Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 173: Câu trả lời chỉ có một




Ánh nắng ban mai đang ló dạng bên ngoài cửa sổ kính, khác với khu rừng thép phồn hoa của đô thị, nơi này nhìn thấy toàn là mùi xanh của rừng núi, nhưng chúng lại buồn tẻ và thiếu sức sống.

An Kinh Vĩ ngồi ở trên sô pha, liếc mắt nhìn dục vọng cương cứng dưới thân, ánh mắt chuyển tới tấm card màu trắng đang xoay tròn trong tay.

Ngay trước mặt hắn mà không hề khách sáo đưa ra lời mời của Muse, rõ ràng là hành động khiêu khích, nhưng lại khiến người khác không cảm giác được sự thù địch hay xúc phạm, ngược lại có vẻ chân thành và chừng mực.

Sự tự tin mạnh mẽ này với phong cách hành động thận trọng đúng mực đã đảo lộn nhận thức ban đầu của hắn.

Muse, Quý Tiết......

Cha của Khang Dịch và Quý gia, Thân Đồ gia đều có quen biết, hắn và Khang Dịch thường xuyên nghe những lời khen ngợi về người nối nghiệp Muse thế hệ thứ hai từ các bậc cha chú.

Mấy năm nay Khang Dịch không muốn kế thừa gia nghiệp nên đi du lịch khắp nơi, mỗi lần về thành phố đều bị các trưởng bối răn dạy. Khi Khang Dịch tìm hắn kể lể, điều cậu ấy nhắc tới nhiều nhất đó là các trưởng bối đều lấy người kế nghiệp Muse làm gương để bắt bẻ hai người bọn họ.

Ngoại hình cực phẩm, tuổi trẻ tài cao, thông minh cơ trí có trách nhiệm, hành sự quyết đoán và nhìn xa trông rộng. Ngay cả người cha già luôn khinh thường làng giải trí cũng từng nói với hắn, dù hắn lăn lộn trong giới điện ảnh truyền thông như thế nào cũng không thể vượt qua ngọn núi Thân Đồ Mặc này!

Khi hắn công khai bước vào ngành điện ảnh, thành lập công ty truyền thông, cố gắng cống hiến cho nền văn hóa điện ảnh, hắn không thể tránh né mà tiếp xúc với các tin tức của Muse nhiều hơn.

Trong đó bao gồm... cả tin tức khác thường của chủ tịch Muse - Thân Đồ Mặc với giám đốc Quý Tiết và vợ.

Nghe đồn Quý Tiết và vợ là diễn viên lồng tiếng tình cảm cực kỳ khắng khít. Một người đã từng hào hoa phong lưu sau khi kết hôn đến tay của phụ nữ cũng không thèm nắm, mà Thân Đồ Mặc lại là một người độc thân cấm dục, các minh tinh trong ngoài nước, người trước ngã xuống, người sau tiến lên tự động đưa tới cửa cũng không hề dao động. Nghe nói các nghệ sĩ của Muse, dù là nam hay nữ, nếu dám can đảm nhìn Thân Đồ Mặc nhiều một chút thì sẽ bị đóng băng ngay lập tức.

Chính vì vậy mà trong ngành đồn rằng Thân Đồ Mặc có bệnh kín, nhưng lại có người tình cờ phát hiện hắn cùng với vợ của Quý Tiết đi du lịch Nhật Bản, bởi vì bão tuyết bất ngờ nên phải ở lại một khách sạn nhỏ, sau đó bị người ta nghe lén.

Nghe nói ba ngày bão tuyết, Thân Đồ Mặc đóng cửa phòng thao Quý phu nhân ba ngày ba đêm, những tiếng động đó khiến những người nghe lén miệng đắng lưỡi khô, sau khi bão tuyết dừng lại liền bỏ chạy tập thể, hoàn toàn rửa sạch những suy đoán của người ngoài đối với hắn.

Lúc những tin tức này truyền ra, tất cả mọi người đều cho rằng Muse sẽ chấn động mạnh, nhưng mà, từ trên xuống dưới Muse vẫn bình yên. Từ đây, người trong nghề đối với việc này đều nói năng thận trọng hơn.

Dưới ánh mặt trời không có chuyện gì mới, cũng không phải hắn chưa thấy những điều vô lý hơn.

Nhưng cho dù có câu chuyện xưa hay bí mật gì đằng sau, hắn cực kỳ khinh thường hai người Quý Tiết, Thân Đồ Mặc và toàn bộ Muse. Hai người được người lớn khen ngợi là rồng trong biển người lại chấp nhận chung vợ?

A...... Bọn họ có còn nhớ rõ côn thịt của mình dài bao nhiêu không?

Sự coi thường này vẫn luôn tồn tại cho đến tối hôm qua — người đàn ông với khí chất ôn nhu kiềm chế có thể khiến hắn cảm thấy áp lực, đúng là người có tư cách để người ta phải làm lơ những thứ hoa hòe xung quanh.

Gần đây Muse cũng có ý hợp tác với một số dự án của Ảnh Đô, chỉ là đề xuất phần trăm hơi nhiều.

Xem xét đến những thay đổi gần đây trong kế hoạch, hắn đã tốn rất nhiều tiền để thu mua cổ phần của Nguyên Thái, để lại khá nhiều nguy cơ tiềm ẩn, lúc này nếu để Muse gia nhập, chắc chắn đó sẽ là sự lựa chọn đôi bên cùng có lợi.

"Tân Mão, tiếp xúc với Muse một chút, tìm kiếm điểm mấu chốt của họ."

"Vâng."

Sau khi sắp xếp xong, An Kinh Vĩ ném tấm card ở giữa mấy ngón tay đi, ngửa người ra sau, duỗi tay thư giãn trên lưng ghế sô pha, đôi mắt đen sắc bén nhắm lại, phân thân "chào cờ" đứng thẳng bên dưới như đang nhớ lại hương vị mất hồn...

Lúc trước cô tiếp cận hắn là vì vai diễn, sau đó nhận được vai diễn từ trong tay Lý Duật, vậy cái danh hiệu "bạn trai" chắc chắn là do Lý Duật giả vờ để hạn chế hắn! Chỉ là hắn không ngờ, theo tin tức điều tra được, anh trai của "Tiểu Minh" lại là Đàn Hoa.

Ừm... cũng được.

Có thể hắn đã đi không ít đường vòng, hại cô ăn không ít khổ, nhưng kết quả sẽ không thay đổi.

Nữ nhân của hắn, cuối cùng sẽ chỉ là của một mình hắn!

Hắn sẽ bù đắp cho cô thật tốt.

Trao cho cô... Một người đàn ông có thể nâng niu chiều chuộng cô mọi thứ.

Nghĩ đến tương lai dáng vẻ yêu tinh nhỏ bé ngoan ngoãn làm nũng mặc cho hắn làm gì thì làm trong lòng, hắn sững người lại, lông mi giãn ra, khóe miệng mỉm cười, thỏa mãn mà hít sâu một hơi ——

"Tê ——"

Một cơn đau nhói ở eo lưng đột nhiên truyền đến kéo hắn từ trong "tương lai" quay về.

Chết tiệt — thiếu chút nữa đã quên cái tên mặt trắng này nữa!

"Trương Dạng, điều tra chuyện của Lý Duật và Đàn Hoa năm đó, nếu thật sự bởi vì phụ nữ thì tìm cô ta. Bên cạnh Dịch Dao có một nam nhân tên là "Nhược Thủy", nếu cô có thể xử lý thì ra tay đi, giá cả, điều kiện cho hắn tự ra. Còn nữa, sắp xếp một người tới đây, tôi không muốn có người để ý đến cô ấy nữa."

"Tổng giám đốc An..."

"Ừm?"

"Lời khuyên cá nhân, về vấn đề tình cảm, anh có thể lắng nghe... ý kiến của người từng trải không?" Trương Dạng ân cần nhắc nhở. Tuy rằng cô cảm thấy, trong công việc ông chủ dày dặn kinh nghiệm, còn đối với những chuyện có liên quan đến cô gái Dịch Dao này, ông chủ lại giống như một thanh niên trẻ tuổi nóng nảy bốc đồng cũng là chuyện tốt, nhưng trực giác phụ nữ nói cho cô biết, ông chủ có thể sẽ hối hận chết.

"Cô có đàn ông sao?"

"Xin lỗi tổng giám đốc An, tôi lập tức đi làm." Trương Dạng lập tức cắt lời.

Khi Dịch Dao dẫn Tùy Nhược Thủy quay về đoàn phim, sắc mặt của Lý Duật và Đàn Hoa lạnh lùng hơn mấy phần, nhưng một câu của Tùy Nhược Thủy lại làm cho bọn họ không có cách nào đuổi người.

"Cô ấy còn chưa biết các người giở trò sau lưng tôi đâu." Cái đoàn phim hạng 2 đó đương nhiên sẽ không đổi lịch quay của hắn thành lịch quay ma quỷ mà không có lý do, đúng lúc nó còn xảy ra sau khi gặp được hai người bọn họ.

Dịch Dao rất bênh vực người của mình, ít nhất ở giai đoạn này, hai người đàn ông không dám khiêu chiến.

Mặt khác An Kinh Vĩ sau khi vội vàng xuất hiện đã biến mất không thấy dấu vết. Chỉ có những bó hoa đóng gói tinh xảo đẹp mắt được chuyển đến đúng giờ mỗi ngày để chứng minh khao khát của hắn.

Nửa tháng trôi qua, có Tùy Nhược Thủy như hình với bóng, Lý Duật và Đàn Hoa cũng tạm thời ngưng chiến, mỗi ngày bớt chút thời gian lượn lờ trước mặt Dịch Dao để tìm cảm giác tồn tại, nhưng bọn họ lại không biết khi bọn họ tập trung làm việc, sự kiên trì, sự tranh luận, nỗi suy tư âm thầm sau khi thuyết phục nhau, mỉm cười nhìn nhau sau khi nhận được kết quả, khẳng định lẫn nhau... càng khiến cô trân trọng thưởng thức hơn.

Người đàn ông ưu tú như vậy khi mệt thì gối nằm trên đùi cô nghỉ ngơi, ôm cô ngồi trên sô pha mới năm giây đã đi vào giấc ngủ, trạng thái thả lỏng hoàn toàn tín nhiệm, khuôn mặt yên tĩnh nhắm mắt ngủ của bọn họ còn say đắm động lòng người nhiều hơn những lời âu yếm yêu thương, khiến trái tim rung động, khiến con người trở nên tham lam.

Ánh mắt thâm tình của Lý Duật, cái vuốt ve ôn nhu của Đàn Hoa... cô phân biệt được thật giả, cô cũng không muốn phân biệt.

Ba tháng sau,《Vân Thanh》đóng máy, trên mạng đã bắt đầu duy trì độ hot,《Nguyệt Chi Âm》cũng liên tục chiến đấu ở các phim trường khác nhau. Một tháng cuối cùng cả đoàn phim phải bôn ba khắp nơi, còn phải quay bổ sung một số cảnh, cường độ công việc cao hơn.

Mái tóc của Lý Duật đã lâu không được cắt tỉa, tóc mái dài bị hắn túm về phía sau búi thành một cục, khiến khí chất hào hoa tao nhã của hắn càng tăng thêm, hơn nữa mấy tháng qua sự quyết đoán trong công việc của hắn ngày càng bộc lộ rõ, làm khí chất toàn thân của hắn càng gợi cảm hấp dẫn hơn nhiều.

Đã không ít lần cô nhìn thấy mấy nữ diễn viên, nữ nhân viên không kể tuổi tác nhìn hắn đến mất hồn, sau khi tỉnh táo lại thì mặt đỏ tai hồng.

So sánh thì thấy Đàn Hoa thay đổi không nhiều lắm, vẫn là kiểu người tao nhã, ôn nhu, quân tử như lan. Nhưng có nhiều lúc cô thảo luận nói chuyện với mấy diễn viên khác, anh sẽ mở miệng khi mọi người tranh luận hoặc do dự, chỉ một câu, lời ít ý nhiều, khiến mọi người đều kinh ngạc cảm thán sự nhạy bén thông minh của anh. Còn có, ít nhất là mọi người khi đi ngang qua anh sẽ không cố tình đi vòng qua.

Sự thay đổi của hai người không chỉ có cô thấy rõ, cảm xúc trong lòng của hai người đàn ông càng ngày càng thâm trầm.

Bởi vì cô.

Cô tồn tại giống như một cây cổ thụ thảnh thơi. Diễn xuất phát huy ổn định kích thích một đám diễn viên gạo cội liên tục bùng nổ, rất sợ chậm trễ một chút sẽ bị kỹ thuật diễn của một cô bé nắm đầu dẫn đi trước mặt tất cả mọi người.

Thế hệ trẻ tuổi cùng thời áp lực càng lớn hơn, khi rãnh rỗi đều đi theo mấy diễn viên gạo cội học hỏi, nghiên cứu kịch bản, cân nhắc chi tiết. Nhìn thấy trạng thái của các diễn viên vượt xa mong đợi, các tổ nhân viên cũng dùng hết 120% sức lực.

"Đàn Hoa, nếu có thể quay ngược thời gian, cậu muốn trở lại khi nào?"

Đàn Hoa liếc mắt nhìn Lý Duật ngồi trên ghế đạo diễn, tiếp tục quay đầu ngắm nhìn cô gái ở trung tâm, "Ừm."

Lý Duật cười khẽ. Tất nhiên câu trả lời chỉ có một ——

Trở lại lúc cô sinh ra.

Những ngày tháng quen có cô bên cạnh, sự chia lìa ở quá khứ cũng khiến người ta không thể chịu đựng.

Ngày 1 tháng 4, ngày cá tháng tư,《Nguyệt Chi Âm》bắt đầu 5 ngày quay phim ở thị trấn N.

Ngày 7 tháng 4, thị trấn C.

Ngày 10 tháng 4, khu phim trường Y.

Ngày 11 tháng 4, tác giả nguyên tác《Vân Thanh》đưa đơn kiện, tố cáo《Nguyệt Chi Âm 》xâm phạm bản quyền.

Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi sao?

Sắc mặt Dịch Dao không thay đổi, ổn định đến mức khiến người ta nghĩ đến Cam Tố Nga, diễn rất tự nhiên lưu loát, sau mấy cảnh liên tiếp, mọi người cũng không để ý đến đoạn nhạc đệm xảy ra bất ngờ này nữa.

Nữ chính, đạo diễn đều bình tĩnh, chỉ dựa vào mấy tin đồn của《Vân Thanh》, đưa lưu lượng tới cửa hả?