Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 201: Nửa ngày an nhàn




Dịch Dao quay về phòng làm việc vào thứ 2, đồ đạc trong phòng làm việc cũng không nhiều lắm nên đã đóng thùng xong.

Người đầu tư trừ việc bỏ vốn để mấy thanh niên khởi nghiệp, trừ khu văn phòng làm việc còn có ký túc xá, nhà ăn, khu thể thao, nhìn phần giới thiệu thì đây là một thế giới nhỏ độc lập, tràn ngập ánh mặt trời.

Người đầu tư mời Tiểu Sách cùng với đoàn đội gia nhập khu này, quá nhiều điều kiện ưu đãi khiến người ta không thể từ chối. Đặc biệt người đầu tư còn lợi dụng các mối quan hệ để lôi kéo nhiều doanh nhân thành đạt nhiệt huyết đến chia sẻ kinh nghiệm, chỉ dẫn cho mấy thanh niên gây dựng sự nghiệp. Cơ hội như vậy đối với một nhóm sinh viên muốn lập nghiệp đầy nhiệt huyết nhưng không hề có kinh nghiệm thật sự là một sự may mắn, tất cả mọi người có mặt ngày hôm qua đều đồng ý không chút do dự.

Bởi vì muốn dành nhiều thời gian cho Ni Na hơn, Dịch Dao không có đăng ký, nhưng vào giữa trưa Ni Na gọi điện thoại về nói cô ấy đã đăng ký tham gia khóa học "The Moments" trong một tháng, học tối thứ 2 đến thứ 6, thứ 7 học cả ngày, Dịch Dao đương nhiên đồng ý hai tay hai chân.

Sau khi dọn xong đồ đạc, mấy sinh viên nhỏ trong phòng làm việc bắt đầu thu dọn sang nhà mới, Dịch Dao một mình trở về.

Ở trong căn phòng trọ yên tĩnh, lắng nghe tiếng chim hót bên ngoài, nhớ lại nỗi đau khổ mà Ni Na đã kể lại trong nước mặt, Dịch Dao kéo ghế ra ngồi ở ban công nhỏ, đôi chân xinh đẹp đặt lên lan can, ngã nửa người ra sau, lẳng lặng phơi nắng, yên lặng sống nửa ngày an nhàn.

Bởi vì cuộc sống không biết khi nào đau khổ sẽ ập đến, cho nên cô muốn trân trọng từng phút giây tĩnh lặng, biết ơn những người, những thứ đang mang đến cho cô niềm hạnh phúc.

Không sợ có được, cũng không sợ mất đi.

Ting ting. Ting ting.

Dịch Dao cầm lấy điện thoại, hai tin nhắn đến gần như cùng lúc.

Đàn Hoa: Nhớ em, yêu em.

Tùy Nhược Thủy: Anhdatrolai.

Tuy rằng đã thấy được nội dung, Dịch Dao vẫn thu hai chân lại, ngồi dậy, nhẹ nhàng nhấp mở tin nhắn.

Vuốt ve dòng chữ trên màn hình, cô không phân biệt được lòng mình đang vui vẻ nhiều hơn hay là cảm giác không chân thật nhiều hơn. Không phải cô không tin hắn, không tin tình cảm của hắn, chỉ là......

Đàn Hoa, ở trong tâm trí cô, người này đã tồn tại với hình bóng hoàn mỹ trong lòng cô suốt ba năm. Bây giờ cô duỗi tay là có thể chạm tới, nói yêu cô, hứa hẹn từng lời khiến người khác say đắm. Những hình ảnh đó, những lời nói đó, nụ cười, nước mắt của hắn, đều làm cô cảm thấy khiếp sợ.

Cô thật sự có thể có được, không sợ hãi mất đi sao?

Nhìn thời gian, cô gọi video call, hai giây sau, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ liền xuất hiện trước mắt cô.

"Em cũng nhớ anh."

Nhìn cô gái xinh đẹp không chút tì vết trong di động, Đàn Hoa yên lặng bấm quay màn hình.

"Thần thái có vẻ rất tốt, có muốn anh đến gặp em không?"

Mỗi lời nói thốt ra từ trong miệng của hắn đều là giai điệu êm tai nhất thế gian. Người đàn ông không hề che giấu sự ngưỡng mộ trong nội tâm mình, trong mắt đều là sự ôn nhu tình cảm.

"Quá xa, với lại anh cũng đang bất tiện. Hơn nữa buổi chiều còn phải kiểm tra, anh đến em cũng không thể tiếp đón anh. Ngày mai anh xuất viện, có rảnh thì đi cùng anh, anh cho người đến đón em."

Hắn biết giữa bọn họ vẫn còn có những trở ngại, những vấn đề phải đối mặt, có lẽ, còn có những nổi đau phải chịu đựng. Nhưng từ vực sâu của sự tuyệt vọng bò lại bên người cô, hắn đã tìm thấy thiên đường của mình, bây giờ, hắn chỉ muốn dành cho cô những điều tốt nhất của hắn.

"Được."

Tắt máy, Dịch Dao nhìn tên của Đàn Hoa, khóe miệng nhếch lên. Tất cả bây giờ đã là một món quà, có được như hiện tại, cô có thể chấp nhận bất kỳ tương lai nào.

Quay lại giao diện tin nhắn nhấp mở tin nhắn của Tùy Nhược Thủy, mới vừa "ăn kẹo đường" nên đôi mắt và trái tim của cô mất một lúc mới thật sự hiểu được mấy từ ghép trong tin nhắn.

Đệt!

Dịch Dao kinh hãi! Sau khi ra ngoài đóng phim, cô đã giao việc dọn dẹp chung cư của Tùy Nhược Thủy cho một công ty vệ sinh ở gần đó. Cô không chỉ thanh toán trước chi phí dọn dẹp, còn gửi thêm một khoản tiền.

Vấn đề là, Tùy Nhược Thủy không ở nhà thì dọn dẹp như thế nào cũng không sao hết. Lần này Tùy Nhược Thủy mà lõa thể, hắn có thể sẽ dọa dì lao công sợ hãi! Kiện hắn tội quấy rối tình dục!

Nam người mẫu con lai quấy rối tình dục quản gia trung niên!

Nếu tin tức này xuất hiện, Tùy Nhược Thủy sẽ không thể xuất hiện ở trong giới giải trí được nữa.

Dịch Dao vội vàng gọi điện cho công ty vệ sinh, nghe nói hôm nay vừa sắp xếp cho một bà cô đến đó dọn dẹp, cô liền vô cùng lo lắng.

"......" Cô ngốc quá! Gọi điện nha! Kêu Tùy Nhược Thủy mặc quần áo là được rồi!

Nhẹ nhàng thở ra, lập tức bấm số điện thoại.

"Tút... tút... tút... Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại đang bận hoặc không nghe máy, vui lòng gọi lại sau."

Dịch Dao đỡ trán, Tùy Nhược Thủy về nhà thường sẽ cởi quần áo tắm rửa trước —— chuyện này thật là......

Mười phút sau, Dịch Dao lao tới cửa chung cư của Tùy Nhược Thủy với một tốc độ 100 mét, chặn bà cô đang chuẩn bị mở cửa quét dọn lại.

Lấy lại chìa khóa, Dịch Dao thở hồng hộc, chân mềm nhũn mở cửa vào phòng.

Quả nhiên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách, Dịch Dao nhìn đồ đạc quanh phòng không có chút bụi, nhặt từng cái quần áo Tùy Nhược Thủy cởi ra ném trên mặt đất lên, mở vali ở cửa, ôm hết đồ ra, phân loại phơi từng thứ ở ban công.

Chỉ chốc lát sau, Tùy Nhược Thủy trần trụi cả người bước ra khỏi phòng tắm mang theo hơi nước nóng bỏng, giống như một bức tượng xinh đẹp, lẳng lặng nhìn cô gái xinh xắn đang bận rộn ở ban công, đôi mắt xanh lạnh như băng ôn nhu bình tĩnh.

Cho đến khi phân loại hết tất cả quần áo, ném vào máy giặt, đổ nước giặt, Dịch Dao mới thở ra, ngẩng đầu nhìn về phía Tùy Nhược Thủy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng quyến rũ nhoẻn miệng cười, "Đói bụng không?"

Đôi chân dài của Tùy Nhược Thủy bước đến, đôi mắt xanh lam từ từ biến sắc, "Đói bụng."

Dịch Dao hơi giật mình, lui về phía sau hai bước, "Nhược Thủy, sau này...... em sẽ không đến nữa."