Trở về từ đồn cảnh sát, Dịch Du Mạn mở điện thoại chiếu sáng căn phòng yên lặng, cuốn album sứt mẻ lẻ loi đặt trên chiếc bàn dài trong phòng khách.
Dịch Du Mạn lật từng trang, cơ bản đều là những bức ảnh đẹp của Ninh Nguyệt Cầm khi còn trẻ, chỉ có giữa hai trang cuối cùng là một vài bức ảnh kỷ niệm lần sinh nhật một tuổi của Dao Dao.
Dao Dao khi nhướng mày nhìn hơi giống bà, nên hầu như không ai nghi ngờ Dao Dao không phải là con của nhà họ Dịch, thậm chí còn có tin đồn rằng Dao Dao là con gái riêng của bà! Cho nên khi Dao Dao vừa mới biết nói chuyện đuổi theo kêu bà là mẹ, bà cực kỳ chán ghét.
Bà biết Dao Dao vô tội, nhưng bà vẫn còn con cái phải chăm sóc. Chồng bà chỉ biết gây trở ngại chứ không giúp được gì, em trai thì là một đứa con trai không lớn, bà thật sự không còn dư thừa sức lực để quan tâm đến đứa trẻ không nên xuất hiện ở nhà họ Dịch!
May mà đứa nhỏ này khiến người ta yên tâm một cách đáng kinh ngạc.
"Alo, Ninh Nguyệt Cầm, là tôi, Dịch Du Mạn. Phòng ngủ của Học Văn bị người ta phóng hỏa, tôi... hiểu lầm Dao Dao, nói với Dao Dao những điều không nên nói, cô hãy an ủi con bé một chút."
Hít sâu một hơi, Dịch Dao đang muốn mở cửa đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Ninh Nguyệt Cầm.
Nghe? Hay không nghe?
"Dao Dao, dì của con nói phòng ngủ của cha con bị người ta phóng hỏa, sao lại như vậy?"
"Tôi không biết."
"À......"
"Còn có chuyện gì khác không?"
"Vậy, vậy con nghỉ ngơi sớm một chút... Đúng rồi, dì của con nói, dì ấy nói với con những điều không nên nói. Con đừng để ở trong lòng, dù sao dì ấy cũng là dì của cô. Khi con còn nhỏ cũng đã chăm sóc con ít nhiều. Cho dù dì ấy nhất thời nói sai gì đó, con cũng nên thông cảm cho dì ấy —"
"Nói xong chưa?"
"Dao Dao, có chuyện này, lẽ ra ta nên nói với con sớm hơn, ta và chú Lương... đã kết hôn."
Dịch Dao bỗng dưng tắt điện thoại.
Hơi thở nghẹn ở lồng ngực khiến cô không thể hít thở, cả người run rẩy, khóc không được cũng cười không nổi!
Hận! Không đáng!
Oán! Không đáng!
Nhưng ai có thể nói cho cô biết! Vì sao cô phải có một người mẹ như vậy! Vì sao cô phải bị sinh ra rồi trở thành gánh nặng mà người khác không muốn gánh vác! Vì sao!
Cốc cốc!
"Dao Dao, ngủ chưa?" Giọng nói của Đàn Hoa.
Dịch Dao vội vàng lên giường.
Cánh cửa hé ra khe hỡ nhỏ, chỉ chốc lát sau, đóng lại nhẹ nhàng.
Dịch Dao nhắm hai mắt lại.
Không sao, cô không sao hết.
Ngủ một giấc, tất cả đều là những chuyện nhỏ nhặt.
Chuyện nhỏ.
Cha.
Dì.
Ông.
Bà.
Mẹ.
Mẹ.
Mẹ...
Trong hỗn loạn, đến khi bầu trời trắng xóa Dịch Dao mới chìm vào giấc ngủ say. Trong mơ, vẫn là những cơn ác mộng bất tận.
Một bóng người không nhìn thấy rõ mặt đi đến bên cạnh cô, ôm cô, nói yêu cô, mang theo ấm áp vô tận lấp đầy trái tim cô, nhưng trong khoảnh khắc lại biến thành sương khói, biến thành gió tuyết, hóa thành lưỡi dao sắc bén, xé nát trái tim đẫm máu của cô, lần lượt xé rách thân thể và linh hồn cô, lặp đi lặp lại, liên miên không dứt!
Không thể cử động, cũng không thể trốn tránh, mỗi lần đều đau như cắt, khiến cô không nhịn được phải kêu khóc, van xin.
Nhưng! Cho dù đau đến mức suy sụp, cô vẫn không ngừng vươn tay để bắt lấy hình bóng mang theo ánh sáng chói lóa!
Đừng! Đừng để cô một mình......
"Đến đông đủ rồi, vậy từng người nói về những gì các người biết đi."
9 giờ sáng, trên ghế sô pha trong phòng khách lầu một, năm người đàn ông có ngoại hình và khí chất xuất sắc ngồi rải rác, Lý Duật ở hướng tây nhìn mọi người xung quanh, mở đầu, giới thiệu tình hình của Ninh Nguyệt Cầm.
Cầu Dịch Hành kể lại chuyện cũ nghe được từ Mạnh Ni Na.
Đàn Hoa nói về chuyện "sinh nhật" của Dịch Dao cùng với Ninh Nguyệt Cầm ngày đó, và những chuyện thời thơ ấu mà chính miệng Dao Dao đã kể với anh.
An Kinh Vĩ nói về những chuyện ngày hôm qua hắn biết.
Tùy Nhược Thủy mặc cả bộ đồ màu đen, im lặng không nói, không ngừng nhìn tin tức liên tục nhấp nháy trên điện thoại.
"Chà chà, rất đẹp mắt." Trên lan can lầu hai, Phó Hân gác tay nhìn phòng khách phía dưới. "Nhìn người ta đi, rất hoà bình."
Ngũ Nhân liếc mắt nhìn mọi người dưới lầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Sau khi bổ sung tin tức cho nhau xong, năm người đàn ông im lặng một hồi lâu.
Sau một lúc lâu, năm người ăn ý nhìn nhau, cảm xúc trong mắt hiện rõ là thống nhất.
Bầu không khí dường như đã thay đổi rất vi diệu.
Lý Duật thở dài một hơi, "Tôi thật sự không biết nên kiêu ngạo hay tức giận nữa. Tôi có cảm giác rằng đối với cô ấy, tôi chỉ có tác dụng ở trên giường thôi."
Rõ ràng là một câu nói hạ lưu, nhưng từ miệng của hắn thì có vẻ rất đàng hoàng. Chỉ là mấy người khác đều lia ánh mắt xem thường nhìn hắn, suy nghĩ không cần nói cũng biết.
"Cô ấy chưa từng nghĩ phụ thuộc vào bất kỳ ai." Đàn Hoa nói nhỏ, chợt cười, tao nhã hào phóng, chậm rãi nói, "Tuy rằng có chút thất bại, nhưng tôi rất vinh dự khi được thích một nữ nhân như thế."
An Kinh Vĩ chán ghét liếc mắt Đàn Hoa, "Không thể để nữ nhân của mình dựa vào, cũng coi là đàn ông sao?"
Đàn Hoa dựng thẳng ngón trỏ lên, lần lượt chỉ vào bản thân mình, Lý Duật, Tùy Nhược Thủy, Cầu Dịch Hành, cùng với, An Kinh Vĩ.
Khuôn mặt tuấn tú của An Kinh Vĩ lại đen thêm vài phần.
"Diệp Tuyền?" Cầu Dịch Hành đột nhiên lên tiếng.
Cầu Dịch Hành chỉ dùng giọng điệu nghi ngờ để gọi tên Diệp Tuyền, nhưng bốn người còn lại đều hiểu rất rõ suy nghĩ của hắn.
Tuy rằng từ lời kể của An Kinh Vĩ có thể thấy bây giờ Dao Dao không có suy nghĩ gì đối với sư huynh của cô ấy, nhưng cô ấy tìm kiếm sự giúp đỡ của hắn, đây là sự thật không thể chối cãi.
Nghĩ vậy, ngay cả Lý Duật và Đàn Hoa đã chuẩn bị tâm lý, sắc mặt cũng không tốt lên được.
"Chà chà! Đàn ông là loại sinh vật thật sự rất thú vị, bọn họ ở chỗ này rối rắm vì chút lòng tự trọng. Sao không nghĩ tới cô gái nhỏ người ta cha không thương mẹ không yêu, bây giờ nhà và kỷ niệm cũng bị thiêu rụi, cho dù có kiên cường độc lập như thế nào, không chừng tối hôm qua cũng khóc ngất rồi?"
Năm người đàn ông rùng mình, lập tức đứng dậy.
Ha ha.
Dịch Dao ra cửa thấy Phó Hân dựa vào lan can mỉm cười, lễ phép gật đầu chào hỏi.
Phó Hân vẫy vẫy tay, "Không cần cảm ơn."
"A?" Dịch Dao khó hiểu, theo bản năng đến gần lan can liếc nhìn xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng năm người đang lên lầu.
"Nhược Thủy? Chuyện nhà anh xử lý xong rồi sao?"
"Em quan trọng hơn." Tùy Nhược Thủy trả lời.
Phó Hân dựng ngón tay cái.
"Em? Em không sao. Xảy ra chuyện gì vậy?"
Phó Hân vừa gật đầu vừa lui lại, "Ừm, em không sao, em chỉ là không có nhà. Ừm, nói đúng ra là em chưa từng có."
Chưa từng có.
Một câu nói đã kéo Dịch Dao quay trở lại ác mộng. Thân thể vẫn nhớ rõ cơn đau dữ dội vỡ tan từng tấc trong giấc mơ, Dịch Dao muốn cười, gương mặt đẹp lại cứng đờ không có một chút biểu cảm nào.
"Em có."
Trăm miệng một lời.
Dịch Dao trợn tròn mắt đẹp.
"Không chỉ có, mà còn là chủ nhà duy nhất." Lý Duật khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Dao Dao, đào hoa liếc nhìn lần lượt đám đàn ông.
Cầu Dịch Hành hơi nhướng mày, nhìn vẻ mặt run rẩy của cô gái, nhưng khi cô nhìn về phía hắn lại nhẹ nhàng gật đầu.
Tùy Nhược Thủy không tỏ ý kiến.
Đàn Hoa dịu dàng mỉm cười.
An Kinh Vĩ trừng mắt liếc Lý Duật một cái, bước tới bế Dao Dao đi về phía cửa.
"Nghỉ ngơi tốt chưa?"
"Ừm... Chưa......"
"Vận động một chút ngủ ngon hơn."
Rầm! Trước khi cửa phòng đóng lại, Tùy Nhược Thủy nhấc chân chặn lại, chen vào.
Phó Hân và Ngũ Nhân đã xuống lầu từ sớm, ba người đàn ông ngoài cửa đứng lại một lát, khi nghe thấy tiếng thì thầm yếu ớt của nữ nhân. Cầu Dịch Hành dừng nửa bước, lấy một đôi bông tai kim cương rực rỡ cầm trong tay, mở cửa đi vào.