Dịch Dao mỉm cười gật đầu, đôi mắt cẩn thận nhìn khuôn mặt đoan trang vẫn xinh đẹp như cũ của Ninh Nguyệt Cầm.
"Có phải tôi nên khen bà hay không? Sống hơn nửa đời người, cuối cùng cũng biết chủ động tìm kiếm cơ hội? A......" Dịch Dao đỡ trán, "Thực xin lỗi, tôi đã quên, bước đầu tiên của bà còn khiến bà thiếu chút nữa ngồi tù."
Hít sâu một hơi, Dịch Dao mỉa mai nhìn Lương Diệu Trung, nhẹ nhàng lắc đầu, "Chú Lương, không biết tôi phải nói mấy lần chú mới tin tôi, tôi, Dịch Dao, đời này sẽ không làm bất cứ chuyện gì vì Ninh Nguyệt Cầm nữa. Bà muốn làm bình hoa là chuyện của bà, đừng dây dưa với tôi nữa."
Nói xong, Dịch Dao lạnh lùng bước đi.
"Cô ——"
"Dao Dao, con hiểu lầm rồi, dì thật sự chỉ tới chúc mừng sinh nhật con! Bên chỗ Đường đạo diễn, không có liên quan, con không cần làm gì cả, dì, dì chưa từng ăn sinh nhật của con, dì biết nhiều năm qua dì có lỗi với con, là dì không xứng, làm mẹ của con... Cho dì cơ hội bù đắp được không? Dao Dao!"
"Không cần." Bước chân chưa từng dừng lại.
"Dao Dao! Dì, đừng bỏ lại dì... Dì chỉ có một mình con là người thân!"
Tiếng khóc lọt vào tai, Dịch Dao cắn răng bước tiếp.
"Dịch Dao, cho dù cô trách bà ấy, thì bà ấy vẫn là mẹ cô!" Lương Diệu Trung ôm lấy Ninh Nguyệt Cầm đang khóc thút thít, thét về phía bóng lưng của Dịch Dao.
"Mẹ!" Dịch Dao đột nhiên xoay người, một tiếng kêu chứa đựng tất cả đau khổ tức giận khiến thể xác và tinh thần của người ta run lên.
Đi từng bước quay lại, càng bước càng gần, Dịch Dao liếc mắt nhìn Lương Diệu Trung, sau đó nhìn chằm chằm dáng vẻ dịu dàng yếu đuối như hoa lê dính mưa của Ninh Nguyệt Cầm.
"Bốn năm. Từ ngày bà bắt đầu xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi chưa bao giờ mong bà bù đắp gì cho tôi. Tôi cố gắng tìm hiểu bà, thưởng thức ưu điểm của bà, thông cảm sự cố chấp đối với diễn xuất của bà, thờ ơ với danh vọng, không tham lam, không ghen ghét, dịu dàng lễ phép với mọi người, chưa bao giờ làm hại người khác. Tôi thành công thuyết phục được bản thân mình, bà thật sự là một người phụ nữ đáng giá để ba tôi dùng cả đời để yêu để bảo vệ, cũng xứng đáng để tôi thực hiện lời hứa cuối cùng với ba."
"Tôi chăm sóc bà bốn năm, dùng thân thể để đổi lấy vai diễn cho bà, tôi chưa từng hối hận. Nhưng tôi vì bà làm tất cả những thứ này không có nghĩa là tôi nhận bà là — mẹ!"
"Không phải mang thai sinh ra một đứa trẻ thì có tư cách làm mẹ! Đừng bỏ lại một mình bà! Tôi thì sao? Bây giờ tôi đã trưởng thành, nhưng bà có từng nghĩ khi tôi 2,3 tuổi, 6,7 tuổi, 11,12 tuổi lớn lên như thế nào không? Ba thậm chí đến bản thân cũng chăm sóc không nổi, tôi sẽ trải qua cuộc sống như thế nào? Bà có biết một đứa trẻ không rõ nguồn gốc như tôi giống như một căn bệnh truyền nhiễm ở trong mắt gia đình người khác không? Khi tôi còn đi học đã bị cô lập, bị ăn hiếp, tôi thậm chí còn không biết lý do là gì! Cho dù không phải tôi sai, thì người chịu oan ức ủy khuất cũng là tôi, cuối cùng người bị một đám người lớn tay đánh tay tát bắt phải xin lỗi cũng là tôi! Buồn cười nhất là, trừ phi bị người ta đánh tàn tạ, nếu không tôi cũng không khóc được! Haha, tôi còn nhớ lần đầu tiên có kinh nguyệt, tôi còn tưởng rằng mình sắp chết, mùa đông, một mình trốn trong toilet trường học cả đêm để chờ chết, thành trò cười của cả trường. Bà sinh tôi ra, chính là muốn tôi trải qua những thứ này sao? Mẹ?"
"Dì, dì thật sự không biết con..." Trong mắt Ninh Nguyệt Cầm tràn đầy kinh hoảng áy náy.
"Mẹ cô mất trí nhớ, sao có thể trách bà ấy!" Lương Diệu Trung vẫn hết lòng bảo vệ.
"Đúng vậy, tôi cũng nói với bản thân như vậy, tôi dùng thời gian ba năm cấp 3 đã sửa sang lại cảm xúc của mình, chấp nhận sự tồn tại của bà ấy, xem đi xem lại tất cả các tác phẩm của bà, đọc hết tất cả các tin tức liên quan đến bà. Tôi tự nhủ với bản thân, cũng tốt, dù sao tôi cũng trưởng thành rồi, cũng đã hưởng thụ rất nhiều chuyện vui vẻ hạnh phúc, tại sao tôi phải vì chuyện còn nhỏ mà oán hận một người không biết gì?"
Dịch Dao nở nụ cười, còn khó coi hơn là khóc, "Cho nên dù chán ghét sự yếu đuối đã ăn sâu bén rễ trên người bà, chán ghét bản tính thích ỷ lại vào người khác, trong những năm qua tôi đã làm tất cả những gì có thể vì bà, không hận, không oán, chưa bao giờ oán giận trước mặt bà nửa câu, cho đến khi — bà bưng một cái bánh sinh nhật xuất hiện trước mặt tôi vào cái ngày mà tôi cũng không biết!"
Trên mặt Ninh Nguyệt Cầm lập tức không còn chút máu.
"Những chuyện liên quan đến bà, ba đều rất cẩn thận, lúc trước đã sửa lại giấy khai sinh, sinh nhật của tôi, tất cả thông tin ban đầu đều bị tiêu hủy không còn một mảnh, không ai biết rõ sinh nhật thực sự của tôi là khi nào, mà bà, hôm nay lại chúc tôi sinh nhật vui vẻ... chỉ có thể chứng minh một chuyện."
"— Bà hoàn toàn không mất trí nhớ, bà chỉ là vứt bỏ tôi." Gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Nguyệt Cầm, "Tôi thật sự nên cảm ơn bà, cảm ơn bà để tôi nhận rõ bản thân mình, để tôi biết được rốt cuộc mấy năm nay tôi dối trá như thế nào, dối trá cho rằng mình không hận bà! Ha ha... vì một người tôi hận mà bò lên giường của mấy người đàn ông! Ha ha ha ha......"
Rốt cuộc cô... đã làm cái gì? Cô sống để làm gì, vì sao lại sinh cô ra? Tại sao cô phải sống với những ký ức không thể rửa sạch? Vì sao nhiều năm đã qua, những tổn thương những oan ức đó vẫn không biến mất! Vì sao! Vì sao bây giờ trên người cô rõ ràng không có vết thương, nhưng cô lại đau quá, đau quá!
Tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên.
Dịch Dao xoay người, lấy di động ra đi về phía phòng nghỉ.
Phía sau cô, Lương Diệu Trung đỡ Ninh Nguyệt Cầm mềm nhũn cả người, không lên tiếng.
Một lúc sau, tiếng "kẽo kẹt" đạp lên tuyết rơi từ bên một cái cây truyền đến, Đàn Hoa mặc chiếc áo khoác mỏng màu trắng như tuyết nhẹ nhàng liếc nhìn hai người Lương - Ninh một cái, trong ánh mắt ngạc nhiên của hai người đi về phía của Dịch Dao.