Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 169: Xúc phạm heo




Phản ứng của An Kinh Vĩ làm Lạc Thanh quyết đoán lui lại một bước, chuẩn bị nhấc chân chạy.

Nhưng Lạc Tử ngu ngốc bên cạnh lại không hề phát hiện, trơ mắt nhìn hai người đàn ông siêu cấp đẹp trai trước mặt coi cô ta như không khí, lại cực kỳ thân mật với người phụ nữ đê tiện kia, trong lòng cô ta vừa tức giận vừa oan ức, lòng đố kị hừng hực thiêu đốt.

"An thiếu, anh tỉnh táo lại đi! Cô, cô ta chính là loại phụ nữ hoang dã không rõ lai lịch —"

Dịch Dao thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, "Lạc Thanh!"

Dịch Dao quát một tiếng, Lạc Thanh vốn dĩ đã tránh khỏi đó ba bốn bước cũng phải dừng lại.

"Ngại quá, cô Dịch, tôi còn có hẹn với người khác."

"...... Chị?"

"Lạc Tử, em nên kêu chị là Lạc Thanh đi, chúng ta chỉ đúng lúc cùng họ mà thôi, không có thân quen lắm."

Lạc Tử vẻ mặt khó hiểu nhìn Lạc Thanh giống như nhìn người xa lạ.

"A!" Dịch Dao cười lạnh, "Tốt xấu gì người ta cũng gọi cô là "chị Thanh" nhiều lần như vậy, cũng để cho cô sai khiến hết lần này đến lần khác, cô cứ mặc kệ người ta như vậy à?"

"Cô Dịch, tôi không hiểu cô đang nói gì. Lạc Tử là trợ lý tạm thời của tôi, tôi cũng mới quen biết cô ấy không lâu, tính cách cô ấy nói chuyện không lựa lời. Về phần hành động thô lỗ của cô ấy, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi thật sự đã cố gắng khuyên can, hy vọng cô Dịch và An thiếu không giận chó đánh mèo."

"Lạc Thanh — " Lạc Tử cho đến lúc này mới nhận ra, nãy giờ cô ta vẫn đang mắng Dịch Dao rất vui vẻ, là bởi vì muốn Dịch Dao không thể ở bên cạnh những người đàn ông khác, nghĩ đến việc vạch trần gương mặt thật của Dịch Dao trước mặt mọi người thì Dịch Dao liền xong rồi! Nhưng —— An thiếu không hề có ý định trở mặt với Dịch Dao! Vậy, vậy cô mắng Dịch Dao nửa ngày...

"Tôi, tôi... Chị, chị! Em, em không phải cố ý ——"

"Nói cô là heo thật đúng là xúc phạm heo..." Dịch Dao không kiên nhẫn nói, "Đến bây giờ cô vẫn còn trông cậy vào co ấy nói thay cho cô à? Cô có từng nghĩ rằng vì sao cô lại ghen ghét một người như tôi không, một người không hề có xung đột lợi ích nào với cô? Ai nói với cô nhiều chuyện của tôi như vậy? Thật hay giả cô đã kiểm chứng chưa?"

"Những lời cô vừa mắng tôi rốt cuộc là cô tự nghĩ ra trong đầu, hay là có người khác đã nói cho cô biết, mượn miệng của cô để nói ra? Đừng nói với tôi là cô thấy người khác đáng thương ở trước mặt cô, tinh thần trượng nghĩa của cô liền bùng nổ, lấy việc bảo vệ người khác là việc của mình, vô cùng ngu ngốc để người ta lợi dụng cũng không biết?"

"Cô Dịch!" Vẻ mặt Lạc Thanh không tốt lắm.

"Tôi còn chưa nói xong, cô đừng vội phủ nhận."

Lạc Tử sắc mặt trắng bệch, không dám tin mà nhìn về phía Dịch Dao, đầu óc hỗn loạn.

"Còn nữa, Lạc Tử đúng không? Tôi chỉ đoán thôi nha, cô có thể nghe thử. Có phải cô cảm thấy người ta đối xử với cô rất tốt, biết cô muốn phát triển trong giới nghệ sĩ, tới gặp người đại diện của công ty lớn cũng cố ý dẫn cô đi chung? Nhưng cô đã bao giờ soi gương cùng cô ấy chưa? Cô không biết cô ăn mặc như ở hộp đêm đối với cô ấy chính là người làm nền tốt nhất sao?"

"Tôi ——" Lạc Tử theo phản xạ cúi đầu nhìn lại chính mình, lại nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người trên cửa sổ ban đêm, cô mặc áo ống và váy ngắn, làn da lộ ra ngoài được phủ rất nhiều phấn nền, kem che khuyết điểm, phấn phủ dường như phản chiếu dưới ánh đèn, so với Lạc Thanh đang mặc một bộ váy trắng tinh xảo nhẹ nhàng, cô giống như một con gà!

"Lúc cần thì là chị em, lúc cô không còn giá trị lợi dụng thì không thân quen. Lạc Tử, tôi mắng cô là heo, oan cho cô hả?"

Logic rõ ràng, Lạc Tử sau khi hiểu rõ ngọn nguồn đôi mắt liền đỏ bừng, đôi mắt tràn đầy nước mắt và sự phẫn nộ xoay người đối diện với Lạc Thanh.

"Những gì cô ấy nói đều là thật sao?"

Lạc Thanh xa cách mà nhìn Lạc Tử, "Tôi không có làm gì cả, mọi chuyện cô làm không liên quan đến tôi. Anh Trịnh sắp tới rồi, nếu cô từ bỏ cơ hội này, vậy tôi đi trước."

"Lạc Thanh! Chị hại tôi!" Lạc Tử phẫn nộ lên tiếng.

"Lạc Thanh..." Dịch Dao lại mở miệng lần nữa, giọng nói bình tĩnh, "Có lẽ cô rất thông minh, nhưng cô thông minh cũng vô dụng với đối phương. Xin hỏi đối diện là Anh Trịnh của Muse phải không?" Dịch Dao nhẹ giọng hỏi lớn hơn với người đàn ông lịch lãm đang ngồi một mình phía sau Lạc Thanh.

Lạc Thanh kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại nhìn lại.

Người đàn ông phía sau đứng lên, hắn mặc một bộ vest sọc màu xám cực kỳ sang trọng, túi hình vuông màu xanh nước biển và một chiếc cà vạt cùng màu làm nổi bật gu thẩm mỹ lịch lãm của người đàn ông, đường nét khuôn mặt cứng rắn nhưng đường cong đôi môi rất mềm mại, trong rất nam tính nhưng cực kỳ tinh xảo, đôi mắt tràn đầy ý cười lãng tử tương tự Lý Duật, nhưng cảm giác lại nhẹ nhàng lịch sự hơn nhiều.

Bên ngoài nhìn rất trẻ tuổi nhưng toàn thân lại toát ra sự tự tin kiềm chế của một người thành đạt nhiều năm.

Không, không phải Trịnh Trạch. Lạc Thanh nhẹ nhàng thở ra.

Người đại diện Trịnh cô đã từng gặp vài lần, về cơ bản đã thương lượng ổn thỏa. Sau khi vào Muse cô sẽ có nhiều tài nguyên tốt hơn, Muse đã hợp tác với nhiều giải thưởng lớn, tiềm lực ở Âu Mỹ cũng rất phong phú, chỉ cần vào được Muse, cho dù sau lưng Dịch Dao có Lý Duật và An Kinh Vĩ, cô vẫn có thể cạnh tranh!

Nhìn thấy không phải Trịnh Trạch, Lạc Thanh cũng không muốn lãng phí thời gian, không nói một lời mà bỏ đi.

Người đàn ông lịch lãm đi đến bên cạnh Lạc Tử, cúi đầu nhìn Dịch Dao cười. "Cô Dịch làm thế nào đoán được?"

"Tôi thấy anh từ khi vào đây vẫn luôn nhìn bên này, một mình ngồi ở chỗ kia cũng không có đồ gì khác."Dịch Dao giải thích.

Lạc Thanh nghe vậy lại dừng bước lần nữa, trái tim báo động đập thình thịch nhanh hơn.

Người đàn ông nho nhã cười tươi hơn, "Ánh mắt cô Dịch thật tốt. Đồng nghiệp của tôi có việc đột xuất, đúng lúc tôi ở gần đây nên giúp hắn ký hợp đồng, không ngờ lại được xem trò hay như vậy. Tôi họ Quý, Quý Tiết." Người đàn ông lấy danh thiếp ra đưa cho Dịch Dao, "... Tuy rằng tôi đã nhiều năm không ký với người mới, nhưng nếu cô Dịch có hứng thú, tôi chân thành đại diện Muse hoan nghênh cô Dịch gia nhập."

"Quý Tiết? Chủ tịch Quý của Muse?" Khóe mắt Lạc Thanh như muốn nứt ra, giọng nói cũng thay đổi.

Quý Tiết xoay người, hơi hơi gật đầu, "Xin chào, cô Lạc Thanh, xin lỗi, Muse không thích hợp với cô."

"Anh nói cái gì? Không được! Tôi đã trao đổi với Trịnh Trạch rồi! Đêm nay chính là tới ký hợp đồng!" Lạc Thanh gần như không khống chế được biểu cảm.

"A, hợp đồng..." Quý Tiết ôn nhu cười, sự quyến rũ nam tính trên người càng nhiều hơn, "Tôi vừa mới nhờ phục vụ vứt rồi, nếu cô thật sự muốn, có thể đi tìm ở thùng rác."

"Vứt rồi... Anh có quyền gì —" Lạc Thanh mới nói được một nửa đã dừng lại, chủ tịch Quý trước mặt là người phụ trách quản lý chính tất cả nghệ sĩ ở Muse, sao hắn lại không có quyền chứ!

Quý Tiết gật đầu, "Thật đáng tiếc, chuyện này, tôi vẫn có thể quyết định."

"Tôi không quấy rầy ba vị nữa, chúc mọi người dùng cơm vui vẻ. Hy vọng về sau sẽ có cơ hội hợp tác với An thiếu và cô Dịch Dao, hẹn gặp lại."

Rất nhanh, bóng dáng người đàn ông tao nhã đã rời khỏi nhà hàng, mặt Lạc Thanh xám như tro tàn, thân hình lung lay sắp đổ.

"A... Ha ha... Báo ứng! Lạc Thanh! Nhìn thấy không? Đây là báo ứng của cô đó!" Lạc Tử cúi đầu, "Dịch Dao, tôi biết xin lỗi cũng vô dụng, vậy tôi cảm ơn cô! Cô thật sự có tư cách để kiêu ngạo! Có một chuyện tôi còn muốn học tập cô!"

Lạc Tử bước nhanh đến trước mặt Lạc Thanh, đột nhiên giơ tay lên —

"Bốp!" Một tiếng vang thật lớn, Lạc Thanh vẫn còn đang hốt hoảng không kịp né tránh, liền ngã xuống.

"... Đưa bệnh viện đi, lúc này chắc là hôn mê thật." Dịch Dao nhàn nhạt nói.

An Kinh Vĩ ra hiệu, giám đốc vẫn luôn đứng cách đó không xa không dám mở miệng liền vội vàng dẫn người đi đến chỗ Lạc Thanh, Lạc Tử do dự một chút cũng đi lên.

Tay trái nâng chai rượu vẫn còn khá nhiều, tay phải cầm ly rượu chân cao, Dịch Dao đứng dậy đi ra ngoài, "Đừng đi theo em, em muốn ở một mình."

Cô đi rồi, trò hề rốt cuộc cũng kết thúc tốt đẹp, rất nhiều khách khứa ăn xong từ lâu rồi lúc này mới nhớ phải tính tiền.

Dùng một câu để hình dung tâm trạng của bọn họ, đó chính là — được xem hết một bộ phim truyền hình cẩu huyết dài 30 tập trong vòng nửa tiếng!

Thành phố điện ảnh là một thành phố không ngủ, càng về đêm càng náo nhiệt, Dịch Dao tránh ồn ào, đi tới khu quay phim thuộc vùng sông nước Giang Nam hẻo lánh.

Gió đêm tháng 3 mang theo hơi lạnh và mùi ẩm ướt của mầm cây, hít thở thật sâu khiến cả người mát lạnh. Dịch Dao đi xuống bờ sông, ngồi ở trên bậc thang.

Một mình dựa vào lan can, cực kỳ cô đơn.

Đặt ngược ly rượu lên chai rồi để nó sang một bên, Dịch Dao duỗi thẳng chân, nuốt nước miếng để làm ẩm cổ họng khô khốc.

Đã bao nhiêu năm rồi cô không bị người ta mắng là "con hoang"? Tám hay chín năm? Từ sau khi quen biết anh Diệp, bái hắn làm sư phụ, ở trường học đi theo anh Diệp vài lần, cho đến khi lên cấp 3 cũng không có người nào dám lớn tiếng nói chuyện với cô. Lấy điện thoại ra, bấm số, ở phía đối diện mơ hồ nghe thấy nhịp điệu có tiết tấu của DJ.

"......"

"Em gái nhỏ?"

"Anh Diệp."

"Không giận nữa?"

"Ừm." Trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, Anh Diệp uống say, thiếu chút nữa cường bạo cô, cho nên bốn năm nay cô có lưu số hắn nhưng chưa từng liên lạc. Bây giờ nghĩ lại... không bằng lúc trước ở cùng với anh Diệp.

"Anh Diệp bận rộn hẹn hò, có rảnh thì trở về tham mưu cho anh đi."

"Được!"

Dịch Dao tắt điện thoại, quay đầu lại, hai người đàn ông cao lớn phía sau giống như Hắc Bạch Song Sát.

Trong cảm giác say rượu, hơi say ấm áp vừa phải, làn da tê dại, ánh mắt trong đêm tối lấp lánh gợi cảm, cho dù là "Song Sát" nhìn cũng rất đáng yêu.

"Tới đây!" Cô vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh bậc thang, "Em chưa từng làm ở bên ngoài đâu, hai người có hứng thú không?"