Sau khi ăn cơm trưa, hai người thuận tiện leo núi, tham quan ngôi chùa nổi tiếng trên đỉnh núi. Cho dù trong thời gian làm việc ngày thường, trên núi vẫn có khách hành hương, có người là thành kính, có người là tùy ý, có người sợ hãi, cũng có người đơn giản là tò mò.
Dịch Dao không có bước vào bàn thờ Phật trong chùa, chỉ ở bên ngoài chiêm ngưỡng những khuôn mặt vui, buồn, bình thản hoặc từ bi.
Người ta nói Phật có muôn ngàn hóa thân, cô lại cảm thấy có muôn ngàn người thường hóa thân thành Phật.
Bái Phật tức là bái mình, cầu Phật cũng như cầu người.
Trong không khí tràn ngập mùi hương nồng đậm, lúc đi xuống núi, trên người giống như được lây dính một chút Phật tính. Nhìn mấy đôi tình nhân trẻ tuổi phía trước cầu thang, Dịch Dao lại nhớ tới Tiểu Ngải.
Khi đó là học kỳ 1 của năm 2 đại học, Tiểu Ngải và Phục Viễn đã yêu nhau được nửa năm, thừa dịp kỳ nghỉ lần đầu tiên cùng nhau xa nhà, đi núi T nổi tiếng, cầu may mắn thuận lời còn cầu tình duyên. Hai năm sau, hai người đã đính hôn.
Thật hy vọng những đôi tình nhân ngọt ngào nắm tay trước mặt, luôn giữ được tình cảm ở hiện tại, bầu bạn bên nhau đến già.
Dịch Dao không rõ mình đang hâm mộ hay đơn giản chỉ là xúc động, cô cụp mắt cười cười, lúc này bàn tay nhỏ lại bị một bàn tay lớn nắm chặt.
Bàn tay to vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, sau khi cô ngơ ngác một hồi, cô cũng không suy nghĩ nữa mà nắm chặt bàn tay của hắn.
Mắt nhìn thẳng một đường, nắm chặt bàn tay to, lòng bàn tay không tự chủ được mà chảy một lớp mồ hôi mỏng, khiến cô càng không dám nhìn hắn.
Trái tim đập "thình thịch" tới cổ họng, rất nhiều lần quên mất phải bước chân trái hay chân phải.
Cầu Dịch Hành nghiêng đầu nhìn dáng vẻ hoảng loạn lại còn giả vờ bình tĩnh của cô, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười vui vẻ.
Trong thời kỳ thiếu niên ngây thơ, hắn cũng chưa từng có cảm xúc này, khi nhìn thấy phản ứng ngây thơ đáng yêu của cô, trong lòng đồng thời có hai loại cảm giác nảy mầm —— muốn nhẹ nhàng ôm cô, hôn môi cô, tiếp tục nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô; cũng muốn lập tức lột sạch cô, đè cô lên vách đá, bừa bãi yêu thương cô, khiến cô khóc lóc run rẩy kêu rên!
"A ——" Một cô gái mặc váy hoa ngắn trước mặt hai người đột nhiên lảo đảo một chút, quỳ rạp xuống hai bậc cầu thang, đầu gối bị cọ rách da, hơi hơi rớm máu.
"Linh Linh, cậu không sao chứ?" Một cô gái tóc ngắn mặc bộ đồ thể thao vội vàng đỡ cô gái bị thương dậy, nhưng cô gái tên "Linh Linh" sau khi đứng lên, vẫn luôn kêu đau, chân phải bị thương duỗi thẳng, mũi chân chỉa xuống đất, giống như không thể dùng lực.
Dịch Dao tự nhiên buông tay Cầu Dịch Hành ra nhanh chóng chạy xuống cầu thang, ngồi xổm xuống nhìn đầu gối của cô gái.
Không nghiêm trọng lắm.
"Rửa sạch miệng vết thương một chút, nghỉ ngơi một chút là đi được rồi."
"A......" Linh Linh nhăn khuôn mặt nhỏ lại, rất khó xử mà nhìn Dịch Dao, lại liếc nhìn Cầu Dịch Hành cao lớn dáng vẻ hiên ngang phía sau Dịch Dao, "Nhưng mà, chúng tôi đã lỡ đặt vé xe, nếu xuống núi trễ sẽ lỡ xe buýt. À, cô có thể nhờ bạn của cô giúp tôi không?"
"......" Dịch Dao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, lỗ tai nóng như lửa đốt, đột nhiên cảm thấy khó chịu, vừa rồi cô giống như một kẻ ngốc chưa hiểu việc đời quá?
Trời ơi! Để cô đi chết đi!
"Cô muốn hắn giúp như thế nào?"
Cô gái thẹn thùng mà kéo kéo làn váy của mình, "Nếu, chị có thể nói, có thể nhờ anh kia... ôm em xuống núi được không?"
Nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt thấp hơn cô gần một cái đầu, Dịch Dao đánh giá một chút rồi nói, "Không cần phải hắn đâu."
Vừa mới dứt lời đã cúi xuống ôm ngang cô gái lên, thậm chí còn chỉnh lại tư thế một chút.
"A a a ——" cô gái sợ hãi thét chói tai, ôm chặt cổ Dịch Dao, "Thả tôi xuống! Thả tôi xuống! Tôi có thể tự đi!"
"Không đau nữa hả?" Dịch Dao "tốt bụng" hỏi.
"Không đau không đau!"
"Không cần bạn tôi giúp đỡ nữa hả?"
"Không cần không cần!"
"Còn cố ý té ngã không?"
"Không té ngã nữa —" cô gái còn chưa nói xong, cúi đầu cắn môi dưới.
Dịch Dao thả cô gái xuống —— không nói gì, chỉ mới ôm một chút, tay cô có hơi đau. Mấy cô gái bây giờ tán trai như vậy sao?
"Em nghĩ như thế nào vậy? Em không sợ không kiểm soát được góc độ sẽ theo quán tính lăn xuống núi luôn à?"
Dịch Dao quay đầu lại tức giận nhìn người đàn ông đẹp trai gây họa, lại thấy hắn cười rạng rỡ.
Lập tức trong lòng cảm thấy xấu hổ! Vung tay đi thẳng xuống chân núi.
Cuối cùng Cầu Dịch Hành cũng cười thành tiếng, ba bước đã đuổi kịp cô, dùng một tay nâng mông bế cô lên.
"A! Này! Anh làm gì thế!"
"Đừng lộn xộn, cẩn thận hai chúng ta cùng nhau "lăn xuống núi" bây giờ."
"Cầu Dịch Hành! Anh mau bỏ em xuống!"
"Không bỏ."
"Anh ôm thì ôm! Đừng sờ mông em."
"Ừm, cảm giác khá tốt."
"Em không hỏi anh ——"
Trước sau hai người, vô số nam nữ trẻ tuổi hâm mộ ghen tị nhìn theo, nhưng không ai dám bước tới. Trên đường đi, có không ít người chụp lén đôi tình nhân cực kỳ đẹp đôi giống như ngôi sao này. Không phải là không có ai muốn tới gần, nhưng một khi đối diện với ánh mắt của anh chàng đẹp trai kia, cho dù là nam hay nữ cũng đều lui bước theo bản năng. Cô gái vừa mới giả bộ té ngã để xin giúp đỡ có thể nói là rất thông minh và dũng cảm rồi!
Không bao lâu sau, có một số khách du lịch đăng ảnh lên Weibo, nhưng bởi vì phong cách của Dịch Dao khi không trang điểm khác biệt rất nhiều so với "Ngu Cơ" và "Cam Tố Nga" lúc trước, cho nên trong lúc nhất thời không có bao nhiêu người nhận ra cô.
Chờ đến khi Lý Duật và Đàn Hoa trằn trọc nhận được tin tức vừa phái người tới tìm, vừa chạy tới, Dịch Dao và Cầu Dịch Hành đã sớm chạy xa mấy trăm km.
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ lang thang không có mục tiêu đi khắp nơi, đi xem mấy tiết mục văn nghệ đặc trưng ở các vùng dân tộc thiểu số, cũng từng đi lạc đường lái xe tới một ngôi làng trống sắp được di dời; đi ăn những món ăn vặt nổi tiếng, cũng từng bị đói đến mức ăn mì gói cũng cảm thấy đây là một bữa tiệc lớn hạnh phúc; từng ở trong một khách sạn nhỏ dưới cửa nhét đầy những tấm ảnh khiêu dâm, cũng từng chen chúc vào một căn nhà dân không có cách âm với giá 50 ngàn một đêm, thậm chí có một đêm bọn họ uống say nằm nghiêng trong xe suốt đêm, ừm... không biết hắn có phải vậy không, dù sao thì cô cũng nằm nghiêng.
Có rất nhiều lúc bọn họ không nói chuyện, chỉ chậm rãi nhìn phong cảnh xung quanh, đi rồi dừng, thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười, cô lại cảm thấy sự bình yên chưa từng có.
Cầu Dịch Hành dường như cố tình tránh khỏi thành phố, chỉ lái xe đến một số con đường yên tĩnh. Lẽ ra là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, cô nên cẩn thận xem xét đến khả năng có thể bị người ta cưỡng hiếp rồi giết chết bỏ lại nơi hoang dã, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn, dáng người đó, khí chất đó, cô chỉ có thể nói — ừm, không có lần sau đâu.
Buổi tối thứ sáu, cuối cùng bọn họ cũng trở về thành phố, thuê khách sạn, hai phòng.
Nhìn Cầu Dịch Hành mặc chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản của nhãn hiệu bình thường, Dịch Dao không thể không nói, quần áo phụ thuộc vào người mặc. Bộ quần áo này còn không bằng số lẻ giá trị chiếc thắt lưng của hắn, nhưng lại có cảm giác hắn đang mặc một bộ trang phục cao cấp được thiết kế sẵn.
"Ngủ ngon." Sau khi nói ngủ ngon với nhau, Dịch Dao đóng cửa phòng lại, nhớ lại một tuần hòa hợp ở cạnh nhau, cô cúi đầu cười nhẹ.
Hắn thật sự mang đến cho cô rất nhiều bất ngờ. Rõ ràng là quen biết không bao lâu, giữa hai người bọn họ lại ăn ý thấu hiểu nhau giống như đã biết nhau được nhiều năm rồi, đôi khi nhìn thấy gì đó, hai người nhìn nhau một cái đã bật cười cùng lúc, mấy chữ đơn giản, đã có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Hơn nữa, sáu ngày nay, bọn họ chưa từng làm.
Quá lắm là lần đó ở suối nước nóng, dáng vẻ ôm cô gãi không đúng chỗ ngứa, dáng vẻ cố gắng chịu đựng của hắn... thật sự rất, rất quyến rũ.
Rất nhiều lần cô cũng không kiềm chế được, nhưng chính vì muốn nhìn dáng vẻ quyến rũ của hắn nhiều hơn, cô buộc lòng phải kiềm lại.
"Ừng ực" tiếng nuốt nước miếng.
Dịch Dao quyết đoán xoay người mở cửa, đang định bước tới, đã nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa vẫn duy trì dáng vẻ chúc ngủ ngon như cũ.
Dịch Dao cười nhẹ một tiếng, nghiêng người nhường đường.
"Lần này coi như đồng ý rồi sao?"
Dịch Dao liếm môi, "Không tính, miễn cưỡng coi là thời gian thử việc thôi."
"Vậy anh phải ra sức biểu hiện thật tốt mới được."