Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 207: Biết rõ còn cố phạm




Một trận.

Hai trận.

Ba trận.

Tấm lưới vô hình xung quanh võ đại thỉnh thoảng có mấy tia sáng tinh xảo sắc bén lọt qua, khán phòng vốn dĩ ồn ào không biết từ lúc nào đã không còn tiếng trò chuyện, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của những người đàn ông và tiếng rên rỉ dâm đãng không thể kiểm soát của những người phụ nữ.

Chiến trường Ness, đây là võ đài quyền anh tàn nhẫn đẫm máu nổi tiếng trong thế giới ngầm, đồng thời, đây cũng tên đăng ký của chiếc du thuyền xa hoa này, là một quốc đảo nằm trong danh sách thu thuế đen của EU.

Từ ngày 10 đến 15 hàng tháng, du thuyền này sẽ vung tiền như rác để hưởng thụ bạo lực cấm kỵ, đặc quyền giai cấp, cùng với những tay quyền anh hàng đầu đang chiến đấu vì mạng sống của họ, mà mỗi lần cập bờ, số võ sĩ quyền anh có thể xuống tàu, không tới ⅕.

Không quy tắc, không giới hạn, bất kể sống chết.

"Dừng lại! Thả hắn ra! Tôi muốn hắn! Bây giờ! Ngay lập tức! Lập tức!" Khi một tên võ sĩ người da đen thứ 3 bị lôi khỏi sàn đấu trong tình trạng hôn mê, người phụ nữ đội mũ màu đen xé toạc cổ áo, xoa mạnh bầu ngực của chính mình, dồn dập thở hổn hển hét lớn!

Dáng vẻ thèm khát không biết kiềm chế lại không hề nhận được bất kỳ sự chế giễu nào, chỉ vì —— ba trận K.O nghẹt thở và đẫm máu khiến người ta rùng mình được phát liên tục trên mấy cái màn hình xung quanh võ đài!

Khuôn mặt lạnh lùng cao quý giống như một vị thần khiến người phàm chỉ có thể ngước nhìn, những cú đánh mượt mà tàn khốc nhanh gọn lẹ, mỗi trận thắng tuyệt đối không vượt quá 10 giây!

Bạo lực tột cùng của cái đẹp!

Thậm chí vết máu chảy ra từ miếng băng gạc màu trắng ở cổ chân cũng đẹp đến kinh hồn!

Sự hưng phấn bay bổng khiến tất cả khách khứa sôi trào dục vọng! Hiệp đấu mới suýt nữa khiến cho cục diện mất kiểm soát, võ sĩ thứ 4 người châu Á đứng ở chỗ lối vào âm u, đôi mắt như rắn độc kiêng kị tham lam nhìn chằm chằm vào bóng dáng kiêu hãnh với đôi chân trần ở trung tâm sàn đấu.

Chỉ cần đánh cho tên tiểu bạch kiểm kia tàn phế sẽ có tiền thưởng gấp 10 lần!

Tiểu bạch kiểm: những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột...

"Double." Một giọng nói lạnh lùng mang theo âm lượng đột nhiên vang lên, giống như một lời nguyền rủa vang vọng trên sàn đấu.

Không lâu sau, tên võ sĩ người Châu Á cùng với một võ sĩ da trắng cực kỳ to con lần lượt bước vào sàn đấu.

Cô nên làm gì bây giờ? Nên làm như thế nào?

Nhìn hai người trên sàn đấu cẩn thận tới gần Tùy Nhược Thủy, Dịch Dao cố gắng hết sức kìm nén nỗi sợ hãi theo bản năng, đôi mắt đen cứng cỏi liếc nhìn người đàn ông tóc vàng và vệ sĩ trong phòng.

Cô đứng cách người đàn ông tóc vàng khoảng ba mét, người đàn ông tóc vàng cách tên vệ sĩ chưa đến hai mét, trong tay tên vệ sĩ có súng.

Dịch Dao nắm chặt dao nĩa trong tay theo bản năng, bắt đầu điều chỉnh hơi thở.

"Ha hả...... Thật thú vị." Người đàn ông tóc vàng hứng thú nhìn chằm chằm Dịch Dao, "Cô muốn chạy trốn khỏi đây, đi cứu hắn?"

Hơi thở của Dịch Dao cứng lại.

"Ha ha! Thật thú vị." Người đàn ông tóc vàng vươn tay về phía vệ sĩ, tên vệ sĩ hiểu ý đem súng lục đưa cho hắn, "Cô là cảnh sát hả?"

"...... Không phải."

"Vậy cô là đặc công?"

"Không phải."

Người đàn ông tóc vàng mở chốt bảo hiểm, tươi cười ưu nhã chĩa họng súng về phía Dịch Dao, "Vậy tại sao cô còn muốn chạy đi cứu hắn? Chỉ cần ở chỗ này nhìn hắn chết thì nhẹ nhàng hơn nhiều."

Chết!

"Nghĩ lại cũng đúng, tôi cũng không tốn tiền." Dịch Dao thức thời nới lỏng dao nĩa trên tay, để người phục vụ đi vào, đẩy xe thức ăn ra.

Ba người ở giữa sàn đấu đã thử vài hiệp, nhìn bề ngoài thì có vẻ như Tùy Nhược Thủy vẫn chiếm thế thượng phong như cũ, ngay cả hơi thở cũng vững vàng không có quá nhiều dao động.

Nhưng hai tên đối thủ của hắn rõ ràng không phải lần đầu hợp tác, hai người tấn công và phòng thủ cho nhau, tiết tấu tiến lùi phối hợp rất ăn khớp, một bên mờ ám một bên quyết tiệt, tuy rằng tất cả công kích đều không có hiệu quả còn bị Tùy Nhược Thủy đánh trúng chỗ hiểm, nhưng Dịch Dao biết,cho dù trận này Tùy Nhược Thủy thắng, chắc chắn cũng sẽ bị hai người họ gây thương tích, hơn nữa thể lực bị tiêu hao, trận thứ 5 sẽ tiếp tục khó hơn, Tùy Nhược Thủy chắc chắn sẽ thua.

Mà kết cục của thất bại ——

"Nhẫn của tôi đâu?" Dịch Dao đứng dậy, đi về phía cửa sổ tròn trong suốt.

Hai mét.

"Của cô? Đó không phải là đồ của cô."

"Nếu Eli đã đưa cho tôi, đương nhiên đó là đồ của tôi. Hắn đã tự tay đeo nó cho tôi, tôi còn chưa có thời gian nhìn kỹ." Dịch Dao giơ tay phải trống lên nhìn ngắm.

Nghe vậy, người đàn ông tóc vàng lấy một chiếc nhẫn đuôi bằng bạc cổ xưa, đơn giản tinh xảo, từ trong túi áo vest ra.

Dịch Dao ba bước thành hai bước nhanh chóng đi tới chỗ chiếc nhẫn, người đàn ông tóc vàng lại lộ ra một nụ cười quỷ dị đồng thời tiến lên nửa bước, trực tiếp dí họng súng lên trán Dịch Dao.

"Xin lỗi, tôi không nhịn được." Người đàn ông tóc vàng ra một động tác cắt ngang cửa kính bằng tay trái, hình ảnh trên cửa kính chợt lóe lên một chút, dường như sáng hơn.

Người đàn ông tóc vàng lại sờ soạng nút cổ áo của mình, giọng nói lạnh như băng của hắn ta lại vang lên khắp sàn đấu, "Eli, cô gái nhỏ của mày thật sự quá đáng yêu, hình như cô ấy muốn tới gần tao, bắt tao làm con tin, thật sự là quá rõ ràng, tao không có thời gian giả bộ, thân thể đã tự động phòng bị, làm sao bây giờ?"

Trái tim Dịch Dao thắt lại, quay đầu nhìn về phía sàn đấu, đúng lúc thấy Tùy Nhược Thủy thâm trầm nhìn cô.

"Bên trái!" Dịch Dao hô to.

Tùy Nhược Thủy nhanh chóng né sang phải.

"Chà chà, có vẻ cô ấy thực sự rất để ý đến mày, vậy còn mày thì sao? Vì cô ấy mà cam tâm chịu trói, là do không tin tao thật sự dám động đến mày, hay là mày cũng rất quan tâm cô gái nhỏ này?

Bằng!

Viên đạn xuyên qua da thịt vẽ ra một đường máu bắn ra không trung.

Tiếng súng đột ngột vang lên khiến ánh mắt mọi người đều tập trung vào cánh tay trái bị đục lỗ của Dịch Dao, ngay cả hai võ sĩ đang đọ sức bằng sinh mệnh trên sàn đấu cũng tạm thời ngừng tay. Mồ hôi lạnh ngay lập tức túa ra trên trán cô, Dịch Dao quay đầu lại, che miệng vết thương, không cho Tùy Nhược Thủy nhìn thấy biểu cảm của cô.

"Không cần lo cho em."

"Ha ha...... Nghe không? Eli, lại một người phụ nữ khác sẵn sàng chết vì mày? Vậy lần này, mày vẫn sẽ thờ ơ lạnh nhạt sao?"

Họng súng hạ xuống nhắm ngay chân trái của Dịch Dao.

"Anh muốn tôi làm như thế nào." Cuối cùng Tùy Nhược Thủy cũng phun ra câu nói đầu tiên trong đêm nay, giọng nói cực kỳ lạnh lùng kiêu ngạo khiến người khác nghe thấy mà máu huyết tê dại.

"Tao muốn mày chết!" Đôi mắt của người đàn ông tóc vàng đỏ bừng, "Nhưng trước đó, tao muốn nhìn thấy mày tàn phế tay chân, dùng khuôn mặt hoàn mỹ của mày hầu hạ phụ nữ!

"Tiếp tục!"

Hai tên võ sĩ nhìn nhau, cùng tấn công Tùy Nhược Thủy, Tùy Nhược Thủy chỉ phòng thủ chứ không tấn công, rất nhanh đã bị ép vào góc võ đài.

"Tùy Nhược Thủy! Em kêu anh không cần lo cho em! Nếu anh bị phế chắc chắn em sẽ chết!" Dịch Dao nôn nóng hét lên.

Bằng!

"A!" Dịch Dao quỳ xuống, máu tươi chói mắt mãnh liệt phun ra, khiến chiếc quần jean xanh nhạt nhuộm thành màu đen.

"Elijah!" Tùy Nhược Thủy hơi cúi đầu, đôi mắt gần như biến thành màu xanh lam, lộ ra vẻ lạnh lùng như ở địa ngục.

"Không muốn? Vậy thì mau cho tao xem hình ảnh tao muốn thấy đi? Nếu không, phát súng thứ ba, tao không biết sẽ bắn vào đâu nữa!" Người đàn ông tóc vàng mang theo vô vàn hận thù nhìn chằm chằm Tùy Nhược Thủy trên võ đài, khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn vặn vẹo giống như bị mê muội.

Khách khứa dưới võ đài dần dần hiểu ra cốt truyện, sôi nổi suy đoán thân phận của hai người.

Hai võ sĩ thấy Tùy Nhược Thủy không tấn công trong thời gian dài cũng hơi bồn chồn, đang muốn thu tay lại, liền thấy Tùy Nhược Thủy từ bỏ phòng ngự buông hai tay xuống, hai tên lại nhớ tới số tiền thưởng kếch xù gấp mười lần kia, liền cắn răng tấn công tiếp, từng quyền từng đấm vào da thịt, nhưng cũng cẩn thận dùng bớt sức, tránh né những điểm chí mạng.

"Tốt! Tốt! Chính là như vậy! Tao muốn nghe thấy âm thanh xương cốt vỡ vụn của hắn, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết dễ nghe của hắn!"

"Chết tiệt —— mẹ nó!" Dịch Dao nửa quỳ trên mặt đất đột nhiên bước sát đến trước ngực người đàn ông tóc vàng, trong tay bắt lấy một cái ly chân dài trên bàn tròn từ khi nào, trực tiếp đập mạnh cái ly vào mặt bàn, mảnh vỡ thủy tinh bén nhọn lập tức đâm thẳng vào cổ người đàn ông tóc vàng, trong lúc người đàn ông tóc vàng đang cứng đờ liền giựt lấy súng lục, bắn lung tung vào tên vệ sĩ đang lao tới!

Bùm!

Ngay khi mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ du thuyền rung lắc dữ dỗi kèm theo một tiếng nổ thật lớn tiếng.

"A a a ——" mọi người kêu lên sợ hãi.

Bùm! Bùm! Bùm!

Sau mấy tiếng nổ mạnh liên tiếp, hơn phân nửa võ đài bị nổ tung, lộ ra bầu trời đầy sao rộng lớn — cùng với mấy chục chiếc máy bay trực thăng đủ kích cỡ võ trang đầy đủ và một đống máy bay ném bom không người lái dày đặc bay vòng vòng trên cao giống như một đàn chim ưng màu đen xung quanh du thuyền.

Một chiếc máy bay trực thăng với dòng chữ Thales từ từ hạ xuống du thuyền, một thân ảnh màu đen mạnh mẽ như chim ưng từ cabin nhảy xuống.

"Dịch Dao!"

Cả người Dịch Dao run rẩy mà nhìn hình bóng quen thuộc kia, cổ họng thở hổn hển không thể phát ra chút âm thanh, không thể kêu tên của hắn, không biết là vì sợ hãi, ủy khuất, đau đớn hay chỉ đơn thuần muốn làm nũng, nước mắt điên cuồng từ hốc mắt trào ra.

An Kinh Vĩ!

Bằng!

Dịch Dao dùng chút sức lực còn sót lại nả một phát súng vào cửa kính trong suốt.

Trước khi hôn mê, trong tầm mắt hình như xuất hiện ảo ảnh của rất nhiều người.

Đàn Hoa, Lý Duật, còn có...... Cầu Dịch Hành trong chiếc áo gió màu xanh lá cây đậm.

"Mọi người trên thuyền đuổi ném xuống biển, hai người này làm sao bây giờ? Xem ra bọn họ sắp tới rồi, muốn cứu không?"

Bằng! Bằng!

"Chà! Tổng giám đốc Cầu bắn thiện xạ quá. Hơn nữa, trên du thuyền này không có vũ khí hạng nặng, anh tìm Francois mượn nhiều vũ khí như thế, không dùng được nha."

"Cho máy bay không người lái nổ tung toàn bộ du thuyền."

"Không phải chứ? Còn lại nhiều như vậy! Anh sẽ không trả lại chứ!"

"Trả lại?"

"...... Quả nhiên có tiền đều rất tùy hứng, say này ai muốn động vào cô gái này, trước tiên phải xem mình có đủ sức để nổ tung hay không. Chậc chậc! Cô gái nhỏ, mau lên! Tỉnh lại nhìn Tổng giám đốc Cầu vì cô mà bắn pháo hoa!"