Dịch Dao giãy giụa đứng dậy, cô tự tay cầm một ly rượu từ từ uống. Liếm liếm môi, còn chưa nuốt hết rượu xuống đã giật lấy chai rượu trong tay Cầu Dịch Hành ngửa đầu rót vào miệng, sau đó ôm lấy cổ người đàn ông.
Hương rượu thuần túy êm dịu từ cái miệng nhỏ của nữ nhân từ từ chia sẻ với anh, Cầu Dịch Hành nhận lấy tất cả, đầu lưỡi tham lam thậm chí còn đuổi theo "bình rượu" nhỏ, hút sạch sẽ mấy giọt rượu còn sót lại trong cái "ly".
A......
Cầu Dịch Hành cởi áo ngủ ra, ôm lấy cơ thể mỏng mảnh kiều diễm của cô, tách cặp đùi trắng nõn và mềm mại để cô ngồi lên thắt lưng anh, dục vọng dưới thân như ngựa quen đường cũ nghiền ép qua cánh hoa mà tiến thẳng vào vườn hoa hẻo lánh.
Cô bé trên người yêu kiều rên rỉ một tiếng, không thể chịu đựng nổi mà co rút lại, sau một hồi thích ứng thì ngoan ngoãn bắt đầu nâng mông lên rồi hạ xuống với biên độ nhỏ, mật huyệt chật hẹp vuốt ve côn thịt to lớn nóng bỏng của anh.
Hoa huyệt nho nhỏ bị anh thao cả buổi trưa nên vừa ướt vừa mềm, khiến anh có thể thọc vào rút ra toàn bộ một cách dễ dàng, không hề giống như hai hiệp đầu nữa, mỗi lần cắm sâu một chút thì cô sẽ càng siết chặt hơn, đương nhiên, như vậy cũng không tồi.
Nhưng anh càng thích cô hoàn toàn rộng mở vì anh như bây giờ hơn, hoàn toàn cất chứa anh, nhiệt tình co rút lại còn phun nước, tựa như anh đang tự mình nhấm nháp một quả đào chín mình tự tay chăm tưới, cắn xuống một ngụm vừa mềm vừa ngọt, nước nôi đầy đủ.
Cầu Dịch Hành lấy chai rượu trong tay cô ra, ôm cặp mông vểnh mềm mại của cô đứng lên, vừa đi vừa cắm, một đường từ phòng ngủ chính đi xuống lầu thang đi đến phòng khách.
Dịch Dao dùng chút sức lực còn lại trong thân thể để bám lên người anh, chống đỡ sức nặng của thân thể, cố gắng để cơ thể không bị đâm quá sâu, khoái cảm chết người ở bụng dưới không ngừng dâng lên, cô lại tốn công vô ích, làn da và hô hấp cũng không hề lơi lỏng, hai chân không thể tự khống chế căng chặt lại.
"A Ưm...... Chờ, chờ, dừng —— A, đừng mà......" Tiếng rên rỉ đứt quãng, mới vài bước đi xuống cầu thang đã khiến cô cầu xin thương xót, côn thịt vốn dĩ đè ép lên toàn bộ hoa huyệt bây giờ đã đâm sâu đến tận cùng, lúc này nó giống như muốn cắm xuyên qua hoa huyệt đâm thẳng đến ngực, bụng, dạ dày rồi muốn bật ra khỏi cổ họng!
Khuôn mặt nhỏ nức nở lắc đầu, thân thể liên tục run rẩy kịch liệt, cả người ửng hồng, mật dịch trong suốt không ngừng tuôn ra từ hoa huyệt, cực kỳ d/âm mĩ.
Chờ đến khi người đàn ông dừng lại bên sô pha, cô đã toát mồ hôi đầm đìa như mới được vớt từ trong suối nước nóng ra, đặc biệt là chỗ hai người kết hợp, ẩm ướt đến trong suốt.
"......" Đôi mắt đen của Cầu Dịch Hành sâu thẳm, dừng lại không cử động, yên lặng hít sâu một hơi, kiềm nén xúc động muốn bắn, tiếp tục nhấm nháp thưởng thức hoa huyệt mềm mại của cô.
Ngoại trừ những tiếp xúc cần thiết, thật ra anh không thích phụ nữ đụng vào anh quá nhiều, nhưng nữ nhân trong lòng như bạch tuộc tám chân quấn chặt tứ chi vào người anh, anh lại có chút luyến tiếc không muốn buông ra.
"Vấn đề thứ hai, trả lời đúng sẽ cho em nghỉ ngơi."
Gì? Anh nói cái gì? Mọi giác quan của cô đều bị cơn khoái cảm tình dục tuyệt đẹp đưa lên trời, bay lơ lửng trong không trung, cô có nghe thấy anh nói gì đâu?
"Ngày đó ở chỗ này, câu đầu tiên tôi nói với em là gì?"
"A?" Dịch Dao tê dại cả người mà nằm trên vai anh, một lúc lâu sau — anh vừa mới hỏi cô gì vậy? "Không, không nghe rõ......"
"......" Rất tốt.
Vì thế, cô bé đáng thương hỏi một đằng trả lời một nẻo lại bị người đàn ông đặt lên sô pha, lên bàn trà thay đổi tư thế đa dạng mà cắm đến sảng khoái.
Quản gia và người hầu trong biệt thự đã được kêu rời đi sau khi người đàn ông này đưa cô trở về, vì thế tiếng kêu d/âm mĩ trong phòng, tiếng khóc lóc van xin, tiếng va chạm bạch bạch, tiếng nước phụt phụt khi thọc vào rút ra đều dành riêng cho hắn.
Đã lâu không thấy, tôi sẽ sớm trở về.
Dịch Dao.
Lần đầu tiên trong đời Cầu Dịch Hành cảm thấy mình có hứng thú với một nữ nhân ngoại trừ ham muốn tình dục. Theo một người bạn đồng tính của anh, nữ nhân này tồn tại giống như một nữ thần.
"Cô ấy từ nhỏ đã rất đặc biệt, tuy rằng nhiều người lớn đều không cho chúng tôi chơi với cô ấy, nhưng bọn họ cùng tuổi chúng tôi vẫn thích nhìn cô ấy từ xa. Cô ấy rất thông minh, thành tích học tập tốt, chữ viết đẹp, vẽ tranh cũng rất giỏi, khi còn nhỏ chơi mấy trò chơi như nhảy dây, đá cầu, nhảy sào, cô ấy đều chơi rất giỏi, chúng tôi thường xuyên đứng nhìn từ xa, "Woa, woa" kinh ngạc thán phục, có khi lớn tiếng bị cô ấy nghe thấy, cô ấy sẽ yên lặng đứng ở chỗ đó nhìn bọn tôi... Cho đến rất lâu rất lâu sau đó, tôi mới hiểu được, khi đó cô ấy đang đợi, chờ xem chúng tôi có thể đi qua chơi cùng cô ấy hay không. Nhưng một lần, hai lần, n lần, chúng tôi đều làm cô ấy thất vọng." Cô gái tên Mạnh Ni Na khóc kể.
"Nếu cô ấy muốn chơi cùng bọn cô, cô ấy có thể chủ động."
"Anh không hiểu đâu, ở địa phương nhỏ chúng tôi, cô ấy không có mẹ, người là cha thì như kẻ lập dị cứ ru rú trong nhà không ra khỏi cửa, cho dù bản thân cô ấy có ưu tú như thế nào, ở trong mắt người lớn, cô ấy giống như mang bệnh truyền nhiễm. Chỉ cần cô ấy chủ động đến gần chúng tôi một bước, sẽ có người lớn đến lôi chúng tôi đi, thậm chí là — đẩy cô ấy ra. Có một lần, tôi tận mắt nhìn thấy, có một thằng nhóc nhà hàng xóm bị té ngã, đúng lúc cô ấy đi ngang qua liền đỡ lên, còn dùng khăn tay của mình rửa sạch lau miệng vết thương, nhưng mà, cha mẹ người ta sau khi nghe tiếng khóc liền chạy tới tát cô ấy một bạt tai, còn đem khăn tay của cô ấy quăng trên mặt đất."
"......"
"Lúc đó tôi rất tức giận, chạy đến giải thích rõ mọi chuyện, nhưng cha mẹ người ta không thèm để ý, liền ôm thằng nhóc đó đi mất. Nhưng mà, ha ha..." Cô gái đong đầy nước mắt đột nhiên cười, "Dao Dao bước tới đạp mạnh lên chân cha của đứa nhỏ kia một cái, khiến ông ta ngã dập mặt như chó ăn cứt, sau đó liền chạy đi bay! Lúc đó tôi liền bắt đầu bội phục cô ấy từ đáy lòng."
"Lên cấp 2 rốt cuộc chúng tôi cũng học cùng trường, có một lần cô ấy tình cờ giúp tôi, sau đó ngày nào tôi cũng lặng lẽ đi theo sau cô ấy. Tôi còn cho rằng cô ấy không biết, nhưng lần nào tôi tan học trễ, cô ấy cũng sẽ chờ... Một đứa trẻ mới hơn 10 tuổi đã chịu bao nhiêu tổn thương, trái tim mềm mại như thế nào, mới có thể dịu dàng như thế? Mấy năm nay, vì trả nợ, vì kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, tôi bán thân, vứt bỏ hết lòng tự trọng, tất cả mọi người đều khinh thường tôi, sỉ nhục tôi, chỉ có cô ấy —— cô ấy," hít sâu một hơi, "Cô ấy khen tôi! Hức......"
Cô gái nước mắt giàn giụa. Cầu Dịch Hành xuyên qua nước mắt của cô gái thấy được một thân ảnh nhỏ bé của một cô gái khác đang dần dần lớn lên.
Nhớ lại một loạt phản ứng sau khi bị anh phá thân của cô lúc trước, hình như anh đã làm cho cô thất vọng rồi. Vậy cô xuất phát từ lý do gì mới lựa chọn dùng thân thể để đổi lấy lợi ích?
Là người đàn ông đầu tiên của cô, lần sau, anh sẽ hỏi cho được đáp án.
Sau khi bị Cầu Dịch Hành thao đến choáng váng, khi Dịch Dao mở mắt ra một lần nữa thì đã ở trên máy bay, ghế dựa bên cạnh là Mạnh Ni Na đang yên lặng ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo vẻ trầm tĩnh khác biệt, trong lòng Dịch Dao dâng lên một cảm giác vui vẻ ấm áp.
Mạnh Ni Na với cô, là bạn, cũng là người thân. Sau khi dì Chung qua đời, cô đã rất lo lắng, nhưng lại không có cách nào để động viên Ni Na tốt hơn. Ni Na cũng rất nhạy cảm, sợ gây thêm phiền phức cho cô, sự quan tâm của cô cũng không thể quá rõ ràng để tránh tăng lên gánh nặng tâm lý cho Ni Na.
Cô cũng không ngờ chuyện ngoài ý muốn lần này lại có thể khiến Ni Na buông bỏ khúc mắc, cả người giống như được tái sinh.
Cầu Dịch Hành...... Lần này, cô sẽ nhớ thật kỹ tên của anh.