Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 177: Vấn đề Lớn




Xu, có nghĩa là xinh đẹp mỹ lệ, hay dùng để chỉ một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp ở thời cổ đại.

Mỹ nhân ở cốt không ở da.

Lần trước sau khi nghe nói cái tên này, cô vẫn luôn suy nghĩ, có thể khiến Đàn Hoa ở thời niên thiếu ngưỡng mộ, vì cô ấy và Lý Duật cùng nhau phản bội, người con gái khiến hắn nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy, sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Cô không tưởng tượng ra.

Nhưng khi cô gái này bất ngờ xuất hiện với nụ cười tự tin chín chắn, cô lại không suy nghĩ gì nhiều.

Nếu có điều phải nói, chính là... vẫn có chút hâm mộ.

Có thể khiến người đàn ông lạnh lùng như bông hoa trên núi tuyết thời đi học đối xử khác hẳn, cảm nhận sự chăm sóc dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng dưới sự lạnh lùng của hắn, thậm chí... là cái ôm nóng bỏng, môi lưỡi trêu chọc...

Một làn gió lạnh lướt qua lồng ngực, đôi mắt xinh đẹp của Dịch Dao khẽ chớp chớp, trong giây lát đã khôi phục lại bình tĩnh.

Ngày đầu tiên phỏng vấn, Triệu Dũng và biên kịch có gì nói đó, Dịch Dao nếu không phải nói sẽ không nói, mà mấy vấn đề Thượng Quan Xu hỏi cô đều là một số vấn đề cá nhân, cô thường trực tiếp trả lời, cũng không có gì giấu diếm.

"Cô Dịch bây giờ có bạn trai không?"

"...... Có." Lý Duật đang nhìn cô, cô không muốn chết.

Đàn Hoa: "......"

"Trong《Nguyệt Chi Âm》có nhiều cảnh nóng như vậy, diễn nhiều cảnh tình cảm mãnh liệt, bạn trai cô không ngại sao?"

"Không ngại." Để ý còn quay cái gì nữa.

Lý Duật: "......"

"Vậy, trong phim có hợp tác với mấy diễn viên nam, cô thích biểu hiện của ai nhất? Là Tang ảnh đế - trại chủ cuồng dã, Triệu Diệu - Nhị gia háo sắc, hay là Chu Tập - tiểu thúc tàn bạo ngang ngược?"

"Đều rất tốt."

Đàn Hoa: "......"

Lý Duật: "......"

"Ngày hôm qua khi phỏng vấn Tang ảnh đế ở liên hoan phim, ông ấy khen cô không dứt miệng, nói rằng "va chạm" với cô mang đến cho ông rất nhiều bất ngờ, cô có gì muốn đáp lại không?"

"Chờ một chút..." Dịch Dao lấy di động ra xem tin tức, Tang Khôn Tá nói là "Làm việc cùng một diễn viên tài năng và chăm chỉ cố gắng như vậy, tôi có thể "va chạm" ra nhiều màn trình diễn khiến khán giả bất ngờ hơn nữa, tôi rất thích công việc của tôi, cũng cảm ơn tất cả fan hâm mộ và bạn bè đồng nghiệp đã ủng hộ."

Đuôi lông mày và đôi mắt tràn đầy Dịch Dao ý cười, tuy rằng tương lai của cô không đặt ở nơi này, nhưng đối với chuyện của Cam Tố Nga, cô không bao giờ chểnh mảng, cố gắng hoàn thành công việc để nhận được sự công nhận của diễn viên chuyên nghiệp, cho dù là ai cũng sẽ vui vẻ từ đáy lòng.

"Cảm ơn sự khẳng định của Tang ảnh đế."

Sự kinh ngạc thoáng qua ánh mắt của Thượng Quan Xu. Cô ta đang muốn thêm vào chút lửa, nhưng "Ông Hầm - Ông Hừ" bên cạnh cô gái rõ ràng đã mất hết kiên nhẫn, cô ta liền thông minh thức thời mà chuyển hướng sang biên kịch, thảo luận về việc chuyển thể kịch bản từ nguyên tác.

Dịch Dao rũ mắt, lắc đầu cười khẽ.

Những câu hỏi đó Thượng Quan Xu chơi chữ không phải cô không hiểu.

Theo tiêu chuẩn của《Nguyệt Chi Âm》, nếu có một trên mạng có tổ chức, công khai lên án về vấn đề "tình dục" trong phim, thì gắn cho cô cái mác "ngôi sao cảnh nóng" cũng không khó.

Nếu là những diễn viên nữ mới nổi, bị gắn cái mác như vậy, nếu không có hậu trường thì sẽ chìm ngay. Nhưng sau này cô cũng không tính phát triển trong giới giải trí, nên cũng không để ý mấy vấn đề này nếu bị truyền thông cố tình phóng đại sau này sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với cô.

Hơn nữa, tính dục luôn là chủ đề muôn thuở của con người, truyền thông mượn đề tài này của cô, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều lượt truy cập liên quan đến《Nguyệt Chi Âm》.

Có lợi không hại, cô vui vẻ hợp tác, đáng tiếc mới vừa có chút đề tài người ta đã không hỏi nữa.

Không có chuyện của cô nữa, lại không thể rời đi, Dịch Dao theo thói quen bắt đầu "ngồi thiền".

Từ tháng 3 đến nay, dù việc quay phim rất căng thẳng, nhưng buổi tối cô lại rất rãnh rỗi, có thời gian thiết kế mài giũa kết cục của《Cuộc phiêu lưu của tập đoàn Năm Tôm》.

Lúc trước Tùy Nhược Thủy ở bên cạnh cô cũng rất kiềm chế, khi cô mở máy tính hoặc cầm bút vẽ, hắn liền dựa vào đầu giường tự mình chơi điện thoại, không hề lên tiếng.

Có khi mệt mỏi hoặc muốn nghỉ một lát, cô sẽ nhảy lên giường lăn vài vòng ở trên người hắn, có linh cảm lại tiếp tục làm việc. Mà mỗi khi cô chạy đến trên người hắn giở trò ngang ngược, hắn sẽ buông di độngyên lặng nhìn cô, cánh tay choàng ở mép giường, như là sợ cô lăn xuống giường.

Nếu không phải hắn vận động trước khi ngủ hung ác như vậy, kích cỡ quá lớn khiến bụng cô bị đâm đến mức tê rần, cô thật sự sẽ cảm thấy mình đang nuôi một con sói săn lông vàng ngoan ngoãn!

Ừm, ngoan ngoãn mà yên tĩnh...... một con sói đẹp trai?

Nghĩ đến Tùy Nhược Thủy, người có tính cách kỳ quặc nhưng lại khiến cô yên tâm thả lỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng nhưng quyến rũ của Dịch Dao hiện lên một nụ cười động lòng người, giống như ánh hào quang rực rỡ, chấn động lòng người.

Thượng Quan Xu vẫn luôn lén quan sát Dịch Dao bất giác trầm mặc trong giây lát, mọi người nhìn theo ánh mắt của cô ấy, trong lúc nhất thời cũng bị mê hoặc.

Rõ ràng là bọn họ đã quen thuộc với cách trang điểm của Cam Tố Nga, nhưng nụ cười đốn tim như vậy chưa bao giờ xuất hiện ở dưới ống kính, bởi vì chuyện xưa trong nguyên tác, cuộc đời đầy bi kịch của Cam Tố Nga không cho cô ấy có cơ hội nở nụ cười hạnh phúc tùy ý như vậy.

Nhưng... hai người lại có tuổi tác tương tự nhau...

Biên kịch chính Chu Phong trong lòng chấn động.

"Xin lỗi, tôi đột nhiên có ý tưởng." Nói xong liền đứng dậy chạy mất.

Buổi phỏng vấn lần đầu tiên kết thúc như vậy, tổ chụp ảnh của chương trình khiêng máy quay đi theo nữ MC bắt đầu quay Lý Duật, quay lại toàn bộ hoạt động của đoàn phim từ góc độ của đạo diễn.

"Vừa mới suy nghĩ gì vậy?" Đàn Hoa nhẹ giọng hỏi.

Dịch Dao nghe tiếng quay đầu, khuôn mặt tuấn tú ở quá gần khiến cô theo phản xạ ngả người ra phía sau, cánh tay dài của Đàn Hoa đưa ra, ôm cô vào lòng không chút do dự.

Trái tim hỗn loạn không thể giải thích được, ánh mắt vội vàng liếc nhìn những ngón tay khớp xương rõ ràng trên cánh tay trái của cô, Dịch Dao "vụt" đứng lên, hơi thở có hơi rối loạn.

"Em, em đi học thuộc kịch bản."

"Dao Dao!" Sắc mặt Đàn Hoa hơi lạnh lùng, đứng dậy nhìn chằm chằm cô bé trước mặt cúi đầu không nhìn anh. Cảm xúc buồn tẻ và chua xót dâng trào, trong chớp mắt tràn đầy trái tim.

Anh duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cô lại nhanh chóng rút tay về phía sau. Trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn, khuôn mặt nho nhã của Đàn Hoa trắng nhợt.

Hơi nước trong cổ họng như bốc hơi, khô cạn nứt nẻ, yết hầu hoạt động lên xuống, giọng điệu trầm thấp khô khan, "Lên xe, hoặc là bây giờ anh sẽ hôn em."

Dịch Dao bỗng nhiên ngước mắt, "Đàn Hoa, có phải em chưa từng nói với anh đúng không? Em ghét nhất là bị uy hiếp."

Nói xong, Dịch Dao ngẩng đầu nhón chân, hôn một cái lên đôi môi lạnh băng của anh. Khi mấy nhân viên bên cạnh chưa kịp phản ứng, cô đã bước tới ghế nghỉ ngơi của mình, dáng người kiêu ngạo, bước đi vững chắc.

Phía sau cô, hơi thở người đàn ông ngừng lại, cả người lạnh như băng.

Cô... chưa bao giờ đối mặt với anh khó khăn như vậy!

Đây mới là thái độ thực sự trong lòng cô đối với anh sao?

Không! Cô đã từng nói, cô thích anh...

Nhưng vì sao nghĩ đến điều này, trong lòng anh lại không hề vui vẻ, ngược lại càng dằn vặt hơn?

Dịch Dao...... Dịch Dao......

Chuyện gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.

Đàn Hoa, người đột nhiên phát hiện kinh nghiệm yêu đương của mình quá ít, sau khi trong lòng bùng nổ, lần đầu tiên trong đời làm một chuyện hoàn toàn không dùng đầu óc.

Anh đặt đề tài nghiên cứu cho tất cả nhân viên trong phòng làm việc của mình là phải "Tìm hiểu biện pháp làm cho một nữ nhân yêu một người đàn ông trong thời gian ngắn nhất".

Mới nhìn tiêu đề, mấy chục phòng làm việc trong và ngoài nước như bị dội nước sôi, hào hứng dò hỏi có phải di động của ông chủ bọn họ bị hack rồi không.

Đàn Hoa không giải thích, chỉ nói một câu, "Phương án tối ưu nhất sẽ nhận được một tháng nghỉ phép có lương, bao gồm tất cả chi phí." Mọi người liền điên rồi! Bọn họ không thiếu tiền! Chỉ thiếu nghỉ phép!

Vì thế tập thể hơn trăm người ưu tú trí tuệ cao buông bỏ mấy hạng mục nghiên cứu khoa học, bắt đầu vuốt màn hình để thu thập tư liệu.

Vấn đề của ông chủ quá lớn, nhưng mục đích chắc chắn là muốn tấn công một mục tiêu cụ thể nào đó, cho nên vấn đề lớn phải chia thành nhỏ!

Hỏi: Tuổi, bề ngoài, tính cách, nghề nghiệp, xuất thân gia đình, hoàn cảnh giáo dục?

Đáp: 20; cực kỳ xinh đẹp; tính cách cứng cỏi kiên cường, nhạy cảm lại cẩn thận, trầm tĩnh lương thiện, quả quyết nhạy bén, không dung tục không thèm vật chất, không ngu ngốc không hoàn hảo, cực kỳ kiêu ngạo, đối với người thân cực kỳ dịu dàng...

Hỏi: Ông chủ, anh xác định anh đang nói là cùng một người hả? Còn là một cô gái trẻ 20 tuổi?

Đáp: Nữ nhân tôi yêu, các người nói đi?

Mọi người: Chúng tôi sai rồi! Mời ông chủ tiếp tục!

Đáp: Là sinh viên năm 4, học thiết kế manga anime, trước mắt đang làm diễn viên; mẹ là diễn viên không nổi tiếng, nhưng chưa từng nuôi nấng cô ấy; cha nghề nghiệp không rõ, trong cuộc sống sinh hoạt rất ngu ngốc.

Phía trước còn coi như bình thường, nhưng đến phần bối cảnh gia đình, mọi người lập tức biết chuyện khó giải quyết.

Hỏi: Cô gái từng gặp rất nhiều biến cố lớn hả?

Đáp:...... Rất nhiều.

Mọi người: Ặc...

Một nhân viên nữ tương đối nhảy cảm hỏi: Bản thân? Tình cảm?

Đáp: Đều có.

Mọi người cứng lưỡi, lại kết hợp với phần tính cách được miêu tả trước đó, hơn phân nửa nhân viên nghiên cứu đều quyết định từ bỏ vấn đề này, nhưng vẫn để ý tin tức nội bộ trong nhóm.

Suy cho cùng, lao động trí óc hao tổn rất nhiều tinh thần, ông chủ chủ động cung cấp chuyện phiếm để bọn họ thư giãn đầu óc, bọn họ phải cổ vũ rồi!

Sau một lúc lâu, không có ai đặt câu hỏi.

Đàn Hoa:??

Vẫn là nữ nhân viên nghiên cứu kia: Ông chủ, phân tích toàn diện theo miêu tả của anh, tôi nghĩ rằng kịch bản nào cũng không có tác dụng lớn đối với cô gái đó. Nhưng ông chủ đột nhiên xin giúp đỡ, chắc là đang gặp vấn đề? Có thể chúng tôi sẽ phân tích cụ thể dùm anh một chút.

Nhóm người bọn họ, hơn một nửa đều nghiện nghiên cứu, chỉ số EQ khá cao, ngày thường lúc nghỉ ngơi thường chọc vào vết thương tình cảm của nhau làm niềm vui, không ít người chọc lâu thành bác sĩ giỏi.

Đàn Hoa mô tả ngắn gọn những gì đã xảy ra.

Rất nhanh, có mấy nhân viên nghiên cứu đã phát ra tiếng cười.

Ngay sau đó mọi người đều cười lớn.

Đàn Hoa: Kỳ nghỉ đông năm nay hủy bỏ.

Mọi người đồng loại gửi tin nhắn: Ghen nha ông chủ! Là ghen đó!

Ghen?

Đàn Hoa sửng sốt, thân thể từ từ khôi phục nhiệt độ, lý trí cũng trở về đại não một lần nữa. Ghen? Bởi vì Thượng Quan Xu? Anh không chắc tình cảm Dao Dao dành cho anh đã đạt tới trình độ ghen tuông hay chưa, nhưng với biểu hiện khác thường hôm nay của cô...

Đàn Hoa cười nhẹ, không chắc chắn thì trực tiếp hỏi cô là được, rốt cuộc, cô vẫn luôn thành thật đến mức đáng yêu lại đáng giận.

Buổi tối, khi đoàn phim sắp xếp nhà hàng chiêu đãi tổ chương trình, khi tập thể chuẩn bị xuất phát, Đàn Hoa đi đến bên cạnh Dịch Dao.

"Anh nấu canh, hầm cá, ăn không?"

Dịch Dao đang muốn mở miệng, thì một giọng nữ dễ nghe truyền vào trong tai.

"Thủy Hoa, em có thể ngồi xe của anh đi không?"

Đàn Hoa lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Thượng Quan Xu một cái, "Xin lỗi, chúng ta không thân."

Hàng mi dài của Thượng Quan Xu thoáng run rẩy, trên mặt xẹt qua chút đau lòng, "Đàn Hoa, lúc trước em, em... không có... Anh..." Ổn định cảm xúc, mở miệng một lần nữa, "Em biết anh còn giận em, nhiều năm qua, em vẫn luôn hối hận lúc trước không giải thích rõ ràng với anh."

"Giữa chúng ta không có gì để giải thích."

"Thủy Hoa! Anh cho em cơ hội nói một lời giải thích được không, anh đã quên chúng ta từng thân thiết như thế nào, cho dù là sở thích hay là..."

"Đủ rồi!" Đàn Hoa quay đầu thấp giọng nói, "Em có muốn lên xe uống chút canh trước không?"

Dịch Dao máy móc gật gật đầu, nhìn hai người họ từ từ đi xa như một đôi tiên đồng ngọc lữ.

Những tranh chấp, khúc mắc của bọn họ đều là quá khứ mà cô không thể đụng tới.

Thật là...... Mất mặt quá! Rõ ràng cô biết, Đàn Hoa chưa bao giờ đối xử thật tình với cô, nhưng ngày ngày, nhìn anh, được anh đối xử ôn nhu, cô không thể kiềm chế bản thân mà hy vọng xa vời.

Thậm chí không chỉ là Đàn Hoa!

Lý Duật, An Kinh Vĩ, Tùy Nhược Thủy... tình yêu ngắn ngủi cũng được, ham muốn chinh phục bá đạo cũng thế, dù đó chỉ là nhu cầu sinh lý thuần túy, khi bọn hắn dành cho cô tình cảm dịu dàng, thể hiện sự khao khát mãnh liệt đối với cô, cô sẽ ngày càng tham lam, ngày càng hy vọng xa vời!

Hy vọng một trong bọn họ có một người thực sự yêu cô, cả đời chỉ yêu mình cô, thương cô cả đời, bên cô cả đời, khiến cô có một ngôi nhà thuộc về chính mình! Ban đêm sẽ không mất ngủ khi nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của nhà người khác, sẽ không hâm mộ khi nghe thấy tiếng cãi nhau!

Cô sợ phải một mình!

Uống từng muỗng canh cá trong chén, nước mắt đã lâu không thấy yên lặng rơi xuống.

Nhưng mà, cô trở nên mềm yếu tham lam, cô thật sự còn dám yêu sao?

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, số điện thoại ngoại quốc.

"Xin chào, ai vậy ạ?"

"Em khóc?"

"......" Dịch Dao không xác định lắm hỏi lại, "Xin hỏi anh là?"