Thứ hai, Dịch Dao và Ngải Kỳ trốn học, vội vội vàng vàng giúp mẹ con Mạnh Ni Na thu xếp hành lý, đưa ra sân bay.
Nhìn đôi mắt Mạnh Ni Na sưng đỏ lưu luyến từng bước, Ngải Kỳ che miệng kiềm nén tiếng khóc, nhưng hai hàng nước mắt vẫn dạy dài.
"Dao Dao, vì sao? Vì sao Nina lại gặp phải những việc này chứ?" Chờ đến khi Nina biến mất trong tầm mắt, Ngải Kỳ không ức chế được bi phẫn tận đáy lòng.
"...... Trở về nghỉ ngơi thôi." Dịch Dao xoay người, lẳng lặng nói.
"Dao Dao......" Nhìn dáng vẻ yên tĩnh của Dịch Dao, Ngải Kỳ càng đau lòng hơn. Tối hôm qua cô cùng với Nina khóc hơn nửa đêm mới ngủ, mà Dao Dao chỉ lẳng lặng ở bên cạnh các cô.
Nửa đêm khi cô tỉnh lại, chăn đắp kín trên người các cô, nhưng Dao Dao vẫn đơn độc ngồi ở mép giường.
Ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt nhỏ mỹ lệ của cô, đôi mắt tĩnh lặng như bầu trời đêm, không có bi thương, không có oán giận, làm người ta muốn tiến lên ôm lấy cô, nhưng lại sợ quấy nhiễu sự an bình của cô.
Nina đã từng nói, quen biết Dao Dao bảy năm, cô ấy chưa từng thấy Dao Dao khóc, nhưng dáng vẻ khi cô ấy không khóc, người khác nhìn thấy lại muốn khóc hơn.
"Dao Dao, những người đàn ông đó chỉ xem chúng ta như tình nhân không thể thấy ánh sáng! Coi như mình cầu xin cậu, đừng tiếp tục nữa! Là mình đáng chết! Sao mình có thể dẫn cậu vào con đường này chứ! Dao Dao! Đừng hận mình, đừng hận mình......"
Quăng nát di động trong tay, Dịch Dao nhớ lại lời khóc lóc cầu xin của Nina.
Hận cô ấy? Sao cô có thể hận Nina. Cô chỉ cảm thấy mình đáng xấu hổ, không có tư cách làm bạn của Tiểu Ngải và Nina.
Khi Nina vì sinh tồn mà bán đứng thân thể, cô lại chủ động đưa mình lên giường một người đàn ông xa lạ; khi Nina gian nan giãy dụa muốn thoát khỏi vận mệnh tàn khốc, cô còn đang suy nghĩ nên dùng thân thể đổi lấy lợi ích như thế nào.
Nhưng trừ thân thể, cô còn có cái gì đâu? Cô lấy cái gì để giúp Ninh Nguyệt Cầm? Nếu Ninh Nguyệt Cầm đau khổ cả đời vì sự nghiệp diễn viên nhưng lại không thành công, nếu lý tưởng của Ninh Nguyệt Cầm không thành vậy sự hy sinh của cha cô thì sao? Còn cô... rõ ràng có cha mẹ lại lớn lên giống như cô nhi, thì sao!
Ai có thể nói cho cô biết, cô nên làm gì bây giờ?
...... Không ai có thể cho cô đáp án, tất cả đáp án, cô chỉ có thể tự mình tìm kiếm.
Trở lại khách sạn, Dịch Dao thu dọn đồ đạc của mình, nghĩ nghĩ, rồi để lại một tờ giấy dùng chìa khóa đè lên để ở bàn trà trong phòng khách, cuối cùng nhìn căn phòng lịch sự tao nhã, đóng cửa rời đi.
Chỉ mới mấy ngày, cô không dám nói là hiểu rõ Cầu Dịch Hành, nhưng ít ra cô dám khẳng định, chắc chắn hắn sẽ không vì phụ nữ mà đi tìm An Kinh Vĩ, hoặc là nói, hắn khinh thường việc đó.
Đưa điện thoại di động đến cửa hàng sửa chữa, vừa nghe thấy giá thay màn hình, Dịch Dao quyết định mua một cái điện thoại Nokia đập đá, chắc chắn quăng không hư, tuy rằng công dụng có hạn, nhưng cũng đủ dùng. Mới vừa lắp sim vào, chiếc Nokia nho nhỏ liền vang lên tiếng chuông.
"Alo? Dao Dao, gần đây bận gì hả? Không thấy đi học? Người anh em này đã làm hết công việc cho cậu luôn rồi, cảm ơn đi?" Người gọi điện thoại là Công Tôn Tiểu Sách hay còn tự xưng là "viện thảo" —— viện cỏ đuôi chó, tên gọi tắt viện thảo. Tính cách khôi hài không đứng đắn, nhưng kỹ năng lập trình là hạng nhất, trong "Nhóm Ngũ Hà" của bọn họphụ trách thiết kế chương trình.
"Cảm ơn nhiều! Về trường sẽ mời cậu ăn cơm!" Dịch Dao cười nói.
Vì sao con người phải có bạn? Bởi vì có người hỗ trợ dựa dẫm, sẽ không đau khổ.
"Cậu nói đó! Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đi! Mau lên! Tụi mình chờ cậu ở Tam Tương duyên!"
"Hả......" Dịch Dao nhìn tay phải sưng đỏ, sờ soạng trán trầy trụa đóng vảy, không muốn các bạn lo lắng. "Hôm nay mình thật sự có việc bận, cuối tuần đi, được không?"
"Ha ha ha...... Có phải cậu có người yêu mà giấu tụi mình không đó? Là minh tinh ca sĩ thần bí hả?"
"...... Tiểu Sách, cậu lại động kinh à."
Sau khi nói chuyện nhảm nhí với Tiểu Sách một lúc, tâm trạng của cô tốt hơn nhiều.
Nina đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn kiên cường sống tiếp, cô không có tư cách lãng phí thời gian đã mê mang, oán giận.
Vậy, vấn đề đầu tiên cần giải quyết là gì?
Đói, nghèo.
Phương pháp giải quyết tối ưu là?
Dịch Dao trực tiếp đi tới siêu thị gần nhất —— đường, muối, cà chua, trứng gà, gom sạch! Lên xe! Nơi đến —— chung cư riêng của Tùy Nhược Thủy!
Ba tiếng sau, Tùy Nhược Thủy ngồi xổm bên sô pha nhìn dáng vẻ ngủ say của cô gái nhỏ, một hồi sau, duỗi tay đặt lên cánh tay sưng đỏ của cô.
Làn da trơn trượt hơi nóng có cảm giác cực kỳ thoải mái, mềm mại còn hơn tơ lụa, nõn nà tinh tế, cảm xúc thoải mái làm người ta thở dài, không muốn buông tay, quan trọng hơn là —— đây là bàn tay của một cô gái trưởng thành, nhưng hắn lại không hề có cảm giác ghê tởm!
Đôi mắt to thâm thúy nhìn về phía đôi môi hồng phấn của cô, ngón tay trắng dài chậm rãi xoa lên cánh môi cô, một lát sau, sau khi chạm vào môi cô, hắn còn cố ý đưa ngón tay đặt lên môi mình.
"Ưm......" Dịch Dao cảm thấy giống như có lông chim chạm nhẹ vào miệng mình, liền cau mày tỉnh lại, "À, anh về rồi hả? Tôi có làm cơm trứng cà chua, anh có muốn ăn thử một chút hay không? Ăn không ngon tôi cũng không có tiền trả lại cho anh đâu nha, với lại tiền mua dầu, muối, gia vị đều dùng tiền anh trả cho tôi đó."
Phương pháp tối ưu của cô tên là —— Tùy Nhược Thủy.
Ban đêm.
Cầu Dịch Hành mở cửa phòng ra, trong phòng yên tĩnh làm hắn nhíu mày lại.
Cô gái nhỏ kia tối hôm qua không trở về, hôm nay Khổng Đức gọi điện thoại thì báo tắt máy.
Đối với phụ nữ, hắn không thèm để ý, có cũng được không có cũng không sao, nhưng hắn không cho phép phụ nữ chơi đùa với hắn.
Đang chuẩn bị gọi điện thoại kêu Khổng Đức tìm người, ánh mắt liếc qua bàn trà trông thấy một tờ giấy màu trắng.
"Ngại quá, di động của tôi bị rớt hư rồi, không thể gọi điện thoại cho trợ lý Khổng được, cho nên tôi để lại tờ giấy cho ngài. Bởi vì lý do cá nhân, tôi không thể tiếp tục làm bạn gái tạm thời của ngài được nữa, rất xin lỗi, mong ngài thông cảm! Chúc hành trình tiếp theo của ngài thuận lợi, hẹn gặp lại."
"......" Cầm tờ giấy, Cầu Dịch Hành không thể hình dung được cảm giác trong lòng lúc này là gì.
Đây là cái gì? Thư từ chức? Nếu dựa theo tiêu chuẩn thư từ chức, trong đó hình như vẫn còn thiếu một câu "Cảm ơn sự chiếu cố của ngài từ trước đến nay?" thì phải?
...... Xem ra hắn "chiếu cố" cô vẫn chưa đủ?
"Ha...... Ha ha......" Cầu Dịch Hành cười khẽ.
Cô gái thú vị.
Ngày 28 tháng 10, trời nhiều mây chuyển mưa to.
"Alo, Nina hả? Thế nào rồi? Sắp xếp xong hết chưa?" Loại thời tiết này rất thích hợp nằm trong ký túc xá ngủ một giấc, đặc biệt là, bây giờ cô không cần phải tập "thể lực" nữa, sau khi nghỉ ngơi một ngày, Dịch Dao cảm thấy cả người thoải mái, vì thế nằm trong chăn gọi điện thoại cho Nina.
"Dao Dao! Cứu Nina đi! Cứu Nina với! Nina bị cảnh sát bắt rồi!"