Ngày 16 tháng 4, diễn cảnh mưa.
Từ chiều ngày hôm qua cho tới hôm nay, trạng thái của Chu Tập không tốt lắm, một cảnh cường bạo trong mưa mãi vẫn không qua được.
Dịch Dao nhìn có vẻ bình thường, nhưng cơ thể vẫn đang sốt nhẹ, Lý Duật mím môi, mắt đen nhìn chằm chằm máy quay không hề chớp, mái tóc dài quá tai không cột bay lung tung, một sự cân bằng hoàn mỹ giữa ưu nhã tùy ý, kiêu căng ngạo mạn.
Nhân viên công tác liên quan cũng không dám lên tiếng, mỗi lần NG đều lén nhìn Lý đạo diễn một cái, đổ mồ hôi lạnh thay cho Chu Tập.
Đàn Hoa ôm một cái phích lớn màu bạc lẳng lặng đứng bên cạnh máy quay, áo khoác cổ đứng màu sắc lạnh, quần tây màu xám nhạt, giày da màu nâu khiến hôm nay anh cực kỳ lạnh lùng, không khí xung quanh như rơi vào hầm băng.
Cảnh diễn trong mưa này ở trong sách là lần đầu tiên Cam Tố Nga lộ ra răng nanh. Cam Tố Nga bị bắt ở phía sau núi, cha cô dưới sự xúi giục của tiểu thiếp là kỹ nữ đưa em gái vừa mới thành niên của Cam Tố Nga vào Chu gia, tiểu cô nương đáng thương cũng trải qua hoàn cảnh giống như chị gái, ngày hôm sau liền nhảy xuống giếng.
Mẹ của hai cô là "Trần thị" gào khóc một ngày một đêm sau đó liền phát điên, bị đuổi ra khỏi Cam gia, sau đó không lâu liền mất hết tung tích.
Nửa tháng sau, Cam Tố Nga đã lấy được sự tín nhiệm của thủ lĩnh Hắc Tuyền trại là Hoàng Hạc Lĩnh, dưới sự bảo vệ của Nhị đương gia xuống núi "giải sầu", "trong lúc vô tình" lạc đường, "đúng lúc" bị Tam công tử Chu gia gặp được, chạy trốn một đường vẫn bị bắt được trong mưa, Tam công tử tàn ngược thành tánh, cường bạo Cam Tố Nga ngay tại chỗ, ngay lúc sảng khoái nhất cũng yếu ớt nhất bị cô cắt cổ, đem đi chôn sống.
Khi Nhị đương gia cực kỳ yêu Cam Tố Nga tìm được cô, dưới sự khóc lóc kể lể nửa thật nửa giả của Cam Tố Nga, hắn hận Chu gia thấu xương, sau khi quay về trại liền dùng lời lẽ thuyết phục Hoàng Hạc Lĩnh ban đêm tập kích Chu gia.
Cảnh này cũng là cảnh diễn cuối cùng của Chu Tập, sau khi quay xong hắn sẽ nhận bao lì xì thuận lợi đóng máy, không ngờ mọi việc lại tệ như thế.
Chuyện bất ngờ hoàn toàn không nghĩ tới... những chuyện tồi tệ lần lượt xảy ra.
Ngày hôm qua có một chương trình hòa giải, một đôi vợ chồng trẻ đòi ly hôn, lý do là vì con dâu tố mẹ chồng thiên vị, cái gì đáng giá cũng cho vợ chồng con trai út, chồng của cô lại yếu đuối, không dám tranh cãi, cô ấy nhịn không nổi, không chỉ đòi ly hôn, còn yêu cầu hai anh em phân chia tài sản một lần nữa sau đó lại lấy "một nửa tài sản thuộc về cô" từ khối tài sản được chia cho người chồng.
Tổ tiết mục của chương trình mời mẹ của nhà trai, bà lão vừa lên đã khóc lóc kể lể, nói không phải bà ấy bất công, là bởi vì con trai cả không hiếu thuận, cho bà ít tiền, con dâu út mới vừa mang thai, là một đứa cháu trai, bà liền đưa tất cả số tiền mà con trai cả đưa cho con dâu út, không chia một nửa cho con dâu thứ.
Người chủ trì và khách mời vừa nghe đã tưởng nghe nhầm, con trai cả không hiếu thuận lại đưa tiền cho hai em dâu? Khi xem xét kỹ hơn, tất cả khán giả đều cảm thấy tồi tệ.
Cả gia đình đều dựa vào anh cả, một mình con trai cả kiếm tiền nuôi cả nhà! Đưa tiền thiếu còn bị gán tội danh "không hiếu thuận".
Câu chuyện đến bây giờ, tất cả khán giả đều cho rằng đây là kịch bản do tổ tiết mục viết ra. Nhưng sau khi một nữ khách mời tò mò hỏi một câu, con trai cả làm việc gì mà có thể nuôi sống cả gia đình đông người như vậy?
Lúc này bà lão rất là kiêu ngạo, đồng thời cũng rất bất mãn nói, "Con trai tôi là ngôi sao lớn Chu Tập! Nó là ngôi sao rất nhiều tiền! Nhưng nó lại là một con sói mắt trắng! Nó không quan tâm đến hai em trai cũng mặc kệ bà già này, lại cho người vợ sao chổi đoản mệnh kia nằm bệnh viện đắt tiền, uống nhiều thuốc quý như vậy, ngày nào cũng đốt tiền vào cái người sắp chết đó, mà không thèm quan tâm đến mẹ và em trai của nó!"
Chu Tập, nam, 32 tuổi, quân nhân xuất ngũ, diễn viên. Từ khi bắt đầu sự nghiệp tới nay, tối hôm qua là lần đầu tiên lên hot search.
Sau một lần NG nữa, Triệu Dũng đưa Chu Tập ra khỏi phim trường, một lúc sau, Triệu Dũng một mình quay lại đi về phía Lý Duật lắc lắc đầu.
"Để tôi đi xem một chút." Dịch Dao ôm cái phích nước nóng tràn ngập mùi thuốc, lại nhờ người xin một cuộn giấy mới, cầm ô đi về phía nhà kho.
Trong bán kính 100 mét, nơi có thể tránh mưa để tự mình điều chỉnh trạng thái thì chỉ có chỗ đó.
Xe bảo mẫu? Không tồn tại.
Cửa không có khóa, Dịch Dao đẩy cửa ra, tiếng rỉ sắt của cửa phát ra âm thanh "kẽo kẹt" làm người ta ê răng.
Chu Tập vốn đang quỳ trên mặt đất trong phòng lập tức xoay người ngồi trên mặt đất khi thấy cửa mở ra, giấu đi cánh tay phải đính đầy máu. Nhưng khi nhìn thấy đó là Dịch Dao, nét mặt lại thả lỏng cực kỳ thoải mái.
Dịch Dao cất ô đi, nhặt một cái bao sạch sẽ từ đống đồ lặt vặt trên mặt đất, ôm bình giữ ấm cùng cuộn giấy ngồi xuống.
Người đàn ông trước mặt tuy rằng đã từng vì báo ân mà ngu xuẩn phạm sai lầm, nhưng sự cương nghị và kiêu ngạo từ trong quân đội chưa bao giờ biến mất. Nhà kho cũ bằng sắt này đánh vào chỗ nào cũng phát ra tiếng sột soạt cho nên hắn mới cắn răng dùng nắm đấm để trút bỏ nỗi đau khổ trong lòng.
Dịch Dao đặt phích nước xuống, bắt đầu "lẹt xẹt" mở cuộn giấy, nhưng cô vẫn không mở ra hoàn toàn, mà chỉ mở một đầu, đè bẹp cuộn giấy lại, lấy lõi giấy ở giữa ra, lôi ra một đầu giấy.
"Nói trước, tiền anh phải đưa cho tôi, không thể thiếu một đồng nha."
Chu Tập sửng sốt, sau đó cười khổ, "Cô tới đây chính là muốn nói cái này? Yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì, thu nhập trong một năm này, tôi sẽ không đụng vào một xu."
"Ừm, vậy là tốt rồi." Dịch Dao rút vài cái, đem cuộn giấy xoa thành một cục ném vào trong lòng Chu Tập. "Vậy bây giờ anh có thể khóc rồi."
"......"
Giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên của cô gái như có ma lực, lớp ngụy trang mạnh mẽ ở trước mặt cô dường như tan rã không có sức chống cự, dường như... ở trước mặt cô, hắn có thể yếu đuối!
"A...... Ha hả......" Chu Tập chớp chớp mắt kiềm nén nước mắt.
"Khóc đi."
Nước mắt chua xót cuối cùng cũng không nhịn được nữa, im lặng trào ra, cuồn cuộn không ngừng. Người đàn ông nhắm mắt, hàm răng cắn chặt, đôi môi khô khốc khẽ run lên, cổ họng phập phồng lên xuống.
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ là chưa đụng tới chỗ đau buồn.
Dịch Dao vặn phích nước ra, yên tĩnh nhìn Chu Tập, cái miệng nhỏ uống một ngụm nước, không quấy rầy cũng không khuyên nhủ.
Thời gian chỉ có vài phút lại giống như đã vài ngày trôi qua, Chu Tập hít một hơi thật sâu, thoải mái thở ra, lau mặt, lau những giọt nước mắt còn sót lại vào cuộn giấy cô vứt tới.
"Cảm ơn! Tôi ổn rồi, đi thôi." Chu Tập ra hiệu đứng dậy.
Dịch Dao giơ tay, lòng bàn tay đè xuống dưới chỗ ngồi.
"Đừng vội, nhìn anh khóc lâu như vậy, tôi cũng muốn phát t/iết một chút."
Chu Tập ngồi trở lại mặt đất, hơi nghi ngờ mà nhìn về phía Dịch Dao.
Dịch Dao thở dài, sắp xếp lại suy nghĩ. "Tôi năm nay hai mươi tuổi, tận ba tháng trước mới biết được ngày sinh nhật thật sự của mình. Tình cảm của cha mẹ ruột của tôi rất tốt, vì mẹ tôi cha ruột có thể khiêu chiến hết tất cả những điều không thể, bao gồm cả việc đơn thương độc mã đánh nhau với một đám lưu manh. Mẹ của tôi rất chuyên nghiệp cũng rất kiên định, vì sự nghiệp mà từ bỏ mọi thứ bà yêu thương, bao gồm con gái ruột của bà. Cha nuôi của tôi có một trái tim ngây thơ trong sáng, vì người phụ nữ mình yêu, cả đời cũng không kết hôn, còn nhận nuôi đứa con của người phụ nữ đó, cho dù cuộc sống của bản thân ông cũng rất ngu ngốc."
"......" Rốt cuộc cô đang khen hay là đang mắng? Lực chú ý của Chu Tập đã hoàn toàn chuyển hướng khỏi sự đau khổ và oan ức.
"Khi còn nhỏ tôi đã từng rất tự ti, cảm thấy nhất định là do mình không tốt nên mới không có gì cả. Không có ai nói cho tôi biết, nên tôi chỉ có thể tự hỏi nên đối mặt với nó như thế nào. Giáo viên trong trường chỉ yêu cầu thành tích nên tôi cố gắng học tập thi đạt điểm cao, nhưng, haha! Được giáo viên khen ngợi, tôi lại chẳng có ai để chia sẻ niềm vui."
"Mẹ ruột của tôi tên là Ninh Nguyệt Cầm, vai diễn của bà ấy ở Nguyệt Chi Âm là do tôi dùng thân thể để đổi lấy." Hình như Dịch Dao cảm thấy nói nhiều rất nhàm chán, nên trực tiếp nói đến điểm quan trọng.
"Cái gì? Ninh Nguyệt Cầm?"
"Ừm! Có phải tôi rất ngu ngốc không?"
"Bà ấy... Dù sao cũng là mẹ ruột của cô."
"A! Anh không cảm thấy, cho dù là "mẹ" hay "cha" đều không nên trở thành những thứ đồ rẻ tiền như vậy sao? Sinh ra một khối thịt, lại không dạy nó phải sinh tồn như thế nào, cũng xứng gọi là cha mẹ sao? Cùng chui ra từ trong bụng mẹ, liền có thể bám vào anh em ở hút máu như một chuyện đương nhiên hả? Chỉ cần có quan hệ huyết thống, có quan hệ hôn nhân, là có thể gọi là người thân hả? Chúng ta được sinh ra, rốt cuộc là để trở thành một con người hoàn chỉnh, sống cuộc đời của chính mình, yêu người mình yêu, hay để trở thành "bình sữa lớn" của những người được gọi là "cha mẹ, anh em, người thân"?"
"... Cô sống tốt hơn tôi."
"Không, tôi sẽ làm chuyện ngu ngốc như vậy, bởi vì tôi đã từng không cam lòng, tôi hy vọng bà ấy có một cơ hội để thành công. Bà ấy càng thành công, càng chứng tỏ tôi bị vứt bỏ cũng có giá trị! Nhưng tôi sai rồi, bà ấy có thành công hay không liên quan gì đến tôi! Giá trị tồn tại của tôi, không cần dùng bất cứ cái gì để đo đạc? Càng phụ thuộc vào sự chấp nhận của bất cứ ai! Cả thế giới có thể mắng tôi, chỉ cần tôi thích chính mình. Sự thật chứng minh, tôi thích, nhất định cũng có người thích, những người đó, mới là người tôi nên quý trọng." Dịch Dao cười nói, ánh mắt dịu dàng kiêu ngạo, tràn đầy hạnh phúc.
"...... Cảm ơn."
Khi hai người mở cửa, hai bóng người bên ngoài lặng lẽ đi sang hai bên.
Sau một lúc lâu.
"Ninh Nguyệt Cầm là mẹ ruột của cô ấy?" Lý Duật nhíu mày.
"... Cậu không biết?" Đàn Hoa cũng không khỏi nhíu mày.
"Cậu biết?!"
Nữ nhân này! Rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu chuyện?
Sau khi chỉnh sửa lại lớp trang điểm, Chu Tập đóng vai Tam công tử tàn ngược cực kỳ quyết đoán, chà đạp thô bạo, động tác cứng cỏi, khiến mọi người nhìn thấy lại lo lắng một trận! Nếu đây là một cô gái bình thường, nhất định sẽ lưu lại bóng ma tâm lý! Sau đó khi Chu Tập vẻ mặt hết sức điên cuồng mà "cao trào", Dịch Dao sạch sẽ lưu loát mà vung con dao găm giấu trong ống tay áo lên, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao!
Bóng ma tâm lý? Cái này nên là bọn họ có bóng ma tâm lý! Khóc lóc chạy đi!
"Ưm —— A..."
Trong chiếc xe bảo mẫu với đầy đủ tiện nghi, đôi nam nữ trên chiếc giường lớn gắt gao dính vào nhau, hai chân thon dài cân xứng của Dịch Dao dang rộng, để mặc cho người đàn ông vội vàng ra vào giữa hai chân, tiếng rên rỉ d/âm mị bị người đàn ông nuốt vào miệng, chỉ có thể thỉnh thoảng hừ hừ vài tiếng.
Một nửa đường đi chật hẹp bị căng đầy, côn thịt thô dài chống đỡ tiểu huyệt nhỏ nhắn đến cực hạn, vừa trướng vừa đau xót, đầu nấm nóng bỏng đâm thẳng đến hoa tâm, đâm cho thân thể mỏng manh của cô tràn đầy kích thích.
Quá nhớ cô, một khi Lý Duật đã bắt đầu liền không thể dừng lại, cái miệng nhỏ phía trên bị hắn nuốt lấy, tiểu huyệt phía dưới bị hắn xâm nhập từ tối đến đêm khuya, hoa tâm bị côn thịt lớn của hắn chống đỡ xoay tròn nghiền, đột nhiên lại phá vỡ cửa động mà xông vào, từng chút từng chút đâm vào khiến cô run rẩy kêu rên, thể xác và tinh thần hoàn toàn không thể phản ứng, chỉ cảm thấy khi hắn rút ra lại đâm vào sâu hơn nữa, cắm vào ngày càng gấp gáp, càng ngày càng mạnh, hơi thở bị hắn kịch liệt ra vào mà vướng lại ở ngực, chỉ có thể hóa thành tiếng rên rỉ lẳng lơ. Tiếng kêu lẳng lơ lấy lòng người đàn ông, càng khiến cô bị bắt nạt ác hơn nữa!
Mật huyệt bị cọ xát vừa nóng vừa mềm, tất cả những điểm nhạy cảm quen thuộc đều bị hắn quan tâm đến, côn thịt hơi nhếch lên thường xuyên va chạm đến điểm hưng phấn chết người trong hoa huyệt, vách thịt bên trong điên cuồng co rút lại, mông đào căng thẳng đau nhức, xương cốt cả người đều bị cực lạc ăn mòn bao phủ, thoải mái đến mức tận cùng, sung sướng đến tột đỉnh!
"Lý Duật —— A...... Thật thoải mái... sâu thêm một chút nữa..."
"Vậy anh sẽ đâm xuyên em!" Lý Duật dùng sức lui về phía sau đến khi chỉ còn lại một nửa côn thịt, sau đó lại đâm vào thật sâu! Vách tường thịt bên trong bị côn thịt qua lại cọ xát, kích thích đến mức eo cô vặn vẹo không ngừng.
"Không, không được —— sẽ, sẽ hỏng mất... A! Nơi đó! Còn muốn!" Điểm mẫn cảm bị ma sát, sung sướng thuần túy làm người ta không thể cưỡng lại, chỉ muốn được thưởng thức lần nữa, chủ động nghênh đón.
"Hỏng rồi... Anh cũng muốn!" Cảm giác được phản ứng nhiệt liệt của hoa huyệt cô, động tác của Lý Duật nhanh hơn, đem thân thể d/âm mị không biết đã cao trào bao nhiêu lần của Dịch Dao vứt lên tận trời cao một lần nữa, trong tiếng rên rỉ của cô mà run rẩy bắn đầy hoa huyệt.
Lý Duật đè ở trên người cô nhắm mắt hưởng thụ một lát.
"Vì sao lại gạt anh?" Vòng eo cường tráng đâm đâm vào, cây kiếm dài nhanh chóng khôi phục nguyên khí ma sát hoa huyệt lầy lội đang run rẩy.
"A......" Sau khi cực hạn cao trào thì bất kỳ kích thích nào cũng gần như đau đớn, "Cái, cái gì?"
Lý Duật nâng nửa người trên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ mê mang của cô, dục vọng của hắn vẫn cố chấp nằm trong thân thể cô.
"Em... bản hợp đồng anh đưa em! Em cho Ninh Nguyệt Cầm?" Hắn, hắn lại chơi trò quy tắc ngầm với một người nữ nhân tìm cơ hội cho mẹ mình! Đau lòng tức giận, dưới thân lại không quan tâm mà tiến vào.
"Em, A... Tư liệu em đưa cho anh từ đầu chính là của Ninh Nguyệt Cầm mà!" Dịch Dao vừa khóc vừa oan ức nói.