Khi mẹ của anh dẫn theo thiếu niên dáng vẻ tuấn tú kia về nhà, anh không thể nào kiềm chế sự tức giận và xấu hổ, thậm chí anh còn cảm thấy thiếu niên kia chính là hình ảnh đáng xấu hổ của anh!
Anh chạy ra khỏi nhà, chấp nhận lời tỏ tình của con gái út nhà họ Sở, dẫn cô ấy đi thuê khách sạn. Đối với Sở Sở, anh chưa từng nói thích hay ghét, nhưng nếu đã chấp nhận rồi, anh cũng giống như những người khác, cho cô danh hiệu "bạn gái", cho phép cô đi bên cạnh anh, cho đến khi cô ấy và Lý Duật ở bên nhau.
Khi đó anh cũng lười vì vậy mà đánh nhau với Lý Duật một trận. Về phiên Thượng Quan Xu, cô ấy quả thực rất ưu tú, gia thế, ngoại hình, tài năng, cho nên khi anh phát hiện sự theo đuổi của cô có thể khiến mấy nữ sinh khác không làm phiền anh nữa, anh liền ngầm đồng ý sự tồn tại của cô. Khoảng nửa năm sau, có một ngày cô ấy ngập ngừng hỏi anh có phải anh là gay hay không, anh liền nhàm chán mà lên giường với cô ấy một lần.
Hai lần này chính là lịch sự đen tối mà anh không muốn nhắc tới, anh cũng không muốn Dao Dao biết.
Khi nhắc tới thời niên thiếu của mình, anh biết mình đã nói lỡ miệng, càng không ngờ là, Thượng Quan Xu đột nhiên xuất hiện, khiến anh không thể hoài nghi có phải Lý Duật cố ý sắp xếp hay không.
May mà......
Ôm lấy cô gái trong lòng, yên lặng lắng nghe tiếng hít thở chậm rãi của cô, Đàn Hoa mỉm cười nhìn cô cả đêm, khi cô mở mắt vào sáng sớm đã gửi tới một nụ hôn chào buổi sáng.
"Chào buổi sáng."
"... Xin chào." Dịch Dao nhẹ nhàng cười, lười biếng duỗi chiếc cổ thiên nga, ngẩng đầu đáp lại anh bằng một nụ hôn dịu dàng.
"Điều đầu tiên, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, ba bữa cơm của em, anh sẽ phụ trách chăm sóc dạ dày của em." Đàn Hoa nằm nghiêng ở bên người cô, vuốt ve cái miệng nhỏ của cô, hứa hẹn.
"A?"
"Mỗi ngày sau này, anh đều sẽ hứa một chuyện mà anh có thể làm, khi nào em cảm thấy có thể..." Đàn Hoa cực kỳ ôn nhu mà nhìn đôi mắt của cô, "... Chúng ta liền kết hôn."
"......" Trái tim lỡ mất một nhịp, hơi hơi đau đớn, hai mắt đau nhức, "... Được."
Một nụ hôn nồng cháy rơi trên chóp mũi, đôi mắt, vầng trán của cô, Đàn Hoa ôm cô thật chặt, giọng nói trầm thấp khiến người khác tê dại vang lên, "Anh đi làm bữa sáng."
Đàn Hoa...
Nhìn anh đứng dậy mặc quần áo ngay trước mặt, nhìn thấy vòng tay cô bện trên cổ tay trái của anh, Dịch Dao không kiềm chế được run rẩy cả người, đôi mắt, lý trí và linh hồn cùng nhau giành giật, giành quyền khống chế thân thể nói rằng anh yêu cô, anh không yêu cô, anh yêu cô...
Dừng!
Coi như anh yêu cô!
Một tuần còn lại, trước khi anh chính miệng nói rằng anh đang trả thù cô, thì cứ coi như anh thật sự yêu cô đi!
Trần trụi ôm lấy anh từ phía sau, vòng tay ôm chặt vòng eo rắn chắc của anh, dựa vào bờ lưng rộng lớn ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm nhẹ nhàng cọ vào lớp áo sơ mi trắng.
"Em yêu anh."
Ca ca!
Một lát sau, cửa xe bị hé mở rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Đàn Hoa xoay người, mắt nhìn ra cửa xe, "Những chuyện khác, anh sẽ xử lý. Tùy Nhược Thủy, anh cho em thời gian... Nhưng đừng để anh chờ lâu quá, được không?"
"... Vâng."
Dịch Dao không biết Đàn Hoa nói gì với Lý Duật, nói như thế nào, nhưng mấy ngày kế tiếp Lý Duật không hề lên xe, chỉ thường xuyên dùng ánh mắt xa xăm đến rung động mà nhìn cô.
Lý Duật...... Thật sự, hắn thật sự đã từng nói "yêu cô" rất nhiều lần, nhưng thời gian bọn họ ở bên nhau, ngoại trừ công việc hầu như chỉ có làm tình. Từ phòng khách nhà Đàn Hoa, đến văn phòng của hắn ở Nguyên Thái, từ biệt thự của hắn đến các địa điểm quay phim khác nhau... Trong tình dục, hắn là chúa tể có thể điều khiển mọi phản ứng của cô theo ý hắn, để cô vui vẻ dạo chơi trong thế giới của mình. Đôi khi một ánh mắt cũng có thể làm cô run run tiết ra tuy rằng cô cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng không nói quá chút nào, thân thể hắn, kỹ thuật của hắn không hề chừa lại đường sống cho bất cứ người phụ nữ nào. Giống như chỉ cần hắn nghĩ muốn di chuyển, thân thể của cô sẽ xuất hiện phản ứng trước. So với An Kinh Vĩ động tác cứng ngắc yêu cầu vô độ, cô vẫn luôn sợ hãi Lý Duật, đơn thuần chịu thua về mặt sinh lý.
Xuống giường, hắn đối với cô mà nói......
"Dịch Dao, có thể tâm sự một chút không?" Thượng Quan Xu cầm microphone đến gần.
Dịch Dao đang nằm trên ghế quay đầu lại, lễ phép gật đầu cười với Thượng Quan Xu, khẽ nghiêng người.
"Còn có mấy ngày nữa là《Nguyệt Chi Âm》 đã đóng máy rồi, lần đầu tiên đã được đóng vai nữ chính, cô có điều gì đặc biệt muốn chia sẻ cùng khán giả không?"
"Rất bất ngờ, rất cảm ơn, cũng rất may mắn, hy vọng khán giả có thể thích 《Nguyệt Chi Âm》, ủng hộ bộ phim điện ảnh này, cũng ủng hộ nguyên tác."
Thượng Quan Xu tạm dừng một chút, lại hỏi một số câu hỏi thông thường, hai mươi mấy phút sau, giống như đã gần kết thúc, Thượng Quan Xu lại nhìn bản thảo trên tay, "Đối với Lý Duật lần đầu tiên làm đạo diễn, cô có gì muốn nói không?"
Dịch Dao ngước mắt lên nhìn Lý Duật đang đi về phía họ, trầm ngâm một lát, khóe miệng nhếch lên, "Hắn là một con ngựa hoang tuyệt đẹp."
Lý Duật dừng lại ở bên cạnh nhiếp ảnh gia.
"Bên ngoài lộng lẫy, bên trong không bị gò bó. Am hiểu cách hướng dẫn cho diễn viên đưa ra phản ứng phù hợp nhất cho vai diễn. Đối với công tác cực kỳ nghiêm túc, yêu cầu khắt khe. Năng lực khống chế mạnh, quen thuộc với mọi công việc của đoàn phim. Tôn trọng tất cả nhân viên ở bất kỳ vị trí nào. Xử lý công bằng các vấn đề nội bộ, không lấy việc công làm việc riêng. Có sự tự tin mạnh mẽ rằng mọi vấn đề gì cũng có thể thuận lợi giải quyết. Là một người có năng lực toàn diện. Là một đạo diễn tốt đáng để tín nhiệm."
Thượng Quan Xu quay đầu lại, chính thức kết thúc cuộc phỏng vấn.
Việc bố trí cảnh quay còn cần một lúc nữa, Thượng Quan Xu suy nghĩ, "Cùng nhau đi dạo một chút được không?"
Cuối tháng tư, dương liễu lả lướt nở rộ, cảnh xuân uyển chuyển nhẹ nhàng giống như cất giấu nụ cười của thiếu nữ, trong trời đất lộ ra sức sống thuần khiết tươi vui.
Ba người đi cùng nhau ở bên dòng suối trong thôn, sau một lúc lâu không có ai hé răng. Con người luôn có một điểm chung rất kỳ lạ, giống như khi muốn trao đổi kế hoạch nào đó thì thích dựa vào tường, lúc tâm sự thì thích ở gần nước.
"Thật ra, là có người tìm tôi tới." Thượng Quan Xu cười khẽ một tiếng, ném ra một quả bom.
"Ai?" Lý Duật nhíu mày.
"Chuyện này không thể nói, hắn cho tôi một cơ hội tốt, để tôi có thể về nước dốc sức cho sự nghiệp. Còn tôi, lúc làm việc đồng thời thuận tiện gây thêm phiền phức cho hai người. Nhưng mà, ngay từ đầu đã thất bại."
"Cô làm cái gì?" Lý Duật nghiêm nghị nói.
Thượng Quan Xu giơ tay, "Cái gì cũng không làm. Lúc đầu tôi đã thử cô Dịch một chút, nhìn thấy phản ứng của anh và Đàn Hoa, tôi đâu dám làm gì nữa? Rốt cuộc bây giờ nhà Thượng Quan đã không còn như xưa, chọc giận hai người, trong nước tôi đâu còn lăn lộn được nữa? Đương nhiên, khi nghe nói Đàn Hoa chưa bao giờ hẹn hò với người phụ nữ khác trong nhiều năm như thế, thậm chí bởi vì tôi còn tuyệt giao với anh nhiều năm như vậy, tôi cũng có chút ảo tưởng. Ha ha... cuối cùng, ngay cả khi biết rằng anh với tôi không có gì, biết lúc trước tôi tiếp cận hắn là vì trả thù, ánh mắt hắn nhìn tôi vẫn lạnh lùng giống như mười năm trước, không hề gợn sóng, tôi liền biết, ha ha...... Tôi suy nghĩ nhiều rồi."
"Chuyện cô muốn nói chính là chuyện này?"
Thượng Quan Xu lắc đầu, "Khi đó, có lẽ lúc đầu tôi muốn trả thù Đàn Hoa vì đã tổn thương em gái của tôi, cũng vì chứng minh sức quyến rũ của chính mình, nhưng chẳng bao lâu tôi đã thật sự yêu hắn, mê đắm tính tình lạnh lùng và đầu óc thông minh của hắn, giống như cái tên mà ông nội của hắn đã đặt "Thủy Hoa", trong ngoài thẳng tắp, không có dây leo hay cành nhánh, hương thơm lan tỏa, sạch sẽ đến mức chỉ được nhìn chứ không thể đụng vào. Vì tới gần hắn, vì khiến hắn chấp nhận tôi, tôi đã cố gắng hết sức để học tập hết tất cả những gì hắn cảm thấy hứng thú, đọc những cuốn sách tôi không hề thích, luyện tập thư pháp mà hắn thích, mặc màu sắc quần áo hắn yêu thích... nhưng hắn vẫn không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái. Tất cả mọi người đều cho rằng tôi là bạn gái của hắn, hâm mộ tôi, ghen tị với tôi, nhưng tôi thậm chí còn không chạm vào được một ngón tay của hắn!"
"Em không phải" Lý Duật liếc mắt nhìn Dịch Dao, không có nói hết.
"Có một lần duy nhất, anh biết là vì sao không?" Ánh mắt Thượng Quan Xu nhìn về phía Lý Duật có chút mờ ám.
"Cái gì?"
"Tôi hỏi hắn, có phải yêu thầm anh hay không."
"Phụt" Dịch Dao yên lặng nghe nãy giờ cũng không nhịn được nữa, phì cười ra tiếng.
Nhìn gương mặt tươi cười của cô, sắc mặt Lý Duật lộ ra vẻ âm trầm.
"Sau lần đó, tôi cho rằng giữa tôi và hắn sẽ khác, nhưng không có gì thay đổi, thậm chí... hình như hắn còn bắt đầu chán ghét tôi. Tôi không cam lòng, cũng rất tức giận, tôi biết tôi và hắn không có khả năng, lúc đó trong nhà cũng chuẩn bị đưa tôi ra nước ngoài, cho nên trước khi xuất ngoại, tôi hoàn thành mục đích ban đầu của mình. Hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì, cũng chỉ có thể lợi dụng anh mới khiến hắn tổn thương."
"Cô." Lý Duật cắn răng.
"Rất xin lỗi." Thượng Quan Xu lại xin lỗi lần nữa.
"Nói xong chưa?"
"Đừng vội, tôi biết anh muốn ở một mình với Dịch Dao một lát, nhưng tôi còn có một vấn đề muốn hỏi cô Dịch, hỏi xong tôi sẽ để lại thời gian cho anh."
"Ừm?" Dịch Dao vẻ mặt bất giờ, chuyện gì liên quan đến cô? Tuy rằng nghe nói về quá khứ như vậy, cô... rất vui.
"Cô rất xinh đẹp, cũng rất đặc biệt, lại còn trẻ, có nhiều đàn ông yêu cô cũng không ngạc nhiên lắm, chính là Đàn Hoa, còn có..." Thượng Quan Xu vươn ngón tay ra chỉ chỉ người bên cạnh, "... Lý Duật đào hoa nhất cũng vô tình nhất, lúc trước tôi làm nhiều thứ vì Đàn Hoa như vậy cũng không thể khiến hắn đối xử đặc biệt với tôi, rốt cuộc cô đã làm cái gì, mà có thể khiến hắn... cười ôn nhu với cô như vậy, giống như cả thế giới hắn cũng chỉ nhìn thấy một mình cô?" Giọng nói của Thượng Quan Xu có chút run rẩy.
Dịch Dao suy nghĩ, cô làm cái gì?
"... Tôi là chính mình." Giọng nói bình tĩnh trầm ổn.
Thượng Quan Xu sững sờ tại chỗ.
Hồi lâu sau, mỉm cười lau sạch nước mắt trên mặt, "Ha ha ha ha! Thật là...... một đáp án xinh đẹp."
Là chính mình! Là chính mình!
Năm đó cô đánh mất bản thân mình lại còn hy vọng xa vời rằng người khác sẽ yêu cô, đây không phải là số mệnh bi kịch sao? Tới bây giờ cô cũng chưa nghĩ thông suốt!
Cô gái này!
Thượng Quan Xu xoay người vỗ vai an ủi Lý Duật, cười nói, "Bạn học cũ, anh đã gây họa cho nhiều cô gái thật sự thích anh như vậy. Lần này, hãy cố gắng nếm trải cảm giác cầu mà không được, coi như là trả nợ đi."
"Đi đi!"
Thượng Quan Xu lại đảo mắt, xoay người nói nhỏ bên tai Dịch Dao, "Thật ra hai người bọn họ đều đã gây tai họa cho không ít người, đừng dễ dàng tin tưởng bọn họ như vậy."
"Thượng Quan Xu!" Nghiến răng nghiến lợi.
Thượng Quan Xu làm lơ Lý Duật đang tức giận, nhướng mày, vui vẻ chạy đi.
"Dao Dao......" Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khiến hắn vừa yêu vừa hận, Lý Duật nắm chặt tay, hận không thể nuốt sống cô, "Em thật sự... "
Dịch Dao chậm rãi gật đầu.
"Còn anh thì sao? Em nghĩ về anh như thế nào? Chẳng lẽ ở trong lòng em anh không là gì hết sao?" Trái tim giống như bị lưỡi dao sắc bén đâm vào, chỉ một câu đã phải dùng hết sức lực toàn thân.