Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 206: Không nói với nhau




Bang!

Cửa phòng làm việc của An lão ở lầu hai Khôn Thiên biệt thự phát ra một tiếng vang lớn —— không mở được.

An Lục Thiên nhíu mày, không nhúc nhích, tiếp theo lại là tiếng "loảng xoảng", cùng với tiếng đồ sứ vỡ vụn từ cửa truyền đến.

Trương Dạng ngoài cửa sắc mặt trắng bệch, cô vừa nhận được tin tức liền chạy tới đây, nhưng vẫn không kịp, trơ mắt nhìn An thiếu gia một chân đá văng cửa, lắc lắc chân, sau đó lại lấy một cái bình hoa lớn cao một mét nện lên cửa.

Mọi người đều biết hai cha con nhà họ An không hợp, nhưng ở bên cạnh An thiếu gia mấy năm, cô hiểu rất rõ, An thiếu gia nổi loạn phản nghịch chẳng qua là để trút bỏ "sự bất mãn" đối với An lão.

Dựa vào năng lực của An thiếu gia đã có thể thoát khỏi ham muốn khống chế của An lão từ lâu rồi, nhưng nhiều năm qua, An thiếu gia vẫn liên tục ngầm đồng ý, chịu đựng An lão sắp xếp người ở bên cạnh hắn, An thiếu gia đối với An lão......

Nhưng lúc này, sự tức giận cực hạn của An thiếu gia càng là nỗi thất vọng không gì bù đắp được!

Trương Dạng đợi An Kinh Vĩ đập xong hai chiếc bình hoa cổ rồi chuẩn bị lấy chân đá nó, mới ngăn An Kinh Vĩ lại, nhẹ nhàng vặn mở cửa.

"Hừ, nhìn thái độ của mày đi." An Lục Thiên ngồi sau bàn làm việc lạnh lùng nói.

"Cô ấy đâu?" Khác với vẻ điên cuồng khi ở ngoài cửa, sau khi bước vào thư phòng, mỗi bước đi của An Kinh Vĩ là cả người hắn lại lạnh thêm ba phần, ba chữ nói rất bình tĩnh lạnh nhạt.

An Lục Thiên hơi giật mình.

Cô ấy không đi tìm thằng nhóc này sao?

"Ai?"

An Kinh Vĩ vẻ mặt vô cảm nhìn chăm chú vào An lão khiến ông An không thể giải thích được.

"Xem ra con đã biết? Sao, muốn trả thù cô ấy?"

"Tôi hỏi, cô ấy đâu!"

Rầm! An Lục Thiên vỗ mạnh lên bàn, hét lên, "Hỗn láo! Mày đang dùng thái độ gì nói chuyện với tao vậy! Tao thấy mày vẫn chưa được dạy dỗ tốt lắm! Mày cho rằng cánh mày cứng cáp rồi hả? Ở sau lưng tao lén lút làm dự án Ảnh Đô, tao không biết gì à?"

"Tôi hỏi ông một lần cuối cùng —— cô ấy đâu?"

"Tìm được cô ấy thì sao? Chứng minh mày ngu ngốc như thế nào sao? Bị một người phụ nữ lừa gạt mê hoặc đến choáng váng đầu óc, vì cô ta mà bất hiếu với cha! Thậm chí còn chống lại cuộc liên hôn với Lam gia! Là con cháu An gia lại bị phụ nữ mê muội, mày nên nhớ kỹ sự sỉ nhục này!"

"A......" An Kinh Vĩ cúi người chống tay lên mặt bàn, trong mắt đầy vẻ châm chọc, "Sỉ nhục lớn nhất của tôi, chính là có một người cha như ông."

"Hỗn láo! Nếu không có người cha như tao, mày cho rằng mày sẽ có được tất cả mọi thứ như bây giờ sao?"

"Vậy thì trả lại cho ông!" An Kinh Vĩ đứng thẳng lên, đuôi lông mày giấu bớt đi sự tàn nhẫn, ánh mắt nhìn An Lục Thiên giống như nhìn một người xa lạ, "Công ty, cổ phần, dự án, tất cả tài sản tôi sở hữu đều chuyển nhượng lại cho ông trong thời gian ngắn nhất, từ giờ trở đi —— ông không còn là cha tôi nữa."

Sai rồi! Sai rồi! Rốt cuộc sai ở chỗ nào!

Trong đầu ông nhanh chóng hiện lên hình dáng từ nhỏ đến lớn của An Kinh Vĩ, lần đầu tiên An Lục Thiên cảm thấy ông chưa từng thực sự hiểu con trai mình!

"Chỉ vì một người phụ nữ đã phản bội mày, mà mày muốn cắt đứt quan hệ cha con với tao hả? Từ bỏ gia nghiệp to lớn như vậy?"

An Kinh Vĩ hừ nhẹ một tiếng, nhìn lướt qua thư phòng hơn hai mươi năm gần như không có gì thay đổi, "Phản bội? Tôi cũng không phải là ông, tôi sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Cô ấy là người phụ nữ tôi thích, cho dù muốn mạng của tôi, tôi cũng sẽ dâng tặng. Theo tôi, một sợi tóc của cô ấy so với ông, so với cái ông gọi là gia nghiệp, còn quan trọng hơn gấp ngàn lần. Tôi chỉ cảnh cáo ông lần này nữa thôi, tránh xa cô ấy một chút, An Lục Thiên."

"Mày, mày......" Sắc mặt An Lục Thiên trắng bệch, run như cầy sấy.

"An lão, An thiếu gia cũng không phải muốn làm chuyện gì sau lưng ông. Ngược lại, hắn muốn làm cho ông thấy rằng hình thức phát triển truyền thống mà ông gắn bó đã lỗi thời. Đáng tiếc, ngài không chỉ già rồi, còn mù nữa." Sau khi An Kinh Vĩ đi ra khỏi thư phòng, Trương Dạng cũng không nhịn được nữa, đi tới bồi thêm hai nhát dao.

Rời khỏi nhà họ An, An Kinh Vĩ ném di động cho Trương Dạng, rồi mượn di động của cô gọi lại cho Ngao Nhạc. Một lúc sau, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.

"Chú Ngao, chú đang ở đâu?"

"Thiếu gia......"

"Trả cô ấy lại cho tôi."

"Ai da......" Một tiếng thở dài, "Con...... đi tìm Chủ tịch An?"

"......"

"Thật ra......"

"Chú muốn nói gì? Chú muốn nói rằng ông ấy làm thế chỉ để mài giũa con? Hay là muốn nói với con, thật ra người phản bội con là Trịnh Quý Tị, không phải Dịch Dao?"

"Con, con đều biết sao?"

"Chú Ngao, nhiều năm như vậy, so với ông ấy, chú còn giống cha của con hơn. Con có thể chịu đựng sự khống chế của ông ấy, nhưng con không thể chịu được việc ông ấy cố gắng biến con thành bản sao của ông ấy! Trả Dịch Dao lại cho con, nếu không cho dù là chú, con cũng coi như là kẻ thù."

"Cô ấy...... Không ở trong tay chú."

Dịch Dao mất tích.

Người An Kinh Vĩ cử đi chăm sóc Dịch Dao phát hiện sau khi mấy người Ngao Nhạc rời đi, Dịch Dao không có ở trong phòng liền thông báo cho An Kinh Vĩ, An Kinh Vĩ chỉ cho là Ngao Nhạc chia người ra làm hai đường, người của hắn mới bị mất dấu, không ngờ là Dao Dao tự mình leo xuống lầu, vấn đề là vẫn không nhìn thấy Dịch Dao ở cửa sau phòng trọ!

Đầu tiên An Kinh Vĩ hỏi Mạnh Ni Na, sau đó mặt lạnh lùng gọi điện thoại cho Lý Duật, Đàn Hoa, thậm chí là Cầu Dịch Hành, cuối cùng bốn người cùng nhau chạy tới chung cư của Tùy Nhược Thủy.

Trần Sung nhìn mấy người đàn ông phong cách khác nhau, khí chất và ngoại hình, cùng với giá trị nhan sắc nghịch thiên trong cùng một căn phòng, nuốt nước miếng để lại chìa khóa mới, yên lặng rời khỏi phòng.

Quả nhiên, những người đàn ông cực phẩm đều thích đàn ông. Tùy Nhược Thủy đã trêu chọc bao nhiêu người vậy! Không ngờ là, Lý Khinh Nam cũng là gay, chẳng trách có nhiều bạn gái nữ thần như vậy mà còn thay bạn gái nhanh hơn thay quần áo nữa!

Bốn người hoặc ngồi hoặc đứng, vẫn không nói gì với nhau.

Sau một lúc lâu, điện thoại của Lý Duật vang lên.

"Tìm được rồi, ở bến tàu Thật X, đã ra cảng. Bên ngành hàng hải có ai quen biết không?"

Nghe vậy, Đàn Hoa và An Kinh Vĩ đồng thời cầm lấy di động.

Cầu Dịch Hành rũ mắt nhìn ảnh chụp trên máy tính bảng, cũng bấm một dãy số.

"Francois, Prête-moi tes jouets." (Francois, cho tôi mượn đồ chơi của cậu)