của Dịch Dao cực kỳ lạnh lùng.

"Cô, cô ——" Quách Sam đột nhiên "Oa" một tiếng khóc lớn rồi chạy đi.

Mọi người đều đang lo lắng người mẹ Ảnh hậu của Quách Sam sẽ lập tức đuổi giết tới phim trường, nhưng cho đến buổi tối cũng không thấy An ảnh hậu tới đây, bọn họ mới tin tưởng lời Tiểu Ngô nói, Quách tiểu thiếu gia lần này thật sự không méc.

Kỳ lạ hơn chính là, Quách tiểu thiếu gia ngày thường rất dễ cáu kỉnh khi diễn đêm bây giờ lại rất chăm diễn buổi tối, không hề gây rắc rối, thậm chí một câu bực bội than thở cũng không có!

Mặt trời thật sự mọc ở phía tây rồi.

Đêm đó, Dịch Dao từ phim trường mang theo hai chiếc kẹp tóc quay lại khách sạn, dưới vẻ mặt kinh ngạc của Lý Duật mà mở khóa cho hắn.

"Đừng hỏi, đó chỉ là tài năng thiên bẩm." Dù nói như vậy, nhưng Dao Dao vẫn giải thích, "Khi còn nhỏ thỉnh thoảng em quên mang chìa khóa, em sợ cha đang ngủ nên không dám gõ cửa, vì thế đã tìm mấy đàn anh nhờ bọn họ dạy em, cũng chỉ mở được mấy cái khóa đơn giản thôi."

Lý Duật đau lòng, dịu dàng ôm hôn cô, sau đó dốc hết tình yêu tưới tắm Dao Dao một đêm, tiểu hoa huy*t bị cắm đến run rẩy, dâm dịch chảy ướt nửa giường.

Sau khi ngủ lại hai ngày, ngày thứ ba Dịch Dao dự tính rời đi, Triệu đạo diễn lại cười tủm tỉm xin cô ở lại thêm mấy ngày.

Dịch Dao tưởng ông nhờ cô dạy Quách Sam mấy động tác võ, cô cũng đồng ý. Ai ngờ mấy ngày liên tiếp cô không có chuyện gì làm, một số động tác không quá khó, Quách Sam đều nghiến răng cố gắng tự làm, dù bị NG vô số lần cũng không đổi diễn viên đóng thế.

Ở một tuần, thấy không giúp được gì, Dao Dao liền đi tìm Triệu đạo diễn chào tạm biệt.

"Cô phải đi?" Quách Sam ở bên cạnh đột nhiên xen vào.

Dịch Dao nhìn cậu một cái, "Ừ." Thái độ không nóng không lạnh.

Sau khi cô mắng cậu ta ngày đó, bọn họ không có nói chuyện với nhau, nhưng kỹ năng diễn xuất của Quách Sam cũng khá tốt, khiến cô thay đổi ấn tượng về cậu.

"Vì sao?" Quách Sam hỏi.

"Cái gì vì sao?"

"Vì sao phải đi? Tôi, tôi cũng không làm gì cô! Tôi còn nói anh họ sắp xếp tìm thêm phim cho cô! Tôi —" Quách Sam nóng nảy.

"......" Dịch Dao càng nghe, càng mơ hồ, "Tôi chỉ tới thăm ban, thăm xong rồi tự nhiên phải rời đi."

"Cô — cô không sợ cô đi rồi, anh Nam ở đoàn phim sẽ làm xằng bậy sao? Tôi không có lừa cô đâu! Những người phụ nữ đó, như sói như hổ......"

"Phụt ——" Nghe đứa trẻ choai choai nói những lời "như sói như hổ", Dịch Dao không nhịn được bật cười, nụ cười tươi rói xinh đẹp như hoa nở rộ.

Người thiếu niên nhìn đến ngây người.

Sau khi bị cô mắng, cậu có lén xem《Nguyệt Chi Âm》.

Cậu bị chấn động, mấy lần khóc không thành tiếng. Cậu đột nhiên hiểu ra câu hỏi "Cậu thì có cái gì?" của cô là có ý gì, hiểu vì sao cô có thể không sợ lời đe dọa của cậu, kiêu ngạo và tự tin mắng cậu như vậy.

Cậu cũng hiểu tại sao ngày đầu tiên cô đã bắt cậu phải rút lại những gì đã nói.

Phim điện ảnh như vậy sao có thể chỉ là "diễn chơi mà thôi", cô chắc chắn không phải "người ngoài nghề".

Khi nụ cười tươi tắn làm lòng người rung động trong cảnh phim cuối cùng của cô đập vào mắt cậu, cậu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thật lớn.

"Chuyện của Lý Duật thật sự không cần cậu lo lắng, tôi sẽ thường xuyên tới thăm hắn." Dịch Dao cười nói.

"...... Anh Nam đào hoa như vậy, cô không giữ được đâu. Hay là... cô đổi bạn trai đi?" Quách Sam lẩm bẩm.

"Hả?" Dịch Dao không nghe rõ.

"Ý tôi nói là dù sao cô cũng không có việc gì, tại sao không ở đây luôn?" Trong lòng Quách Sam rất uất ức.

Bỗng nhiên, đôi mắt Quách Sam trừng lớn, miệng hô to, "Anh họ? Sao anh lại tới đây!"

Quách Sam lại nhìn Dịch Dao, lo lắng đứng che trước mặt cô, "Anh họ, em không sao! Đừng nghe những lời người ta nói bậy!"

Dịch Dao nghe vậy xoay người nhìn lại —— anh họ?

"Đứng qua một bên đi." An Kinh Vĩ lập tức đi tới dùng tay đẩy Quách Sam sang một bên, cúi đầu nhìn Dịch Dao, "Còn chưa chịu trở về sao?"

Dao Dao cười khẽ, "Về."

Nghe thấy cô trả lời, An Kinh Vĩ cũng mỉm cười, duỗi tay ôm cô vào lòng.

Quách Sam ngơ ngác nhìn hai người, "Hai, hai người,......"

"Hai người cái gì? Gọi là chị dâu." An Kinh Vĩ lạnh nhạt nói.

"Chị, chị dâu......"

Thiếu niên, mười sáu tuổi bốn tháng, trái tim vỡ tan lần thứ nhất.

Sau khi chào tạm biệt Lý Duật, Dịch Dao bị An Kinh Vĩ ôm eo kéo đi. Nhìn bóng dáng hai người, khóe miệng Lý Duật nở nụ cười nhạt.

"Anh, anh còn cười được?" Quách Sam cảm thấy tam quan của chính mình bị tiêu diệt hoàn toàn.

"Nếu không thì sao?" Lý Duật liếc xéo.

"Cướp lại nha! Cô ấy không phải là bạn gái của anh sao?" Quách Sam nhìn dáng vẻ của hắn liền nói.

"Đương nhiên là muốn cướp, nhưng..." Lý Duật cười cười, "Đàn ông tranh đoạt nữ nhân, dựa vào thực lực cùng sức quyến rũ của bản thân, không phải thời gian ở sớm chiều."

Quách Sam bĩu môi, nâng cằm nhìn về phía Nguyễn Lân, "Người ta mới gọi là có thực lực, đã giành được sáu cúp Ảnh đế rồi, còn anh thì sao? Mọi người đều nói anh diễn không tốt mới đi làm đạo diễn đó."

Sắc mặt Lý Duật trầm xuống, kiêng kị mà nhìn bóng dáng của Nguyễn Lân, xoay người im lặng quay lại ngồi ở ghế xem lời thoại của mình.

Trước đây, hắn không quan tâm đến những lời đánh giá, trêu chọc của người khác về kỹ thuật diễn xuất của mình, bởi vì Ảnh đế không bao giờ là mục tiêu của hắn, và thực sự hắn cũng không nỗ lực 100% cho diễn xuất.

Nhưng bây giờ......

Hắn muốn xứng đôi với cô.

Xứng đôi với sự nghiêm túc dùng hết toàn bộ sức lực cho công việc của cô, xứng đôi với sự động viên, thưởng thức và đón nhận của cô đối với hắn.

Hắn muốn ở tương lai không xa, hắn và cô cùng nhau đăng quang "Đế" "Hậu"!