Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 166: Nụ cười nham hiểm




Lúc cô cần người che chở nhất, cô một mình mỉm cười bước qua, rèn giũa chính mình thành một người kiên cường dẻo dai không thể lay chuyển. Với thói quen dựa vào chính bản thân để đối mặt với tất cả, giải quyết mọi chuyện, mỗi lớp vảy bảo vệ trên người cô đều được tích lũy từ những cô độc và tổn thương kết lại.

"... Đừng như vậy, thật ra em rất may mắn, thời cấp 2 trôi qua rất vui vẻ, thật sự, quen biết được một người bạn tốt, cấp 3 cũng trôi qua rất suôn sẻ, đại học càng có nhiều màu sắc hơn, quen biết —" nghĩ đến Tiểu Minh, nghĩ đến mục đích thật phía sau sự dịu dàng của Đàn Hoa, trái tim đang xúc động của Dịch Dao từ từ chìm xuống.

Cho dù là nơi ấm áp như thế nào, nếu chỉ là ngắn ngủi hoặc hư ảo, thì tuyệt đối đừng tham lam lưu luyến.

"Nếu hai người không muốn nói, vậy em đi chuẩn bị đây."

Lý Duật đột nhiên thở dài.

"Có rất nhiều lý do để cậu ta gặp rắc rối, anh cũng không biết phải bắt đầu từ đâu." Lý Duật cười khổ, "Em đừng nhìn bây giờ cậu ta lương thiện dịu dàng, truyền thông còn khen cậu ta là "Ôn nhu như ngọc Đàn gia hoa lang", thật ra từ trong xương cốt cậu ta thật sự rất khó hầu hạ!"

Đàn Hoa lạnh lùng trừng mắt nhìn qua.

Dịch Dao toát mồ hôi. Phong cách nói chuyện của Lý Duật ây giờ nếu truyền ra ngoài, danh hiệu "công tử cao quý" của hắn chắc chắn sẽ sụp đổ thành cặn bã. Nhưng mà hình như Lý Duật chỉ thể hiện như thế trước mặt Đàn Hoa mà thôi.

"Bởi vì thói ở sạch, nên nếu người khác không cẩn thận chạm vào đồ cá nhân của cậu ta, ở trước mặt người khác cậu ta sẽ đeo bao tay vào ném đồ đi. Đi ra ngoài ăn một bữa cơm, người khác quá ồn ào, cậu ta sẽ vứt qua một ánh mắt rác rưởi, đó, giống như vừa rồi, cậu ta chọc cho người ta tức giận lật bàn xông tới đánh. Còn có nữ sinh đưa thư tình cho cậu ta, cậu ta liếc mắt nhìn lá thư, nói chữ người ta quá xấu, không nhận! Khi anh trai người ta chặn đánh cậu ta, anh chỉ muốn nói anh không quen biết hắn!"

"Phụt —" Dịch Dao không nhịn được cười thành tiếng. Thứ nhất là bởi vì cô thật sự rất khó tưởng tượng thời học sinh Đàn Hoa là kiểu như thế, thứ hai là vì giọng điệu và biểu cảm của Lý Duật khi kể chuyện — thực sự rất đáng yêu.

"Đúng, không sai, anh thật sự rất khó hầu hạ. So với anh thì lý do hắn ta bị người ta kiếm chuyện còn đơn giản hơn nhiều." Đàn Hoa liếc xéo mắt Lý Duật, từ từ mở miệng.

"Này này!" Lý Duật có hơi luống cuống.

"Lần nào cũng là do hắn cướp bạn gái của người khác. Từ nữ sinh 16 tuổi đến bạn gái 26 tuổi của chủ nhiệm lớp, một năm ít nhất ba bốn cô, không tính nghỉ đông và nghỉ hè."

Dịch Dao quay đầu nhìn Lý Duật giống như quái vật, ánh mắt rõ ràng đang nói —— "Sao anh chưa bị người ta đánh chết nữa!"

"Đâu có nhiều như vậy! Em đừng nghe cậu ta nói bậy!" Lý Duật nhanh chóng phủ nhận.

Dịch Dao nhướng mày, rõ ràng là không tin hắn.

"Thật mà!" Lý Duật bất đắc dĩ thừa nhận, "Lúc đó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện lại ham chơi, đã làm một số chuyện quá đáng. Nhưng không phải lúc nào cũng là anh chủ động, hơn nữa có một số cô anh thật sự không biết các cô ấy có bạn trai."

"A? Sở Sở và Thượng Quan Xu cậu cũng "thật sự không biết"?" Giọng điệu của Đàn Hoa bỗng nhiên lạnh lùng hơn.

Lý Duật sửng sốt, sắc mặt thay đổi, "Sở Sở là tôi không đúng, lần đầu tiên cậu có bạn gái, tôi quá tò mò, cũng... có ý muốn tranh giành. Còn Thượng Quan Xu... Vì sao cậu lại không tin tôi?"

Thượng Quan Xu, chính là cô gái khiến bọn họ tranh cãi quyết liệt ở cấp 3.

"Lúc Thượng Quan Xu ở cùng với cậu chắc chắn không phải là xử nữ —"

"Đủ rồi!" Đàn Hoa đứng dậy, kéo Dịch Dao đi, "Nên bắt đầu công việc rồi, anh trang điểm lại cho em."

Mấy ngày kế tiếp, trừ những tiếp xúc cần thiết, Đàn Hoa không hề nói thêm với Lý Duật một câu, thậm chí cả đêm liên hệ với nhân viên môi giới bất động sản, ngày hôm sau liền dọn ra ngoài.

Lúc nghỉ giải lao cũng lấy nhiều lý do để ở cạnh Dịch Dao, nếu chính anh không sắp xếp được thì sẽ cho người khác xử lý trang phục, làm tóc và trang điểm cho Dịch Dao.

Hai ngày đầu, thái độ của Lý Duật tương đối thoải mái, sau đó rõ ràng lửa giận bùng lên, giao tiếp giữa hai người càng ngày càng ít.

Thượng Quan Xu hả?... Dịch Dao yên lặng nhớ kỹ cái tên này.

Ngày 12 tháng 3, An Kinh Vĩ, An thiếu gia, tổng tài bá đạo, nhà sản xuất của《Nguyệt Chi Âm》"thần long thấy đầu không thấy đuôi" rêu rao bước vào đoàn phim với một bó hoa hồng có đường kính hơn một mét trên tay.

Khác với dáng vẻ thâm trầm u ám mấy lần trước, lần này trên mặt An thiếu lại mang theo nụ cười nham hiểm, khí chất cả người vừa kiêu ngạo vừa sắc sảo.

Không lâu sau có tin tức truyền ra, An thiếu lấy tư cách là cổ đông lớn thứ 6 tiến vào hội đồng quản trị của tập đoàn Nguyên Thái, thúc đẩy công ty điện ảnh và truyền thông Nguyên Thái tách khỏi tập đoàn.

Công ty điện ảnh và truyền thông Nguyên Thái đã được sự chấp thuận của đại hội cổ đông, chính thức nộp đơn đăng ký, nhiều nhất là ba ngày, vào ngày kỷ niệm một năm thành lập của công ty điện ảnh Nguyên Thái, hai công ty dưới quyền của An Kinh Vĩ sẽ hoàn toàn đổi tên, bỏ chữ "Nguyên Thái" gọi là — "An Dịch!"

Mẹ nó! Đám người Triệu Dũng không thể không chửi thề. Cái này có ý gì chứ?

"Dịch" nào? Đây là... tuyên bố chủ quyền của "bà chủ"?

Phòng khách sạn.

"Đau, nhẹ chút..." Dịch Dao bị đau rên rỉ, đầu ngón tay lơ đãng cào ra mấy vết đỏ trên lưng An Kinh Vĩ.

Buổi tối, khi cô ôm bó hoa lên xe An Kinh Vĩ, vừa về tới phòng khách sạn hắn đã trực tiếp bế cô ném lên giường, ba cái thành hai lột sạch cô, căng chân cô ra liền cắm vào.

Một thời gian không có thao, tiểu huyệt khô khốc không thể thừa nhận được côn thịt to lớn của hắn, chỉ mới xâm nhập được phần đầu đã bị kẹt lại, tiểu huyệt vừa đau vừa tê dại.

Trên mặt An Kinh Vĩ xẹt qua một chút kinh ngạc, nụ cười càng sâu hơn, đôi mắt vốn dĩ sắc bén hiện lên chút ngọt ngào.

Nhẹ nhàng rút quy đầu ra, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô như một phần thưởng, An Kinh Vĩ đứng dậy cởi bỏ quần áo màu đen trên người, lộ ra thân hình rắn chắc không chút thịt thừa, cơ bắp cường tráng, căng tràn sức sống...

Dịch Dao cười khổ. Cô vẫn nhớ rõ mấy tháng trước khi cô đối mặt với người đàn ông này, trái tim lạnh lùng kìm nén nỗi sợ hãi, nhưng trong vô thức, cô đối với thân thể của bọn họ có... sự thưởng thực cực kỳ sắc tình.

"Thích không?" An Kinh Vĩ cười nói.

Đôi mắt của cô hầu như không hề che dấu gì hết, chán ghét, nhẫn nại, căm hận, khinh thường, miễn cưỡng, nghe lời, cầu xin, chột dạ... vừa nhìn đã thấy rõ ràng, thẳng thắn chính trực, không hề giả bộ tự cho là thông minh, cũng sẽ không "nhẫn nhục chịu đựng để tổn thương chính mình".

Hắn thích nữ nhân này.