Bởi vì nhiều lý do khác nhau, các cảnh quay thường xuyên phải điều chỉnh kịp thời, mặc dù là thời gian ăn cơm trưa, nhưng Đàn Hoa cũng thường xuyên bận rộn với tổ đạo cụ và tổ cảnh trí.
Giọng nói của anh nhẹ nhàng trầm thấp, nhịp điệu bình tĩnh không chút nóng nảy, cảm xúc không hề phập phồng, giống như bất cứ vấn đề khó khăn nào vào trong tay anh cũng có thể giải quyết dễ dàng, khiến người bên cạnh cảm thấy rất an tâm.
Nhưng một người đàn ông lịch sự quân tử chưa bao giờ tức giận ở phim trường, trong công việc luôn là một mình một người. Hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, những người khác giống như sợ quấy nhiễu anh, lặng lẽ đi lại, nếu thật sự không đi vòng được thì sẽ cố gắng hết sức để bước nhẹ nhàng, giảm bớt âm thanh.
"Phương bắc có giai nhân, một mình mà độc lập." Nhìn dáng vẻ tuấn tú của anh, Dịch Dao nhẹ giọng nói.
"Đúng, cậu ta chính là nhàm chán như vậy đó." Lý Duật cười nhạo.
"......" Xem thường.
Người đàn ông này... Cha mẹ cho hắn một vẻ ngoài thật tốt, cho dù miệng thốt ra những lời thô tục cũng như lời nói vàng ngọc, không hề tổn hại đến khí chất tao nhã của hắn.
"Cậu ta nha, từ nhỏ đã như vậy, rõ ràng rất muốn có bạn bè, nhưng chưa bao giờ chủ động."
"Hai người từ nhỏ đã quen biết sao?"
"Ừm, ông bà hai nhà của bọn anh rất thân thiết, mà hai tụi anh... đúng lúc đi theo bên cạnh ông nội khá nhiều, khi còn bé đã thường xuyên liên lạc. Sau đó từ tiểu học đến cấp 3 đều chung lớp."
"... Lúc còn là học sinh, anh ấy có dáng vẻ như thế nào?"
Lý Duật nghiêng đầu.
Nữ nhân bên cạnh chăm chú nhìn một người đàn ông khác, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại, cực kỳ thuần khiết, đường nét gương mặt xinh đẹp kiều diễm, trang điểm và khí chất thay đổi một chút thì đã thể hiện một phong cách khác.
Khi còn là học sinh, chắc cô cũng là đối tượng theo đuổi của vô số thanh niên. Nếu, bọn họ gặp nhau ở sân trường...
Sau một lúc lâu chờ câu trả lời, Dịch Dao ngẩng đầu nhìn lại —— đôi mắt phong lưu ánh lên những vệt sáng lung linh, khiến khuôn mặt đẹp trai bức người của hắn càng thêm hấp dẫn. Đôi môi mỏng manh đa tình, mê hoặc các cô gái. Dáng người cao lớn được bộ quần áo tinh xảo bao bọc, hiện lên đường cong cân đối tỉ lệ vàng của hắn. Sau khi bỏ đi kiểu ăn mặc sang trọng, thân thể hắn giống như có ma lực khiến người khác trầm luân, thể xác và tinh thần của cô đã có những kinh nghiệm sâu sắc.
Chân mềm nhũn, thật sự.
Bỏ qua nguyên nhân gây ra nó, hắn thật sự là một bạn giường có thể làm phụ nữ thỏa mãn, mỗi lần làm tình đều khiến cô vừa yêu vừa sợ, không chỉ bởi vì hắn có vốn liếng hơn người, kỹ xảo tinh tế, còn có giọng nói thì thầm khi động tình, ôn nhu sau khi giải phóng... Thân thể đạt được niềm vui sướng nhất, tâm hồn và trái tim vẫn còn trống rỗng nghe được lời nói âu yếm của hắn, tim đập mạnh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng khi hắn chạm vào cô, cảm nhận được sự săn sóc ân cần của hắn —
Cô chỉ có thể chơi kéo co với bản thân mình.
Xét về đường nét khuôn mặt và thân hình, dáng người của Tùy Nhược Thủy còn hoàn mỹ hơn, nhưng nhìn toàn bộ giới giải trí, không ai có thể so sánh được với người trước mắt về vẻ quyến rũ nam tính, người tình trong mộng của các cô gái.
Đuôi lông mày khóe mắt, đầu ngón tay và đường viền cổ áo, dáng ngồi, tư thế bước đi, thậm chí mỗi một câu nói, giọng điệu... Hắn trời sinh đã là vua dưới ánh đèn flash!
Khiến mọi người nhìn thấy rồi lại muốn đến gần hơn, cho dù dễ dàng bị hắn bắt được cũng muốn chìm đắm trong sự lãng mạn phong lưu của hắn. Đặc biệt là... Hắn còn mang theo ánh mắt thâm tình như thế, giống như bạn chính là nữ nhân xinh đẹp nhất thế giới, có được tất cả của hắn!
Cho nên, mỗi người bạn gái cũ khi nhắc tới hắn, vừa ngọt ngào vừa chua xót, nhiều năm cũng không buông bỏ được hắn.
"Trực giác nói cho em biết, anh đang suy nghĩ chuyện xấu xa." Dịch Dao nhìn chằm chằm độ cong của môi hắn, khống chế xúc động muốn nhào lên thưởng thức.
Cô lại bỏ chạy... Lý Duật thở dài. Mị lực bất khả chiến bại của hắn đã nhiều lần thất bại trên người cô, mỗi khi thấy cô có chút động lòng, cô sẽ tỉnh táo và thoát ra ngay lập tức, cô không hề muốn rơi vào lưới tình thật lòng của hắn.
Lý Duật ghé vào bên tai cô mà nói, "Lần sau, "thầy" sẽ dạy em như thế nào mới gọi là "xấu xa"."
"......" Dịch Dao đi thẳng về phía Đàn Hoa, "Thầy Đàn!"
"......" Lý Duật vừa tức giận vừa buồn cười.
Cô gái này, hắn làm thế nào mới được?
"Đang nói chuyện gì vậy?" Đàn Hoa đang xem bản thiết kế ngẩng đầu lên.
Chuyện Lý Duật "ăn vụng" vào bữa trưa mỗi ngày, anh biết rất rõ. Ở chỗ Dịch Dao, giống như Lý Duật không có quyền can thiệp anh, anh cũng không thể can thiệp đến Lý Duật.
Thậm chí, anh còn có thể cảm giác được trong ánh mắt Dao Dao có sự quyến luyến nhẹ nhàng đối với anh, cũng có thể cảm giác được bầu không khí ngày càng tự nhiên của cô cùng Lý Duật!
"Đang nói chuyện về cậu đó." Lý Duật cũng đi theo.
Vẻ mặt Đàn Hoa hơi thay đổi, từ từ nhìn Dịch Dao, "Sao vậy?"
"Đang nói lúc nhỏ cậu chính là một cái đuôi của tôi, không hề mở miệng nhưng lại chọc một đống phiền phức, lúc học cấp ba, cậu không biết tôi đã đánh nhau bao nhiêu trận vì cậu đâu." Lý Duật kéo ghế đạo diễn nói Dịch Dao ngồi xuống.
Ghế đạo diễn... Dịch Dao sờ sờ mũi, ghế này ở đoàn phim khác tương đương với "long ỷ" đó, ai ngồi sẽ chết.
"Vậy ngồi trên đùi anh?" Lý Duật ngồi ở ghế sau hơi cúi người, lời nói còn nâng tông lên.
Dịch Dao "bộp" nhanh chóng ngồi xuống. "...... Lớn lên soái cũng sẽ bị người khác làm phiền hả?" Dịch Dao hỏi theo bản năng.
"Cũng?" Hai người đàn ông đều là người tinh ranh, vừa nghe đã nắm được trọng điểm.
"Em đã từng bị bắt nạt vì xinh đẹp sao?" Lý Duật giành trước mở miệng hỏi.
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt hai người đàn ông liền trầm xuống.
"Cũng không tính là bị bắt nạt, hồi năm nhất cấp 2, em bị hai học tỷ gây khó dễ, bị em đánh rất thảm..." Dịch Dao cười cười, "Nhưng mà sau đó không ai dám đến gây chuyện với em nữa."
"...... Vì sao?"
"Cho dù các cô ấy có bao nhiêu người, ngay từ lúc bắt đầu em chỉ đánh người cầm đầu. Những người khác đánh lên người em bao nhiêu, em liền đánh người cầm đầu gấp đôi. Các cô nữ sinh cấp 2, đánh người khác thì rất hung hăng, nhưng chính mình bị thương chảy chút máu, đã lập tức khóc lóc kêu cha gọi mẹ." Dịch Dao lắc đầu, vẻ mặt như "sắt không thể rèn thành thép".
"......" Lý Duật đau lòng không mở miệng được.
"Đau không?"
"......" Nghe thấy hai chữ ấm ấp của Đàn Hoa, Dịch Dao ngẩn ra, chóp mũi tự nhiên hơi chua xót. Lúc trước sau khi đánh nhau về nhà, qua vài ngày vết bầm tím mới tan nhưng cha cô cũng không chú ý tới... Ha ha... rõ ràng lúc đó cũng cảm thấy không đau lắm, sao bây giờ bị hỏi, ngược lại cô cảm thấy cả người đều đau đớn?
Cung phản xạ của cô bị kéo dài mười năm, hay là cô cũng đang giả vờ?
"Rõ ràng là em hỏi trước, hai người còn chưa trả lời nữa!" Dịch Dao thu lại hồi ức.
Lý Duật cúi đầu hôn lên tóc Dịch Dao, "Thực xin lỗi."
"Hả?"
"Lúc em cần anh nhất, anh lại không ở bên cạnh em."