Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 211: Nghiện được bảo vệ




Đàn Hoa và Lý Duật liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra có gì khác thường, Lý Duật dời ánh mắt, hai tay thu lại gần như không thể phát hiện, nhẹ nhàng đặt Dịch Dao trong lòng lên ghế.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Dịch Dao nhẹ giọng hỏi một câu.

Lý Duật lắc đầu cười, hôn lên trán cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Đàn Hoa bưng hai chén cơm đi đến bên cạnh Dịch Dao, "Ăn cơm trước đi. Tiểu Ngô nói mấy ngày nay em ăn rất ít?" Dứt lời, liếc mắt nhìn Lý Duật có ý trách móc.

"Không có cách nào khác nha, nơi này bị anh nuôi khó lên rồi." Dịch Dao chỉ vào cái miệng nhỏ, còn nghịch ngợm le lưỡi.

Đàn Hoa: "......"

Lý Duật: "......"

Nhìn thấy ánh mắt hai người thay đổi, Dịch Dao ngẩn ra. Sau khi phản ứng liền nhanh chóng thu lưỡi lại, đầu nhỏ rút lại như đà điểu, âm thầm tặc lưỡi.

Cô không phải cố ý! Cô không có trêu chọc người ta! Cô oan uổng quá!?

"A! Anh Hoa! Anh đã trở lại rồi! Nhớ muốn chết!" Tóc đỏ Trần Hạo lớn giọng la lên.

Đàn Hoa lịch sự gật đầu đáp lại, nghiêng người đi đến sau lưng Dịch Dao, vén mái tóc dài mượt mà của cô lên. Trong chớp mắt một bím tóc mềm mại được bện lại, từ cổ tay lấy ra một sợi dây chun màu đen rồi buộc lại, tiếp theo lại lấy trong túi ra một chiếc kẹp tóc nhỏ đơn giản kẹp mái sợi tóc mái lòa xòa trước trán cô.

"Chà chà!" Trần Hạo nhìn động tác vô cùng tự nhiên của Đàn Hoa mà nhịn không được lắc đầu, vừa muốn kéo ghế ra ngồi xuống, lại giống như nhớ ra gì đó, duỗi cổ nghiêng người về phía Dịch Dao, nhìn không chớp mắt vào chuỗi đá quý trang trí trên chiếc kẹp tóc.

Hai ngày trước, một người bạn được phái đi bảo vệ Cầu Boss đã nói chuyện phiếm trong nhóm nội bộ, nói rằng mấy đại gia khi đang đàm phán có quét ngang một buổi đấu giá trang sức, tất cả vật phẩm đều là những viên kim cương có màu quý giá hiếm gặp trên thị trường. Khi hình ảnh và giá cả được công bố, đàn ông thì im lặng, phụ nữ thì rơi lệ.

Kết quả —— thứ nhỏ nhặt mấy đời bọn họ cũng không mua được này lại được cho đi một cách rất tùy tiện?

Dịch Dao giơ tay sờ sờ chiếc kẹp tóc, khó hiểu nhìn về phía Trần tóc đỏ, "Tôi kẹp không hợp sao?"

Trần Hạo nuốt nuốt nước miếng, duỗi ngón tay cái ra, "Thích hợp! Quá thích hợp!" Khen xong lập tức ngồi xuống, ăn từng miếng một, biểu cảm trên mặt giống như ăn phải khổ qua.

"Em gái à, em có biết bây giờ trên đầu em có giá trị bao nhiêu tiền không?"

Dịch Dao: "......"

Sau khi ăn cơm xong, Đàn Hoa đơn giản kể lại tình hình.

Chuyện bắt cóc lần trước là do đấu đá nội bộ trong gia tộc của Tùy Nhược Thủy, nhưng người bắt đầu vụ việc là tên tóc vàng đã chết, cho nên chuyện này coi như kết thúc.

Cầu Dịch Hành và An Kinh Vĩ đang xử lý các khoản bồi thường của đối phương cho cô, Tùy Nhược Thủy sẽ phải quay về Thụy Sĩ một chuyến.

Hắn về trước, một mặt là để chăm lo cho cô về mặt ăn uống, mặt khác là giải thích cho cô biết tài sản sắp ký nhận là bao nhiêu, giải quyết như thế nào mới thích hợp.

"Tình hình cụ thể, em muốn biết cái gì, chờ bọn họ quay lại rồi hỏi."

"À...... Cứ như vậy thôi?"

Đàn Hoa cười khẽ, "Không thì sao? Càng có nhiều lợi ích, thế lực càng lớn, bọn họ sẽ dùng cách đàm phán để giải quyết vấn đề. Thực sự không có diễn ra cốt truyện âm mưu chồng chất như phim truyền hình đâu."

"...... Cho nên, mấu chốt là anh có tư cách đàm phán với người ta hay không." Dịch Dao bước từng bước đi trên bờ cát.

Cô bởi vì Tùy Nhược Thủy mới bị cuốn vào chuyện ngoài ý muốn này, mà bọn họ, là bởi vì cô.

Có bọn họ ở giữa liên tục tăng giá, những tổn thương mà cô phải chịu liền trở thành chuyện cần phải "bồi thường".

Từ nhỏ đến lớn, cô không chưa từng mong đợi sự bảo vệ của bất kỳ ai, thậm chí còn chán ghét những kẻ ngoan cố hy vọng vào sự bảo vệ của người khác, chán ghét sự yếu đuối, kém cỏi, ích kỷ, ngu xuẩn của họ!

Nhưng hóa ra... được người khác bảo vệ, cảm giác được coi như bảo vật rồi bảo vệ dưới cánh của người khác lại có thể gây nghiện.

Nắm lấy bàn tay ấm áp của người đàn ông, Dịch Dao yên lặng bước đi để lắng nghe tiếng sóng biển.

"Đàn Hoa."

"Ừm?"

"Buổi trưa mặt trời nắng quá."

"......" Đàn Hoa sửng sốt một lát rồi nở nụ cười, khuôn mặt tuấn nhã ôn nhu, "Em cảm thấy nắng hả? Có bôi kem chống nắng chưa?"

Vừa nói, hắn vừa cúi người bế thân thể đã gầy bớt mất phần của cô lên, lập tức cảm thấy đau lòng, đang suy nghĩ có nên báo cho Cầu Dịch Hành nói lại chuyện bồi thường lần nữa không.

Hai ngày sau, Cầu Dịch Hành và An Kinh Vĩ cùng quay lại đảo, mang về một đống giấy tờ về quyền sở hữu tài sản, nhưng Dịch Dao lại không có tâm trạng xem những khoản bồi thường hậu hĩnh đó.

An Lục Thiên đột nhiên hôn mê phải nhập viện, Nguyên Thái không ngừng gợn sóng, dự án Ảnh Đô cũng rơi vào hoàn cảnh bế tắc. Tin tức bay đầy trời, An Kinh Vĩ không thể không biết, nhưng hắn vẫn lựa chọn quay về bên cạnh cô trước.

"Em quay về cùng anh."

"Không cần. Anh xử lý xong sẽ trở về." "Lạch cạch" một chiếc vòng tay bạch kim đính kim cương được đeo vào cổ tay trái của Dịch Dao, An Kinh Vĩ và Lý Duật bị Dịch Dao đuổi ra khỏi cửa cùng nhau trở về thành phố S.

Lý Duật là cổ đông lớn của dự án Ảnh Đô, nếu An Kinh Vĩ không thể phân thân, hắn chắc chắn phải trấn giữ dự án Ảnh Đô rồi.

Cũng may, hầu hết hiệu ứng âm thanh của Dịch Dao đều rất tốt, không cần phải phối âm lồng tiếng nhiều lắm, mấy ngày nay đã ghi xong.

An Lục Thiên sau khi phẫu thuật xuất huyết não vẫn còn hôn mê bất tỉnh, các cổ đông lớn của Nguyên Thái với nhiều tâm tư khác nhau không ngừng có hành động, thậm chí còn hợp tác với Lam gia động tay động chân thao túng giá cổ phiếu.

An Kinh Vĩ nhẫn nhịn chịu đựng mấy ngày. Sau khi trở về Nguyên Thái, Ngao Nhạc lấy ra giấy tờ chuyển nhượng cổ phần đã chuẩn bị từ trước để giúp An Kinh Vĩ giành lại chức chủ tịch, kiên quyết chỉnh đốn lại công ty.

An Kinh Vĩ và Lý Duật cũng một thể quay về. Đàn Hoa vất vả lắm mới nuôi cho Dịch Dao có chút mập mạp, bây giờ lại không thể không rời đảo.

Mấy ngày trước, một phòng nghiên cứu ở trung tâm kỹ thuật của anh ở Birmingham bị cáo buộc vi phạm. Phòng quan hệ công chúng xử lý không được, danh dự của phòng nghiên cứu và tâm trạng của nhóm kỹ sư bị ảnh hưởng rất nhiều, hắn cần phải đi một chuyến.

"Anh đi đi, em không sao, em sắp khỏi hẳn rồi. Đừng làm như em không thể sống một mình." Dịch Dao dịu dàng nói.

Một mình......

Cầu Dịch Hành, người đang ngồi trên sô pha quay lưng về phía hai người họ, sờ sờ cái mũi.

Hắn phải làm gì cái người "một mình" này mới có thể hoàn toàn trấn an thể xác và tinh thần ngày càng dao động của hắn đây?