Sau khi cô vừa dứt lời, một bóng dáng đi về phía cô đầu tiên.
Dịch Dao mê mang ngẩng đầu nhìn.
Quần áo màu trắng bị đêm tối nhuộm thành màu bạc cấm dục, nửa tháng không gặp, tóc của hắn hình như lại dài hơn một chút, mái tóc dài rũ trước ngực, khiến cho khuôn mặt lai của hắn càng quyến rũ mê người hơn nhiều.
Giống thật mà là giả.
Giữa thực và ảo, cho dù là ngoại hình hay tính cách của hắn...
Đầu óc thư thái thả lỏng, ngay cả ký ức cũng say theo hương rượu êm dịu, như thể mọi thứ trong quá khứ đều chỉ là dữ liệu được cấy ghép nhân tạo, chỉ có bây giờ, những thứ bây giờ cô nhìn thấy và cảm nhận mới là chân thật, mới có thể chứng minh rằng thế giới rộng lớn cô đang sống là thật, sự tồn tại của cô là thật!
Cô không phải là người thừa trên thế giới này, cô cũng được người khác chờ mong và khao khát! Là độc nhất vô nhị, không thể thay thế!
Tùy Nhược Thủy cởi áo khoác, ngồi xổm khoác lên thân hình lả lướt của Dịch Dao, thoải mái mà bế cô lên.
"Bây giờ quá lạnh, chờ ấm lên rồi anh thao em."
"Không cần!" Dịch Dao tránh ra nhảy xuống đất, cái miệng nhỏ nhếch lên, "Bây giờ em phải làm! Em muốn đánh dã chiến! Em còn muốn 2P! 3P! 12P! Đi nào!"
Tùy Nhược Thủy quét mắt nhìn chai rượu trên đất, dưới ánh trăng, chai rượu trống rỗng. Ngoái đầu nhìn lại, cô bé trước mặt đang cúi đầu, nước mắt rơi "tách tách", giọt lớn giọt nhỏ lần lượt rơi xuống.
Hơi thở Tùy Nhược Thủy cứng lại, theo bản năng duỗi tay hứng lấy giọt nước mắt như ánh trăng đang rơi xuống.
"Tránh ra! Em muốn đi tìm người khác!"
Thân thể theo phản xạ run lên một chút, Tùy Nhược Thủy cắn răng chịu đựng hai chân bất ngờ bị chuột rút, nỗi đau đã qua đột nhiên quay lại càng dữ dội hơn, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, gió đêm thổi qua, lạnh lẽo như dao.
"Hu hu..." Dịch Dao lon ton chạy đến nhào vào lòng An Kinh Vĩ đang u ám sắc mặt, "Vì sao người không nhìn con? Không ôm con? Con rất nhớ người... Thật sự rất nhớ người... Ba ơi..."
Người đàn ông dang tay định ôm cô dừng ở giữa không trung.
"A... Không đúng," Dịch Dao chọc chọc cơ bắp phồng lên trước ngực An Kinh Vĩ, "Anh không phải ba. Anh là ai?" Cô ngẩng đầu híp mắt nhìn rõ hai cái bóng chồng lên nhau, "A... Là anh... Ha ha..."
Dịch Dao vươn một ngón tay đặt lên chóp mũi của An Kinh Vĩ, đôi mắt vẫn còn chứa đầy nước mắt nhưng lại cười rạng rỡ, "Dáng vẻ tức giận! Xấu muốn chết!"
An Kinh Vĩ: "......"
"Vì sao lại tức giận?" Dịch Dao lại chui vào lòng hắn một lần nữa, vòng tay ôm lấy eo hắn, nhẹ giọng làm nũng mang theo chút oán giận, "Em còn chưa tức giận! Em chỉ muốn làm quen với anh thôi! Kết quả lại uống say! Còn bị một người đàn ông không quen biết làm nhiều chuyện như vậy! Hắn lớn như vậy! Dài như vậy! Thô bạo như vậy! Làm em rất đau!" Cô vừa nói vừa khóc nức nở, vừa khoa tay múa chân ra chiều dài chừng một mét...
Trái tim An Kinh Vĩ hỗn loạn, trong đầu rối bời, nhìn khuôn mặt nhỏ khóc thút thít của cô, vòng tay nhẹ ôm lấy cô, tay phải không lưu loát vỗ nhẹ lên lưng cô!
"Khụ khụ! Anh, anh còn đánh em!" Nước mắt càng chảy càng nhiều.
"......"
"Em còn chưa đánh anh! Anh đã lợi dụng Ni Na uy hiếp em! Cưỡng ép em! Anh cũng làm em đau quá! Còn ép em phải nói những lời lẳng lơ đó! Em nghe lời mà, anh muốn em nói gì, em cũng nói cho anh nghe. Nhưng vì sao anh lại gửi cho Tiểu Minh! Bởi vì cậu ấy nói thích em sao... Em không xứng được ai thích hết? Đúng! Em là một đứa con hoang, em không có mẹ! Không có ai dạy dỗ! Không có người thích, không có người thương! Nhưng em rất cố gắng! Tất cả những thành tích, giải thưởng! Em sẽ có tất cả! Đều là do em liều mạng học tập! Em không thông minh như mọi người vẫn nghĩ! Em chỉ cố gắng hết sức để học tập mọi thứ! Cho dù như vậy em cũng không đáng được thích sao?" Nước mắt giống như nước tràn bờ đê, cô gái nhỏ luôn độc lập mạnh mẽ không muốn phải dựa vào bất kỳ ai ở trong nhà hàng, lúc này lại khóc đến mức thở không nổi.
"Anh, anh biết không? Tiểu Minh có anh trai thương cậu ấy, em rất ghen tị, em cũng muốn có anh trai như vậy, sẽ ôn nhu cưng chiều em, chuẩn bị đồ ăn ngon cho em. Chẳng cần anh trai làm gì hết, chỉ cần khi em về nhà chào em một tiếng thì em đã thỏa mãn rồi. Nhưng bởi vì đoạn ghi âm của anh! Hắn dẫn em về nhà, hung dữ với em, mắng em, trách em! Hận em! Không cho em mặc quần áo, khi về nhà cũng chỉ biết hung hăng làm em! Còn không cho em rên ra tiếng! Em sốt cũng không cho em nghỉ ngơi, vẫn luôn làm làm làm! Em tên Dịch Dao! Không có nghĩa là eo em rất dễ dao động, có thể lắc lư không ngừng nghỉ!"
"Đừng nói nữa......"
"Em phải nói! Anh có biết anh đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho em không?" Đầu ngón tay của Dịch Dao dùng sức chọc chọc lên lồng ngực cứng rắn của hắn, "Anh chỉ biết tàn nhẫn uy hiếp, dùng bạn bè để uy hiếp em! Anh là con nít ở nhà trẻ à? Anh có tin hay không, nếu An Kinh Vĩ anh không phải là thái tử gia của Nguyên Thái, dựa vào tính cách của anh thì sớm đã bị người ta đánh chết! Anh thẳng thắn nói anh thích em là được rồi! Em được thôi! Dù sao cũng bị anh làm nhiều lần rồi! 3P cũng rất nhiều lần! Các anh không phát hiện sao? Em rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần các anh tốt với em một chút, một chút là được, em sẽ rất ngoan, rất nghe lời......"
"Giống như gần đây, anh chỉ cần cười với em nhiều một chút, em đã cảm thấy anh rất đáng yêu! Ừm......" Sờ sờ khuôn mặt đẹp trai của An Kinh Vĩ, Dịch Dao thưởng thức mà nhìn một lúc lâu, "Cũng rất tuấn tú, tuy rằng không có đẹp như Nhược Thủy. Người đàn ông ở nhà hàng khi nãy cũng rất đẹp trai... nhưng mà Nhược Thủy vẫn đẹp nhất! Nhưng... Hắn cũng không cần em......"
"Anh nói không cần em khi nào?" Tùy Nhược Thủy cuối cùng cũng bình thường trở lại, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía sau cô.
Dịch Dao xoay người, "Anh có! Anh không cho em làm!"
"Em muốn làm như thế nào?"
"Em muốn 2P! 3P! 12P ——"
An Kinh Vĩ quyết đoán bưng kín miệng cô.
"Thao em."