Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 155: Hắn còn chưa có thua




Khác với phòng thay đồ lạnh lẽo của diễn viên, phòng nghỉ của đạo diễn Lý Duật ấm áp như mùa xuân, ngay ở cửa, một đôi mắt đẹp mê người vừa mới mở cửa đã hôn nhau như keo sơn, còn không quên khóa cửa.

Nụ hôn của Đàn Hoa, nhiệt tình mà thuần khiết, vội vàng hôn sâu, kiên nhẫn liếm mút mềm nhẹ, khiêu khích vuốt ve, môi lưỡi không biết chán mà ôn nhu lưu luyến triền miên, không mang theo hương vị tình dục lại cực kỳ mê người.

Một nụ hôn dài qua đi, Dịch Dao dựa người trên cửa chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, giữa hai chân có chút thấm ướt.

Tiếng thở dốc nóng bỏng, Dịch Dao ngượng ngùng ngẩng đầu.

Chỉ khi đối mặt với anh, cô mới không thể khống chế được một số phản ứng như thiếu nữ hoài xuân.

Nếu là anh, cô nhất định sẽ nhanh chóng nếm trải được cảm giác yêu một người.

"Cái đó, chiếc vòng tay." Dịch Dao ngước mắt.

Sau khi đón Ni Na vào ngày hôm đó, cô vẫn luôn ở cùng Ni Na không ra ngoài cho đến lễ đính hôn của Tiểu Ngải vào trưa hôm qua, cô mới sửa sang lại tâm trạng cho tốt rồi trực tiếp cùng Ni Na đi đến hội trường của bữa tiệc.

Trên đường hai cô cũng chính thức từ chối lời mời của Phong Cụ, ngược lại Phong Cụ còn hy vọng được sự cho phép của các cô để thực hiện một số hoạt động liên quan đến sản phẩm lần trước của hai cô, đồng thời còn đưa ra một khoản bồi thường, chỉ cần các cô đảm bảo trong nửa năm không đi tuyên truyền trò chơi cho các công ty khác.

Các cô cũng đồng ý, chỉ cần không mâu thuẫn với mong muốn của hai cô, không cần tiền cũng được.

Tới khi tới bữa tiệc, Dịch Dao mới phát hiện cô đã quên lấy chiếc vòng tay bạc thủ công đó, may mà Đàn Hoa kịp thời xuất hiện, không chỉ mang vòng bạc đến mà còn đóng gói cực kỳ tinh tế.

Điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là An Kinh Vĩ lại phái người tặng hoa và quà chúc mừng, khi tin tức vừa phát ra, khắp nơi đều kinh ngạc.

Sau đó còn có một chuyện xảy ra khiến cho người ta không thể nói thành lời, khi nghi thức đính hôn bắt đầu không lâu, Cầu Dịch Hành "đại giá" đi thẳng tới hội trường, lúc danh tính được xác nhận, Phục Viễn và cha hắn cười đến tận mang tai.

Khi nhìn thấy Cầu Dịch Hành đưa quà mừng cho Ngải Kỳ, vốn dĩ cha Triển còn coi thường gia cảnh của Ngải Kỳ thì bây giờ nhìn thấy càng nhìn Ngải Kỳ càng thấy vui lòng.

Đương nhiên, vẻ mặt Ngải Kỳ cực ngốc.

Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Cầu Dịch Hành đi đến trước cô vươn tay, một câu cũng không nói, khí chất hơn người đó còn tốt hơn bất cứ lời nói nào.

Cô yên lặng đặt tay vào bàn tay hắn, để hắn dẫn đi, cho dù cô mơ hồ cũng có thể nghe thấy Đàn Hoa ở bên cạnh nhỏ giọng gọi cô.

Cô không biết Đàn Hoa có tức giận hay không.

"Em không có gì khác muốn nói với anh sao?" Đàn Hoa nói nhỏ.

Khác? "Nghe nói anh tặng cho tất cả mọi người một bộ mỹ phẩm dưỡng da? Của em đâu?"

"...... Anh."

"Hả?" Dịch Dao hơi khó hiểu.

"Anh chính là mỹ phẩm dưỡng da tốt nhất của em."

Nụ hôn mỏng manh lướt qua trên lông mày, khóe mắt, chóp mũi và cánh môi, nhẹ nhàng thành kính như tôn thờ.

Khi lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông chạm vào trang phục của cô, cô cũng duỗi tay vuốt ve eo của anh nhẹ nhàng như lông vũ.

"Ục ục —— ục ục......"

"... Em chưa ăn cơm trưa hả?"

"Ưm."

"Tuy rằng anh rất muốn nói "Hay là ăn anh trước đi"——"

"Vậy ăn anh trước đi!" Dịch Dao ngắt lời nói, tay nhỏ cởi bỏ thắt lưng của Đàn Hoa, đẩy quần lót để giải phóng côn th*t hùng hổ dưới thân anh.

Dịch Dao nhìn người đàn ông, trong mắt tràn đầy hy vọng, đầu lưỡi dụ hoặc lướt qua môi trên, bàn tay nhỏ bé từ từ vuốt ve côn th*t, "Em đói bụng."

Một câu hai ý nghĩa.

Giống như rừng đào mười dặm bị châm lửa lớn, hoa cháy âm thầm không tiếng động, chỉ có ngọn lửa thiêu đốt lòng người.

Đàn Hoa cúi đầu ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của cô, dùng kỹ thuật chuyên nghiệp nhất để lột cô sạch sẽ, nâng một chân cô lên, côn th*t không hề chờ đợi mà đâm thẳng vào hang động mà anh đã ao ước từ lâu.

Trong khoảnh khắc chôn sâu, niềm vui sướng vô tận cùng khoái cảm từ dưới lưng tràn lên cổ bao phủ toàn bộ đầu óc của anh, tinh thần kích thích run rẩy, ngay sau đó, mưa rền gió dữ, một giây cũng không ngừng.

"A a... Thật trướng..."

Dâm mĩ rên rỉ khen ngợi, co rút hoa huy*t để lấy lòng, Dịch Dao nhiệt tình đáp lại bằng tất cả khả năng của mình, cứ tưởng làm Đàn Hoa thoải mái thì anh sẽ bắn nhanh hơn, nhưng đàn ông trời sinh rất biết cố gắng, sống chết lăn lộn mấy trăm hiệp mới thả quân thu binh nắm tay cô đi ăn cơm.

Cho nên khi Lý Duật xử lý xong chuyện muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, hắn vừa vào cửa đã ngửi thấy hương vị tình dục cực kỳ quen thuộc, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy dấu vết tình yêu còn chưa khô trên mặt đất cùng với quá trình của bọn họ! Cửa, bàn hội nghị, sô pha ——

Đàn Hoa... nghĩ hắn chưa đủ buồn bực đúng không?

Vì thân phận là người của công chúng nên hắn không thể tùy ý xuất hiện cùng cô trong nhiều trường hợp, cô đi khách sạn, hắn không thể xuống xe, cô đi tiệc cưới, hắn không thể lộ diện! Thậm chí hắn còn không thể giống như một người đàn ông bình thường đi dạo phố mua quà cùng cô!

"......" Lý Duật không tin, không có chuyện gì mà hắn không thể làm gì cô?

Cho đến tận buổi tối, Lý đại đạo diễn cũng chưa nghĩ ra được ý tưởng nào hay ho, buồn bực "thu thập" Dịch Dao ở trên giường, "thu thập" xong lại sợ cô tức giận nên lại tiếp tục hầu hạ một trận.

Chờ đến Dịch Dao nặng nề ngủ, hắn cũng không thể đi vào giấc ngủ, ngồi ở trên sô pha cầm lấy giấy phác họa thân thể hoàn mỹ của Dịch Dao đang nằm trên giường.

Sau khi vẽ liên tiếp mấy bức tranh, vẽ đến khi trong lòng từ từ bình tĩnh lại, Lý Duật mới trở lại ôm cô vào lòng nhắm hai mắt lại.

Hắn còn chưa thua.

Tiếp theo, lịch quay ở cổ trấn được sắp xếp chặt chẽ hơn, nhưng tất cả mọi người đều coi như không nghe không thấy chuyện bên ngoài trấn, tập trung quay phim.

Trong khoảng thời gian này, trừ ngày 14 tháng 2 Lễ tình nhân, bọn họ gần như mù mắt bởi ba chiếc xe tải chở hoa hồng đỏ của An thiếu phái người đưa tới, thì cũng không có chuyện gì đặc biệt khác xảy ra.

Đối với Dịch Dao mà nói, nhìn thấy kỹ thuật trang điểm của Ni Na tiến bộ vượt bậc dưới sự hướng dẫn của Đàn Hoa, có một số bài đăng trang điểm thử dẫn đầu trên các diễn đàn trang điểm chuyên nghiệp, sự tự tin rạng rỡ trên người Ni Na càng ngày càng đậm, còn cô... càng ngày càng thích Đàn Hoa.

Có lẽ, đó là yêu thích. Khi Đàn Hoa ôm cô hôn cô, trò chuyện với cô về những người hay những điều cô không biết, đôi khi cô thật sự nghe thấy tiếng hoa nở giống như sách đã nói.

Cùng lúc đó, cô cũng không phản cảm với những hành động mà Lý Duật làm với mình, Lý Duật cũng không còn nói về "yêu" nữa, nhưng ngược lại cô thật sự có thể cảm giác được hắn đang nghiêm túc để ý cô và quan tâm cô.

Có khi nhìn thấy dáng vẻ hắn rõ ràng có ý kiến nhưng lại không nói rõ ràng, cô còn cảm thấy rất thú vị, cho nên cô cũng chưa bao giờ hỏi Lý Duật rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Người ta đều nói tình yêu là độc lập, cô của bây giờ, sự "ngưỡng mộ" của cô đối với Đàn Hoa còn không có đạt tới mức "yêu" đi.

À, còn có, thì ra bao lì xì Lý Duật cho cô vào ngày khởi công thật sự có thứ khác, là Tiền Tiến đưa cho cô sau đó, một tờ giấy viết số nhà của khu biệt thự Nam Sơn và một chuỗi mật khẩu — Lý Duật tặng cô một cái biệt thự, ở trong khu biệt thự của hắn.

Từng người họ, đều là mấy tên nhà giàu phá của.

Thật ra ngày Lễ Tình Nhân, An Kinh Vĩ không chỉ tặng ba xe tải hoa mà còn tặng một cái thắt lưng kim cương.

Vốn dĩ Lý Duật muốn tặng một bộ trang sức nhưng cô không nhận, hắn còn cáu kỉnh, nói cô nhận của An Kinh Vĩ nhưng không nhận của hắn, cô thẳng thắn nói với hắn, đồ xa xỉ An Kinh Vĩ đưa cho cô, cô đều sẽ đem bán rồi mang đi quyên góp, hắn nghe vậy cũng không kiên trì nữa, ngược lại còn hỏi cô quyên góp ở đâu, hắn cũng muốn quyên góp...

Đàn Hoa thì không giống vậy, anh tặng cô và Ni Na một cặp bông tai, đều mua ngay chợ của cổ trấn, cá nhảy và diều bay, cực kỳ độc đáo và đặc biệt, chất liệu giống nhau nhưng kiểu dáng khác nhau, cô và Ni Na rất thích, vui vẻ nhận lấy. Sau đó cô và Ni Na mua dây về đan thắt, mỗi người tặng anh một cái vòng tay làm quà đáp lại.

Mấy ngày cuối cùng quay ở cổ trấn, An Kinh Vĩ lại tự mình tới, lần này hắn không đưa cô đi, mà ở trong phòng khách sạn cùng với Lý Duật thay phiên nhau ôm cô tới nửa đêm.

Trong thời gian này khuôn mặt Lý Duật luôn tối sầm, không biết lấy đâu ra một đống văn kiện đưa cho An Kinh Vĩ ký tên, nhưng vừa mở miệng nói chuyện là kêu "Cút ngay", "Cậu đủ chưa", "Cậu nhanh lên".

An Kinh Vĩ vẫn luôn im lặng không nói chuyện, cuối cùng cũng mặc quần áo vào đánh nhau một trận với Lý Duật.

Trận đánh kia khá tàn nhẫn, Lý Duật rõ ràng chịu thiệt, khóe miệng ứ máu một tuần cũng chưa hết.

Quan hệ của hai người này, cô thật sự rất khó miêu tả.

Lần đó ở biệt thự của Lý Duật cô vô tình nghe được, An Kinh Vĩ ở sau lưng An lão chuẩn bị dự án Ảnh Đô, Lý Duật là đối tác đầu tiên của hắn.

Khi An Kinh Vĩ cố tình để An lão khống chế và giam lỏng, có lẽ Lý Duật chính là cửa sổ đối ngoại của hắn.

Lần trước An Kinh Vĩ tạo ra "Món đồ chơi" đó, Lý Duật lại biết rõ ràng cách trung hòa thì cô liền cảm thấy có vấn đề, sau đó quả nhiên phát hiện một cái khe trống không, bên trong có đặt đồ trung hòa.

An Kinh Vĩ xuống tay tàn nhẫn như vậy, hắn không sợ Lý Duật phản chiến đi theo An lão sao?

Nhưng mà mặc kệ bọn họ đang tính toán gì, cô cũng không quan tâm. Điều cô để ý chính là, tin tức truyền thông về《Vân Thanh》được tung ra, tuy rằng chỉ phỏng vấn đạo diễn cùng mấy vai phụ, nữ chính vẫn duy trì cảm giác thần bí như cũ, nhưng độ hot trên mạng cũng không thấp.

Sự so sánh giữa《Vân Thanh》và《Nguyệt Chi Âm》cũng được đặt ra.

Tiến độ quay của《Vân Thanh》nhanh hơn nhiều so với《Nguyệt Chi Âm》, sẽ đóng máy vào tháng 3, mà hai đoàn phim sẽ trực tiếp chạm trán tại địa điểm quay phim tiếp theo, đến lúc đó trực tuyến hay trực tiếp đều sẽ rất náo nhiệt.

Cô sẽ kiên nhẫn chờ.

Chờ tất cả mọi thứ sắp xảy ra.