Đàn Hoa mặc một bộ quần áo thoải mái màu xanh, khuôn mặt bình tĩnh thanh nhã, đi đi lại lại không có mục đích, lần đầu tiên Đàn Hoa cảm thấy, trong căn phòng do chính hắn tự thiết kế trang trí thiếu một thứ gì đó, lại nhiều thêm một chút gì đó, rõ ràng... là cô không hề để lại một chút dấu vết.
Hắn biết, trong mấy ngày cô ở lại nơi này, trừ những thứ cần thiết, cô không hề đụng vào bất cứ thứ gì khác, cho dù là vô tình chạm vào gì đó, cô cũng cố gắng hết sức phục hồi như cũ, cô giống như một người qua đường thận trọng, không muốn làm phiền bất cứ thứ gì... bất cứ người nào trong ngôi nhà này.
Hắn lấy điều khiển từ xa mở màn hình chiếu ẩn sau vách tường, nhập địa chỉ, mật khẩu, tài khoản, nhìn hàng ngày tháng trên màn hình, ánh mắt Đàn Hoa nhìn chăm chú vào ngày cô xuất hiện.
Hệ thống giám sát bên trong và bên ngoài biệt thự sẽ tự động bật sau khi hắn đích thân đóng mở cửa, trong những ngày hắn vắng nhà, hầu như cô đều ngồi trên thảm gần bàn trà, ba ngày trước gần như là không nhúc nhích mà cuộn tròn ở trên sô pha, giống như một con rối gỗ không có linh hồn.
Chỉ có lúc cô gọi điện thoại cho mấy người bạn, hỏi thăm tình hình của Tiểu Minh, mới có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn khô khốc của cô. Sau đó nữa, cô lấy notebook từ trong ba lô ra, trừ lúc ăn uống, cô vẫn luôn bận rộn ở chỗ đó, dựa vào hình ảnh trên màn hình nên hắn biết, đó là trò chơi di động mà em trai hắn cũng tham gia chế tác. Dáng vẻ bình tĩnh chăm chú, dáng vẻ suy nghĩ do dự, dáng vẻ lưu loát quyết đoán của cô... vô cùng rõ ràng.
Cô rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, không phải hắn không có cơ hội hiểu rõ, không phải hắn không đoán ra.
Màn hình chuyển đến hình ảnh lần đầu tiên xuất hiện của hắn, đồng thời còn có Lý Duật — ngày 18 tháng 11, Đàn Hoa nhớ lại một chút, hình như ngày đó hắn có uống rượu, là Lý Duật đưa hắn trở về, chắc là Lý Duật dùng mật mã mở cửa, cho nên camera theo dõi không có tắt đi.
Tửu lượng của hắn không tốt.
Cũng là buổi tối hôm đó, cô cùng Lý Duật......
"Lý Duật, vì sao cậu lại hung dữ với Dao Dao? Dao Dao tới đây, tới chỗ anh."
"Dao Dao, em ngọt quá."
"A! Đừng! A —— đừng, đừng liếm...... Đàn Hoa! Ưm a......"
Trên màn hình xuất hiện những hình ảnh hoàn toàn không có trong trí nhớ của hắn, hắn khi say rượu vùi đầu vào giữa hai chân của cô thích thú nhấm nháp khiến cả người cô ửng hồng vừa nghênh đón vừa kháng cự, trên khuôn mặt nhỏ cố gắng kiềm chế, thân thể tuyệt mỹ thỉnh thoảng run rẩy theo động tác của hắn, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ động lòng người.
Đôi mắt Đàn Hoa nhìn chằm chằm những hình ảnh đó, nhìn tay cô không ngừng siết chặt khăn trải giường, một tay len lỏi vào mái tóc hắn, đôi chân thon dài vui thích giang rộng ra — vành tai Đàn Hoa lặng lẽ ửng đỏ, chỉ chốc lát sau, khuôn mặt trắng trẻo cũng nhanh chóng bị nhuộm đỏ.
Hình như cô rất thích cách này. Đàn Hoa yên lặng nghĩ.
Cô bị hắn "tra tấn" đến mức gần như hỏng mất, cô cầu xin hắn lấp đầy, hắn rất biết nghe lời, sảng khoái mà xỏ xuyên qua thân thể cô, không chút lưu tình mà bừa bãi rong ruổi trên người cô. Tiếng vang khi c/ôn th/ịt ra vào phát ra rất rõ ràng, Đàn Hoa nghe thấy càng rõ ràng sâu sắc hơn.
"Chờ, chờ một chút...... Đổi, đổi tư thế...... A a ——"
"Nhẹ, nhẹ một chút...... A...... Chậm một chút, quá sâu...... Đàn Hoa...... Ưm ——"
Bầu ngực trắng nõn bị hắn đâm mạnh vào từ phía sau mà rung động không ngừng. Nhưng chỉ mới một hiệp, cô đã run rẩy cả người mà cao trào ba lần.
Cô vẫn luôn nhạy cảm.
Nhìn đường cong mê người sau khi cô cao trào, nghe tiếng kêu dịu dàng d/âm mị của cô, cổ họng Đàn Hoa nhồn nhột, cả người cũng căng chặt.
"Đừng để cho hắn bắn ở bên trong, nếu cô không muốn tôi phải nhìn cô uống thuốc." Giọng nói của Lý Duật đột nhiên vang lên.
Nhưng hắn chìm trong cơn say nên hoàn toàn không nghe thấy thanh âm gì khác, mới vừa bắn xong cũng không ngừng chiến, vẫn ôm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô mà vui sướng hoan ái. Thậm chí sau khi cô xin tha càng ra vào mãnh liệt hơn, đến nụ hoa phía sau cũng không buông tha, làm cúc h/uyệt nho nhỏ căng đến tràn đầy, nương theo hoa dịch mà cô phun trào trước đó khiến cô ngoan ngoãn ăn hết c/ôn th/ịt đang dâng trào của hắn.
Sau nhiều lần rút cắm, cuối cùng cô liền tự mình chuyển động, cao trào kêu rên mỗi lần hắn xâm nhập,
Chỉ những hình ảnh ít ỏi, cũng có thể tưởng tượng được ngày đó hắn sảng khoái như thế nào, nhưng hắn lại — không nhớ gì cả.
Hắn nhịn không được, lẳng lặng kéo thanh trượt quay lại, nhìn dáng vẻ xinh đẹp điên cuồng vì hắn hết lần này đến lần khác. Dục vọng ghê tởm chân thật nhất từ đáy lòng mà hắn cố tình che giấu từ trước đến nay lần lượt xuất hiện.
Bắt lấy cô, xâm chiếm cô, chà đạp cô, bỏ qua tất cả những logic rõ ràng, thô lỗ từ chối lời giải thích của cô, phóng đại tai nạn xe của em trai để cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm, trong lòng không ngừng nhấn mạnh tội vô liêm sỉ và d/âm đãng của cô, chỉ vì... vì muốn có thể "danh chính ngôn thuận" thao cô!
Rất buồn cười đúng không?
Từ lúc bắt đầu, hắn đã có dục vọng khác thường đối với người con gái mà em trai mình thích. Từ khi Tiểu Minh nói về sự tốt đẹp của cô hết lần này đến lần khác, từ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp của cô, đến khi cô đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Dục vọng xấu xa càng ngày càng tăng.
Hắn biết cô không phải bạn gái của Tiểu Minh, thậm chí hắn còn biết, tin nhắn tối hôm đó, Tiểu Minh cũng không có dũng khí thổ lộ với cô.
Tai nạn xe cộ ngoài ý muốn khiến hắn điên cuồng, con ác thú dưới đáy lòng cũng tìm được cơ hội chui ra khỏi lồng, hắn khoác lên mình chiếc áo choàng mang danh trả thù để xé rách áo giáp phòng ngự của cô, lợi dụng lòng áy náy của cô đối với em trai mình, ác độc đê tiện đè cô ở dưới thân hắn hết lần này đến lần khác.
Hắn cố gắng thôi miên bản thân, thuyết phục bản thân, thuyết phục Lý Duật, khiến Lý Duật và chính bản thân hắn đều tin rằng hắn tiếp cận cô cũng chỉ vì trả thù. Vì trả thù, thậm chí hắn còn muốn dụ dỗ cô yêu hắn!
Vì trả thù? Một lý do nực cười như vậy cũng chỉ có Lý Duật luôn xem tình yêu như trò chơi nhưng chưa từng yêu ai thật lòng mới có thể tin.
Đúng vậy, hắn thật sự, cực kỳ xấu xa. Nhưng dù hắn rất xấu xa, khi hắn nghe thấy, cô sẽ vì hắn mà ghen, cô thích cái ôm của hắn, cô dùng thân thể, vứt bỏ tôn nghiêm của mình chỉ vì một người đã nhẫn tâm bỏ rơi cô từ khi còn nhỏ, một người khiến cô vừa yêu vừa hận, nhìn thấy cô rõ ràng "thân đơn lực mỏng" lại kiên cường đối diện với tất cả khiêu khích, cô còn có thể dùng lý do "cha đã chết, mẹ không rõ" coi như là "ưu thế" — hắn không thể lừa mình dối người được nữa, bỏ đi lớp ngụy trang "trừ thù hận ra không còn những gì khác", hắn sẽ mặc kệ những ham muốn xấu xa của bản thân.
Một nữ nhân cố gắng tồn tại, độc lập và kiên cường như vậy, nữ nhân khiến hắn muốn ôm vào lòng che chở.