Nhìn thấy Lạc Thanh thân mật kéo tay Dịch Dao đi ngày càng xa, Cảnh Tường mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Lương Thạch là một đàn anh trong giới hài kịch của cả nước, người chú quốc dân, bởi vì không chịu đựng được sự bốc đồng của thế hệ trẻ, trong khi quay phim điện ảnh, phim truyền hình thậm chí là mấy gameshow đối xử với mấy ngôi sao trẻ rất khắc nghiệt; cho nên có rất nhiều đàn em bị ông ghét bỏ ở sau lưng gọi ông là — Lương trọc.
Đương nhiên đây không phải là một biệt danh hay ho gì, Lương Thạch cũng không phải là người rộng lượng, vừa nãy La Đông tức giận đến mức gọi thẳng "Lương trọc" ở nơi công cộng, nếu để Lương Thạch biết được, chắc chắn ông ấy sẽ dùng ánh mắt độc ác và lời nói sắc bén để phun máu chó đầy đầu cho La Đông và mấy tác phẩm của hắn bằng mọi cách.
Năm kia có một nữ diễn viên mới nổi bị Lương Thạch mắng mỏ đến mức trong một đêm đã mai danh ẩn tích, mang lại cho Lương Thạch biệt danh "Chú của con vẫn mãi là chú của con".
Đương nhiên, với tư cách là nhà sản xuất phim điện ảnh có thâm niên, Cảnh Tường - ông chỉ cần tổ chức một bữa tiệc sau đó mời Lương Thạch tới, kêu La Đông nói xin lỗi rồi tặng một phần quà, việc này cũng không tính là chuyện lớn gì.
Khiến ông cảm thấy khó chịu chính là — cô gái "nhận nhầm" La Đông là Lương Thạch, trước đó đã lên kế hoạch từ trước, hay là bất chợt nghĩ ra? Hay thật sự bởi vì cận thị?
Hạng mục《Vân Thanh》này do phòng làm việc của ông phụ trách, tất cả đều tiến triển rất thuận lợi, cho nên khi La Đông đưa ra ý kiến muốn hôm nay tới "thăm" Lý Khinh Nam, ông cũng không phản đối.
Người trẻ tuổi mà, luôn có chút tinh thần hư vinh, thỉnh thoảng thỏa mãn một chút đôi khi cũng có thể bồi dưỡng sự tự tin. Nhưng bây giờ nhìn lại, tính tình của La Đông này... còn phải trau chuốt lại.
Nhưng Dịch Dao đó, nếu vừa nãy là phản ứng tại chỗ, thì thật sự rất đáng khen ngợi.
Lại nhìn bóng dáng của Dịch Dao, Cảnh Tường móc sổ tay ra xem, hình như trong tay ông có mấy hạng mục có nhân vật thích hợp...
"Dao Dao, tôi có thể gọi cô như vậy không?" Lạc Thanh kéo tay Dịch Dao chậm rãi đi dọc theo con đường đá bên cạnh dòng sông.
"...... Tốt nhất là không."
"......" Lạc Thanh chậm rãi buông cánh tay Dịch Dao ra. "Ha ha, vừa nãy cô quá tuyệt, sắp làm La Đông tức chết rồi, ông ấy để ý tóc của ông ấy nhất."
"Là ông ta chọc tôi trước."
"Tôi thật sự hy vọng chúng ta có thể làm bạn. Doãn Liên Nhi của cô thật sự hấp dẫn tôi."
"Vậy vì sao cô lại từ bỏ Cam Tố Nga?"
"Bởi vì tôi không còn sống được bao lâu nữa."
"......"
"Tôi không muốn chết mà không có tiếng tăm gì cả. Cho dù có chết, tôi cũng muốn nhận được cúp Ảnh Hậu, khắc tên của tôi vào lịch sử điện ảnh, khiến khán giả nhớ mãi về tôi!"
"... Giữa《Vân Thanh 》và《Nguyệt Chi Âm》, cô đánh giá《Vân Thanh》cao hơn?"
"Không. Nhưng nếu tôi tiếp tục đóng《Nguyệt Chi Âm》với cô, tôi chắc chắn không lấy được Ảnh Hậu."
Thấy Dịch Dao nhíu mày, Lạc Thanh không khỏi cười khổ, "Xem ra cô thật sự không hiểu. Một bộ phim điện ảnh, cho dù quay tốt như thế nào, tỷ lệ đồng thời đạt được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất là bao nhiêu cô biết không? Vì vậy khi tôi nhìn thấy ánh mắt của Lý Khinh Nam, An Kinh Vĩ, còn có tổng giám Đàn nhìn cô, tôi liền biết, tôi cần phải từ bỏ vai diễn Cam Tố Nga."
"Ảnh Hậu còn có hai giải cùng lúc, còn gì là không thể chứ?"
"Đúng vậy, nhưng sau lưng những giải thưởng công bằng nhất thường có những chi phí quan hệ công chúng khổng lồ, ai lại nguyện ý chi một số tiền lớn cho một người sắp chết chứ?"
"Cho nên cô lựa chọn《Vân Thanh》, lợi dụng chấp niệm của La Đông với Lý Duật?" Dịch Dao nhìn Lạc Thanh nhẹ giọng nói.
"Đúng vậy, tôi giúp hắn, hắn giúp tôi, cả hai cùng thắng."
"A... Vì sao cô lại nói với tôi những cái đó?"
"Bởi vì nói ra, lòng tôi sẽ dễ chịu một ít." Lạc Thanh kéo tay Dịch Dao, "Tôi thật sự muốn làm bạn của cô..."
Lạc Thanh đang nói, thân thể đột nhiên giống như bị người ta đẩy mạnh, cô ta liền buông tay Dịch Dao ra, lảo đảo ngã ra sông.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dịch Dao bước nhanh tới trước nắm lấy quần áo trước ngực Lạc Thanh dùng sức kéo mạnh lại, Lạc Thanh giật mình trợn tròn hai mắt, nhưng cô ta phản ứng cũng không chậm, lập tức nhắm hai mắt lại, mềm nhũn ngã xuống đất.
"A a! Cô làm gì thế! La đạo diễn! La đạo diễn mau tới đây! Lạc Thanh rớt —— Lạc Thanh té xỉu!" Cách đó 5 mét, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa dáng vẻ như là trợ lý đứng bên bồn hoa hét lớn.
Trong chớp mắt, phóng viên và người của hai đoàn phim đều nhanh chân chạy tới chỗ hai người Dịch Dao.
Dịch Dao rũ mắt nhìn Lạc Thanh sắc mặt trắng bệch trên mặt đất, gương mặt không buồn không vui.
"Cô thật quá đáng!" Cô gái tóc đuôi ngựa thấy mọi người chạy tới gần, vội vàng chạy đến bên cạnh Lạc Thanh, đẩy Dịch Dao ra đỡ Lạc Thanh trên mặt đất lên.
"Sao cô lại đẩy Lạc Thanh xuống sông! Cô ấy đã nhường vai nữ chính cho cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa!"
"Sông ở đằng kia." Dịch Dao lạnh lùng nhìn về phía mặt sông.
"Cô đừng ngụy biện! Tôi tận mắt nhìn thấy cô muốn đẩy Lạc Thanh xuống sông! Do Lạc Thanh phản ứng nhanh mới không ngã xuống, kết quả vẫn bị giật mình mà ngất xỉu! Cô biết rõ tim Lạc Thanh không tốt! Cô muốn giết người hả?"
"Cô nói chuyện chú ý một chút." Lý Duật và Đàn Hoa trăm miệng một lời nói.
Nhìn thấy Dịch Dao không sao, Lý Duật nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó liền nổi giận. Hắn vẫn luôn mặc kệ《Vân Thanh》, chỉ muốn dùng tác phẩm nói chuyện, không ngờ bọn họ lại đem một đám tới bắt lỗi!
"Cô Dịch, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cô và Lạc Thanh sao lại cãi nhau? Bởi vì cô đã cướp vai diễn hả?" Thanh niên tóc húi cua giơ microphone hỏi.
"Cô Dịch, cô thật sự đẩy Lạc Thanh hả? Cô không muốn giải thích một chút sao?"
"Cô Dịch, nghe nói cô nhận được vai là do An tổng, có đúng như vậy không?"
"Cô Dịch, vừa nãy có rất nhiều người đăng ảnh mập mờ của cô và An tổng lên mạng, xin hỏi cô và An tổng là quan hệ gì?"
"Cô Dịch! Xin hãy trả lời!"
Các phóng viên vừa nãy còn rất khách khí lịch sử lập tức sắc bén hơn.
"Cô còn giải thích gì nữa! Ở đây có camera giám sát, điều tra một chút là biết!" Cô gái tóc đuôi ngựa sắc mặt phẫn nộ.
"Cô Dịch, Lý Khinh Nam! Chúng tôi có ý tốt tới thăm ban! Lạc Thanh đã bị cướp vai diễn, ở bên ngoài cũng chưa từng nói bất kỳ điều gì về cô Dịch, cô Dịch sợ bị Lạc Thanh cướp mất ánh sáng sao?" La Đông vẻ mặt oán giận.
Tiếng chụp hình vang lên liên tục.
"Chỗ này cậu xử lý đi, tôi dẫn Dịch Dao đi trước." Đàn Hoa thấp giọng nói.
Lý Duật gật đầu.
"Suỵt......" Dịch Dao vươn ngón trỏ đặt giữa đôi môi hồng của mình, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp, "Nơi này có người bệnh, mọi người không ai kêu xe cứu thương hả?"
Mọi người đều ngây người.
"Đặc biệt là cô!" Dịch Dao đột nhiên tiến lên bắt lấy đuôi tóc của cô gái tóc đuôi ngựa lôi lôi kéo kéo về phía sau!
"A!" Cô gái tóc đuôi ngựa bị đau, theo phản xạ buông tay ra, khụyu chân ngẩng đầu lên lui về sau vài bước.
Mọi người ở đây đều kinh ngạc, khi La Đông vừa tức giận muốn hét lớn —
"A!" Lạc Thanh người đã ngất xỉu ở trong vòng tay của cô gái tóc đuôi ngựa, đột nhiên la lên một tiếng và mở hai mắt khi thân thể mất đi lực chống đỡ, hai tay khua loạn xạ trong không trung, hai chân lui lại vài bước nhưng trọng tâm vẫn không ổn định, cuối cùng dưới ánh mắt của mọi người và máy ảnh ngã ngồi trên mặt đất.
Phản xạ có điều kiện của một người trong tình trạng không trọng lượng, không có sự chuẩn bị tâm lý thật tốt thì sẽ không kháng cự được.
"Lạc Thanh, cô nghĩ cô đang diễn Chân Hoàn hả?" Dịch Dao từ trên cao nhìn xuống, "Tiết mục giả bộ bất tỉnh để hãm hại như vậy, chơi một lần chưa đủ, còn muốn làm nữa?"
Dịch Dao liếc mắt nhìn cô gái tóc đuôi ngựa đang xoa xoa da đầu, hừ lạnh một tiếng, "Giết người? Các người chụp cho tôi cái mũ lớn như vậy! La đạo diễn, đây là "ý tốt thăm ban" mà anh nói hả?"
Dịch Dao liếc mắt về phía đám phóng viên, "Còn chuyện cướp vai..." Dịch Dao "không thèm tức giận" mà thở dài, " Đoàn phim《Vân Thanh》 thật sự rất hào phóng nha! Nữ chính còn chưa quyết định đã dùng một số tiền lớn đầu tư cho căn biệt thự Tô gia làm ngoại cảnh, Lạc Thanh mới vừa chấm dứt hợp đồng với《Nguyệt Chi Âm》,《Vân Thanh》lập tức khởi động máy, cái này gọi cái gì? Định mệnh chính là đây? Hay là anh đã chờ sẵn?"
"......" Trong đám người, đám nhân viên của《Vân Thanh》mặt xám như tro tàn, sôi nổi lui về phía sau. Cảnh Tường không ngờ Lạc Thanh và La Đông lại làm chuyện như vậy sau lưng ông, ông tức giận tới đau gan, nhưng vẫn phải căng da đầu đi lên giảng hòa.
"Không có không có, thật ra đều là trùng hợp, chuyện ngày hôm nay, tất cả đều chỉ là hiểu lầm mà thôi, lúc trước sức khỏe Lạc Thanh không tốt mới rời khỏi《Nguyệt Chi Âm》, Lạc Thanh, cô Dịch bởi vì cô mà chịu oan ức, có phải cô nên xin lỗi không —"
"Xin lỗi cái gì! Các người sao có thể đối xử với Lạc Thanh như vậy chứ! Lạc Thanh đâu chỉ là sức khỏe không tốt! Cô ấy không sống được bao lâu nữa! Cô ấy chỉ muốn trước khi chết nhận được vai nữ chính tốt nhất! Chuyện này có gì sai chứ!" Cô gái tóc đuôi ngựa kích động hét to.
"Đồng đội heo." Dịch Dao nói thầm.
"Cô nói cái gì!"
"Tôi nói cô là heo! Sức khỏe cô ấy không tốt, cô ấy sắp chết, thì sao?" Dịch Dao ngồi xổm xuống, nâng cằm Lạc Thanh lên, "Hay là cô cũng nghĩ như vậy? Cô sống không được bao lâu nữa, cô sắp chết, cho nên cô làm gì cũng đáng được tha thứ? Cho dù cô muốn dẫm lên người khác, vu khống hãm hại người khác, tổn thương người khác? Người khác cũng phải đồng tình với cô, nghe theo cô, đem hai tay dâng lên tất cả những gì cô muốn? Đây chính là "tôi yếu tôi có lý" trong truyền thuyết?"
Mặt Lạc Thanh không có chút máu, nhưng đôi mắt lại nhìn thẳng Dịch Dao.
Bốp! Dịch Dao tát một cái thật mạnh lên gương mặt tỏ vẻ đáng thương của Lạc Thanh.
"Cô!" Cô gái tóc đuôi ngựa kêu lên sợ hãi.
Ánh mắt Dịch Dao nghiêm khắc liếc nhìn, cô gái tóc đuôi ngựa đứng hình ngay tại chỗ.
Dịch Dao từ từ đứng dậy, thẳng lưng, hơi nâng cằm lên, "Ngại quá, tôi mạnh tôi kiêu ngạo."
Khi Dịch Dao nhấc chân bước đi, đám đông vây quanh vô thức nhường lối đi cho cô.
"A! Suýt nữa thì quên mất," Dịch Dao bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía La Đông, "La đạo diễn mời nhiều bạn bè trong giới truyền thông lại đây như vậy, tiền đi lại nhớ thanh toán, tháng giêng còn chưa qua! Thấp hơn một ngàn thì tôi cũng ngại thay anh đó."
"......"
"......"
"......"
Nhìn bóng lưng xinh đẹp kiêu ngạo của Dịch Dao, tất cả các phóng viên giải trí và nhiếp ảnh gia có mặt trong lòng liền hiện lên hai chữ —— "Đáng giá!"
Quá đáng giá! Sau khi ngực phập phồng lên xuống xem kịch xong bọn họ còn nhận được hơn một ngàn tiền đi lại! Bọn họ không lo La Đông không cho! Đã náo loạn như vậy rồi! Hắn không cho thử xem!
Lý Duật: "......"
Đàn Hoa: "......"
Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng rời đi giống như chạy trốn của La Đông, thậm chí trước khi rời đi cũng không dám liếc hắn một cái, Lý Duật cảm thấy mình lại có chút xíu đồng cảm với La Đông.
Liếc mắt nhìn Đàn Hoa, hai người đều thấy rõ sự kiêu ngạo và ý cười ngập tràn trong mắt đối phương.
"Trước đây tôi vẫn luôn cảm thấy, cuộc đời của tôi là một kịch bản, tôi chắc chắn là một nam chính hoàn mỹ có thể thỏa mãn tất cả ảo tưởng của phụ nữ." Lý Duật cười nói.
"Bây giờ thì sao?" Đàn Hoa cười phối hợp.
"Hình như tôi đã bắt được một bộ nữ tôn rồi."
"Nữ tôn?"
Lý Duật vỗ vỗ vai Đàn Hoa, "Tìm hiểu một chút đi, đổi mới tam quan một chút."
Nói xong, Lý Duật đi về phía Cảnh Tường đang chờ ở cách đó không xa.