"Alo? Viện Viện, có ở nhà không? Mình có một chuyện rất vui muốn nói cho cậu biết. Lý Khinh Nam yêu một nữ nhân, yêu đơn phương nha."
"Đúng vậy, trước giờ hắn không biết cái gì là yêu, nhưng lần này, mình nghĩ hắn sẽ hiểu rất rõ ràng."
"Đúng vậy, thật là, có chút...... không cam lòng......"
Lý Sanh nở nụ cười vừa thoải mái vừa đau khổ, tắt điện thoại, nhìn nhìn ghế phụ bên cạnh, đột nhiên cảm thấy không khí có chút cô đơn. Bởi vì không ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc sao? Hay là bởi vì người đàn ông đã từng không thuộc về ai, rốt cuộc bây giờ cũng rơi vào vực sâu tình yêu đau khổ?
Đôi mắt đẹp cụp xuống, yên lặng rơi lệ, ánh đèn flash chợt lóe. Mười phút sau, một paparazzi nổi tiếng đăng một tin nóng lên mạng — Lý Khinh Nam thất bại trong cả sự nghiệp lẫn tình yêu, trước đó là vụt mất ngôi vị ảnh đế, sau đó là chia tay, đính hôn không thành? Lý Sanh cô độc ngồi trong xe, âm thầm khóc khiến người đau lòng!
Thành phố S? Quán bar Hành Lộ.
Quán bar Hành Lộ không lớn lắm, quán bar ở lầu một, phòng trà ở lầu hai, lầu ba là phòng dành cho khách, một năm cũng không có quá một trăm gương mặt, nhưng ông chủ cũng không thèm để ý đến doanh thu hay lợi nhuận, nó chỉ là một nơi thuận tiện để năm ba người tụ tập, thỉnh thoảng ở lại nói chuyện phiếm.
Giống như bây giờ tại quầy bar ở lầu một, ngoại trừ bartender trẻ tuổi đẹp trai đang yên lặng pha rượu, trước quầy bar cũng chỉ có hai người, trong đó, chỉ có một người là khách hàng.
"Ha ha!" Ông chủ Trác Bất Tẫn không ngừng lướt màn hình di động, xem hết mấy tin tức mới nhất, sau đó kéo đến hình ảnh Lý Sanh ngồi trong xe khóc như mưa. Đặt điện thoại lên quầy bar đẩy đến bên cánh tay Lý Duật, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, Trác Bất Tẫn trêu chọc, "Sao vậy? Đừng nói cậu lại chỗ tôi mượn rượu giải sầu là vì nữ nhân này nha."
Đôi mắt ủ rũ mang theo hơi say lười biếng của Lý Duật liếc nhìn hình ảnh trên điện thoại, nhàm chán liếc Trác Bất Tẫn một cái, nhưng sau đó lại hơi ngẩn ra.
Nếu cô nhìn thấy, cô có quan tâm không?
Đột nhiên Lý Duật nhớ tới bữa cơm trưa lần trước, cô đã từng ném một tờ tạp chí có scandal của anh và Lý Sanh xuống đất. Có lẽ?
Từ từ —— không, điều quan trọng không phải là cô có quan tâm anh hay không, quan trọng là......
Quan trọng là cái gì?
"Nếu anh không yêu cô ấy, vậy cách xa cô ấy một chút."
Cách xa cô một chút, xa một chút!
Anh ngửa đầu lên, nuốt một ngụm rượu nóng như lửa, rượu từ cổ họng nóng như lửa đốt.
Vì sao, vì sao anh từng yêu nhiều người phụ nữ như vậy, nhưng đối với cô lại không hề thỏa mãn, dục vọng chiếm hữu càng ngày càng lớn! Khiến anh chỉ muốn giam cầm cô ở dưới thân, ngày đêm xâm chiếm, cho dù cô khóc thút thít! Anh muốn đôi mắt cô chỉ nhìn về phía anh, đôi tay cô cũng chỉ có thể vuốt ve anh, cho dù phải khóa cô lại!
Anh tràn đầy dục vọng ngang tàn ti tiện nguyên thủy đối với cô!
Thật là một sự thật... trớ trêu.
"Rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy?" Trác Bất Tẫn nhíu mày.
Lý Duật cười khổ, không muốn nói chuyện, anh không muốn nghe thấy lời đề nghị tương tự lần thứ hai.
Anh sẽ, cố gắng kiềm chế dục vọng biến thái của mình, cố gắng, không làm tổn thương cô.
Vài ngày sau, Hắc Tuyền trại rốt cuộc cũng chào đón cảnh quay cuối cùng. Trong kịch bản, mấy tên thổ phỉ Hắc Tuyền trại trên đường đi phục kích Chu gia, chết hơn phân nửa, đám thổ phỉ còn lại bị Cam Tố Nga âm thầm xúi giục ban đêm lẻn vào trấn báo thù, kết quả hang ổ nhà mình lại bị một ngọn lửa vô danh đốt sạch sẽ, thiêu rụi cả một mùa đông đen trắng rõ ràng. Đương nhiên tất cả chỉ là cảnh giả, còn phải rất cẩn thận với đám cháy.
Vừa quay xong cảnh, mọi người liền vội vàng dập tắt lửa, cuối cùng cảnh quay ở sơn trại hơn nửa tháng cũng chính thức kết thúc, những cảnh quay sau đó chủ yếu quay ở một thị trấn cổ cùng với hai thành phố, tuy rằng cũng rất xa, nhưng điều kiện cũng tốt hơn ở trên núi, cũng gần ở những nơi giải trí tiêu khiển.
Cuối cùng cũng được "rời núi", không khí của cả đoàn cũng thoải mái hơn hẳn, nhưng dù là diễn viên hay nhân viên công tác, khi đi ngang qua ghế đạo diễn, mọi người đều vô thức hạ giọng, bước thật nhẹ, mà sự thay đổi kỳ lạ này dường như bắt đầu sau khi Lý Duật — dự lễ trao giải liên hoan phim trở về.
Hình như Lý Duật... bị đả kích rất lớn? Sau khi trở lại đoàn phim liền trầm mặc hơn rất nhiều.
"Em có nghe rõ anh nói không, anh đang tỏ tình với em đó, anh yêu em!"
Lúc đó biểu cảm lời nói của anh rất rõ ràng, cô tin rằng anh không phải diễn, nhưng một người có thể yêu nhiều người cùng lúc không? Tình yêu này có thể nồng nhiệt như lửa trong một giây, vài ngày sau liền biến mất không còn?
Cô không hiểu.
Cô không hiểu tình hình cũng không muốn suy đoán, Dịch Dao thu hồi ánh mắt, đeo ba lô ra sau lưng. Ít nhất trong tuần này cô cũng rất cảm ơn những lời khuyên của bác sĩ tâm lý cũng rất hữu ích đối với cô.
Cô rất bình thường, cô không có vấn đề gì, khóc không được cũng không có gì sai. Mỗi người đều thể hiện niềm vui và nỗi buồn theo những cách khác nhau, điều duy nhất cô cần phải điều chỉnh tâm lý chính là — đừng coi việc không khóc được của bản thân là một sai lầm.
Còn về vấn đề của mẹ, bất ngờ ngoài dự kiến, cô nghĩ rằng bác sĩ tâm lý sẽ giảng giải đạo lý cho cô, bảo cô phải hiểu bà ấy, bao dung bà ấy, ai ngờ người ta nhìn vào kết quả còn khen cô, nói cô rất giỏi kiềm chế, nói với cô rằng quan trọng không phải cô cần đối mặt với Ninh Nguyệt Cầm như thế nào, mà là cô muốn cuộc sống tương lai của mình như thế nào.
Cuối cùng, vấn đề của Cam Tố Nga cô cũng nghĩ thông suốt được một chút. Thật ra cô không cần phải ép bản thân chấp nhận Cam Tố Nga, thích Cam Tố Nga, cô không phải Cam Tố Nga, cô chỉ đóng vai Cam Tố Nga, người khóc chính là Cam Tố Nga, không phải Dịch Dao.
Tưởng tượng như vậy, không hiểu sao chốt mở nước mắt lại được bật lên, thuận lợi đến mức cô cũng kinh ngạc, thậm chí sau khi khóc lóc thảm thiết, cô còn cảm thấy rất sảng khoái.
"Dịch Dao, đi thôi." Áo khoác màu xám, cùng với chiếc mũ vành hẹp cùng màu, Đàn Hoa nhẹ nhàng nói.
"Tới đây!" Nụ cười xinh đẹp như hoa.
Cách đó không xa, đôi mắt đen láy như vực thẳm.
Ngày 28 tháng 1, sau buổi khai máy đơn giản, quá trình quay phim tại thị trấn cổ chính thức khởi động, chủ yếu là quay các cảnh về cuộc hôn nhân đầu tiên của Cam Tố Nga, các loại dơ bẩn trong một gia tộc lớn thời phong kiến, nhưng một số cảnh quay bao gồm cuộc xung đột giữa Hắc Tuyền trại và Chu gia đều được quay ngoại cảnh trong thành phố, cho nên giai đoạn quay ở thị trấn cổ cũng không quá khó khăn, mấu chốt là chất lượng của bộ phim.
"Bốp!" Một âm thanh giòn giã vang lên, trong nháy mắt trên mặt Dịch Dao đang mặc chiếc váy hoa mẫu đơn màu đỏ, xuất hiện dấu vết năm ngón tay đỏ bừng.