Nhân viên y tế vào phòng kiểm tra vết thương cho Dịch Dao, Lý Duật đi ra ngoài, liếc mắt ra hiệu cho An Kinh Vĩ và Đàn Hoa đang yên lặng chờ ở ngoài cửa, ba người nhẹ nhàng bước xuống phòng khách dưới lầu.
Phòng khách rộng lớn màu sắc nhã nhặn, đồ trang trí không nhiều lắm nhưng phong cách rất đặc biệt, thể hiện gu thẩm mỹ tinh tế. Trên chiếc ghế sô pha màu trắng ngà, Cầu Dịch Hành bắt chéo đôi chân dài rũ mắt nhìn Ipad, bên cạnh còn có một thanh niên tóc đỏ ngồi buồn chán muốn chết. Ba người đi xuống lầu nhìn thấy hai người bọn họ, không hẹn mà đồng loạt dừng lại.
Cầu Dịch Hành ngước mắt, "Cô ấy tỉnh rồi?"
An Kinh Vĩ và Đàn Hoa đều không lên tiếng.
Lý Duật: "...... Ừm."
"Tỉnh rồi? Tôi đi nhìn một chút! Lâu lắm rồi không nhìn thấy cô bé nào trẻ trung xinh đẹp lại tràn đầy sức sống như vậy!" Người đàn ông tóc đỏ bật dậy khỏi ghế sô pha với đôi mắt sáng ngời.
"Trần Hạo, quay lại." Cầu Dịch Hành nhìn ba người cười cười, "Các người có việc muốn nói sao? Có cần tôi tránh mặt không?"
Rõ ràng là một câu nói lịch sự nhẹ nhàng, nhưng ba người lại nghe ra mấy phần khiêu khích và ngạo mạn.
Người tóc đỏ tên Trần Hạo tinh thần tỉnh táo, tò mò nhìn qua lại xung quanh, "Sao? Mọi người không phải một nhóm hả?"
An Kinh Vĩ sắc bén liếc nhìn "tóc đỏ", ngồi xuống trước. Đàn Hoa và Lý Duật cũng không nói tiếp, lần lượt ngồi xuống.
Nói như thế nào thì Cầu Dịch Hành cũng là người đầu tiên sắp xếp vũ khí và nhân lực, hòn đảo này cũng do hắn đứng tên, cũng nhờ Cầu Dịch Hành vừa nghe nói Dịch Dao bị bắt cóc ra biển đã bắt đầu sắp xếp ngay, nếu không tối hôm qua bọn họ chỉ sợ đã chậm một bước, hậu quả......
"Sao?" An Kinh Vĩ lạnh lùng hỏi.
"Trước mắt còn chưa biết, tính cách của cô ấy cứng cỏi hơn nhiều so với các cô gái bình thường, nhưng gặp loại chuyện này, không thể không có bất kỳ phản ứng bất thường nào. Trước tiên cứ đợi một lúc, chờ thêm hai ngày nữa tôi sẽ để Bác sĩ Tôn tìm cơ hội để đánh giá chính xác. Trong khoảng thời gian này, tốt nhất không nên nhắc đến chuyện ngày hôm qua." Giọng của Lý Duật rất vững vàng, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.
"Không phải cô ấy không có phản ứng, cô ấy chỉ là ——" Đàn Hoa siết chặt mười ngón tay, không nói ra.
"Chỉ là cái gì?" An Kinh Vĩ sốt ruột nhíu mày.
"Chỉ là chưa học được cách bộc lộ sự yếu ớt trước mặt người khác, hoặc là nói, cô ấy còn chưa gặp được một người mà cô ấy có thể dựa vào mà không cần giữ lại." Cầu Dịch Hành ký tên trên Ipad rồi đặt nó xuống một bên, nhìn mọi người xung quanh, "Các cậu rất xuất sắc, nhưng thời gian lâu như thế vẫn không có được trái tim của cô ấy, các cậu không cảm thấy, đã đến lúc nên từ bỏ rồi sao?"
"Tóc đỏ" nghe thấy vẻ mặt liền vặn vẹo.
An Kinh Vĩ chửi một tiếng, đứng dậy lên lầu.
Lý Duật cúi đầu cười khẽ.
Đàn Hoa nhạt nhẽo mà nhìn Cầu Dịch Hành, "Tôi muốn, nguyên liệu nấu ăn gì cũng có thể đưa tới?"
Nơi này là hòn đảo nghỉ mát Cầu Dịch Hành đã mua hai năm trước, hắn đã tạm thời điều người từ Thales tới dọn dẹp một chút, cũng sắp xếp nhân viên bảo vệ và y tế, loại bỏ mấy mối nguy hiểm tiềm ẩn, đây là ngôi nhà an toàn của Dao Dao, cho nên Đàn Hoa muốn nguyên liệu nấu ăn gì chỉ có thể kêu Cầu Dịch Hành sắp xếp người đưa tới đây.
Cầu Dịch Hành: "...... Chắc là kịp buổi cơm trưa."
Đàn Hoa chuyển hướng người thanh niên tóc đỏ, "Có cần chuẩn bị phần của cậu không?"
"A? Tôi?" Thanh niên tóc đỏ chỉ vào chính mình, "Tôi không cần, tôi ăn đại gì đó cũng được. A! Không, anh nấu cơm hả? Anh ——"
Đàn Hoa đang nghe thấy cậu ta nói "Tôi không cần" liền đi về phía phòng bếp.
"Ha, cậu sẽ hối hận." Lý Duật cười nói với "tóc đỏ".
"Về phần "cô ấy", Cầu Dịch Hành, cô ấy không phải là một viên kẹo để đám trẻ con tranh nhau. Thắng chúng tôi, cô ấy chính là của anh. Cô ấy là một yêu tinh biết bay, có lẽ...... nhiều người mới có thể giữ chặt cô ấy trong tầm tay. Tất nhiên —— cũng không thể quá nhiều."
Nói đến cuối cùng, Lý Duật cảnh cáo liếc nhìn "tóc đỏ" một cái, thậm chí vẻ mặt Cầu Dịch Hành nhìn "tóc đỏ" cũng tối đi vài phần.
"Tóc đỏ" nằm không cũng trúng đạn há hốc mồm, "Ê! Cầu tổng, Cầu đại ca! Ý anh là sao? Tôi đối với cô gái nhỏ đó chỉ đơn thuần là thưởng thức thôi —— A! Tôi chưa nói gì hết, không biết gì hết! Tôi đi tuần tra đây!"
"......"
Một lúc sau, trong phòng khách chỉ còn lại Cầu Dịch Hành thong thả vỗ nhẹ lên tay vịn sô pha, ngẫm lại những lời nói và việc làm bất thường của mình trước đây.
Bởi vì cô......
Hắn không ngờ cô lại tốt đẹp như vậy, khiến hắn ăn rồi liền không quên được mùi vị.
Cũng không ngờ ——
"Thật ra, chúng ta cũng không thân quen nhau lắm đúng không?"
"Thực xin lỗi, tôi đã đưa ra lựa chọn. Xin lỗi, không có cách nào đáp lại "hứng thú" của "ngài" đối với tôi."
"Tôi rất tham lam, hưởng qua hương vị được yêu, "hứng thú" không thỏa mãn được tôi."
Cô kêu hắn là "ngài", kêu hắn là "Cầu tổng", từ chối nụ hôn của hắn.
Cô mang theo nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc đi về phía người đàn ông khác trước mặt hắn.
"Cầu đại ca! Có tình huống mới! Bạc Tuyết gia tộc tới tìm ông chủ của chúng ta đòi người!" "Tóc đỏ" giơ di động vừa đi vào cửa vừa la lớn, trong nháy mắt liền đối diện với đôi mắt đặc biệt lạnh lùng của Cầu Dịch Hành, "À, anh đang bận! Tôi đi tuần tra! Tuần tra!"
Bên kia, An Kinh Vĩ để Dịch Dao dựa vào người, kiên nhẫn lột từng quả quýt, lột sạch sẽ không còn một sợi sơ mới đút vào miệng Dịch Dao, vẻ mặt Dịch Dao yên tĩnh ngoan ngoãn mỉm cười.
"Muốn ăn nữa không?"
Dịch Dao gật đầu, "À, An, anh có biết sợi sơ quýt có thể thông kinh mạch, tiêu đờm, thanh nhiệt giải độc không?"
Động tác của An Kinh Vĩ cứng lại.
"Nhưng mà em không thích ăn." Cô cười tủm tỉm bổ sung.
"......" An Kinh Vĩ giơ tay nhét múi quýt chưa lột sạch sẽ vào miệng, quay đầu bắt nạt cái miệng nhỏ nhắn của cô. Nước quýt chua ngọt tràn ra giữa môi và răng của hai người, nụ hôn cường thế bá đạo của người đàn ông chỉ trong chốc lát đã khiến cô hỗn loạn, thở hổn hển, dục vọng lan tràn.
"Nói đi, anh đã lén làm gì sau lưng em?" Dịch Dao đem tay nhỏ vói vào áo sơ mi của hắn rồi khẽ vuốt ve, miệng đột nhiên hỏi.
"...... Anh, anh ra tay với Tùy Nhược Thủy."
Lúc Dịch Dao ở căn cứ quân sự làm phẫu thuật, An Kinh Vĩ cuồng bạo ra tay với Tùy Nhược Thủy. Mới đầu Tùy Nhược Thủy còn đỡ lại, sau khi nghe thấy nhân viên y tế nói cô đã an toàn liền buông bỏ mọi biện pháp phòng thủ, khiến An Kinh Vĩ thu tay không kịp đánh trúng phần đầu, bị thương không nhẹ.
Sau khi Tùy Nhược Thủy tỉnh dậy nhìn thấy Dịch Dao, đeo chiếc nhẫn đuôi vào tay phải của Dịch Dao một lần nữa. Dịch Dao không từ chối, thậm chí còn không hỏi nhiều thêm một câu.
"Chờ anh trở lại."
Chân trước Tùy Nhược Thủy vừa đi, chân sau Cầu Dịch Hành, An Kinh Vĩ và Đàn Hoa cũng lần lượt rời đảo.
Mấy ngày liên tiếp thưởng thức tay nghề của Đàn Hoa, bây giờ ăn lại đồ bình thường giống như nhai sáp, ngay cả Dịch Dao không kén ăn cũng không có cảm giác thèm ăn nữa.
"Tóc đỏ" người hoàn toàn bị thuyết phục bởi tay nghề nấu ăn của Đàn Hoa cũng than thở rằng không nhận lời mời ngay từ đầu, bỏ lỡ mất vài món ăn ngon.
Lý Duật ngoài việc ở bên cạnh Dịch Dao, còn chỉ huy nhân viên cải tạo phòng giải trí của biệt thự thành phòng thu âm. Công việc lồng tiếng cho《Nguyệt Chi Âm》đã được lên lịch từ trước, Dịch Dao không thể rời đảo, vì vậy Lý Duật chỉ cải tạo lại một phòng thu âm đơn giản, đích thân đến thu âm cho Dao Dao.
"Bên《Vân Thanh》, tiến độ rất nhanh đúng không?"
"Ừm, đang kiểm duyệt."
"Bọn họ còn thuê thủy quân để khống chế bình luận không?"
"Có. Nhưng mà không ảnh hưởng nhiều với chúng ta lắm, ngược lại còn giúp chúng ta thu hút thêm sự chú ý. Em không cần lo lắng ——"
"Bác sĩ nói, miệng vết thương có vẻ rất ổn."
"Ừm?"