"A a......" Ôm cơ thể ướt đẫm mồ hôi của Hải Mộng, nghe tiếng khóc cực kỳ oan ức của cô, đôi mắt của Dịch Dao lại không có chút ướt át, chỉ nhẹ nhàng vỗ về phần lưng của Hải Mộng, im lặng an ủi cô.
Hai tên trợ lý khó xử nhìn Diêu Kiến Nhạc ngồi trên ghế dựa. Sáng nay hai người bọn họ nhận được cuộc gọi của thầy Diêu kêu đến hỗ trợ, nói là giúp đỡ huấn luyện hai người mới trẻ tuổi.
Một người là sửa thói quen quá cảm tính, còn người kia là dạy cách... tỏ ra "yếu đuối".
Họ đã thực hiện rất nhiều bài huấn luyện tương tự, nhưng sau một đêm, bọn họ cảm thấy mệt mỏi hơn nhiều so với trước đây.
Cô gái tên Dịch Dao kia thực sự làm người ta đau đầu, trong tay bọn họ có rất nhiều thông tin chi tiết về cô, một phần là bên thứ ba điều tra, một phần là do cô tự tiết lộ, bọn họ căn cứ vào tư liệu khai thác những điểm bất an thiếu an toàn nhất trong lòng cô.
Trong suốt bốn tiếng, họ đã cưỡng ép, xúc phạm, thậm chí là đánh cô, từ trên mặt, trên người cô và một số phản xạ có điều kiện, bọn họ biết những thông tin đó không sai, nhưng điều làm bọn họ mệt mỏi chính là một thân thể nhỏ bé như vậy lại có sức chịu đựng vô hạn.
Nếu là cô gái khác thì đã ngã quỵ, nhưng Dịch Dao bị người ta xé rách quần áo ngã trên mặt đất, dẫm lên đầu nhục mạ cũng có thể vừa cười vừa hát!
"Hôm nay tới đây thôi." Cuối cùng Diêu Kiến Nhạc cũng lên tiếng.
Chờ đến khi bóng dáng của hai cô gái đã rời đi, ba người thầy trò trong phòng huấn luyện im lặng một hồi lâu.
"Thầy... không thể tiếp tục như vậy được nữa." Lý Lương Thần - một trong những trợ lý nói.
Thực tế, hắn nghĩ đến mà sợ, tuy rằng những kích thích đó chỉ là phương pháp huấn luyện cực đoan khắc nghiệt, nhưng nhìn cô gái bị ép buộc phải cười khổ chịu đựng, phần sau hắn gần như mất kiểm soát, giống như phần đen tối nhất trong lòng hắn bị dẫn dụ ra, nói những lời xúc phạm, xuống tay không thể khống chế được lực, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải huấn luyện nữa mà là phạm tội.
Diêu Kiến Nhạc không trả lời, chỉ lắc đầu thở dài. Mặc dù trên thế giới có trường học đào tạo diễn xuất và học viện điện ảnh, nhưng diễn xuất, đóng phim đa phần dựa vào năng lực phân tích và lĩnh hội của bản thân.
Năng lực phân tích là do ông trời ban tặng, ông không có cách nào khác, ở trong ngành ông có tiếng tăm là bởi vì ông có thể nâng cao năng lực lĩnh hội cho diễn viên thông qua một số kỹ xảo. Nhưng mà... vấn đề của cô gái này không phải ở năng lực phân tích hay là lĩnh hội.
Thậm chí có thể nói, Dịch Dao là một cô gái rất có thiên phú, cô có một trái tim nhạy cảm và nội tâm kiên định lạ thường, trái tim nhạy cảm khiến cho cô có thể diễn xuất tự nhiên phong phú, nội tâm kiên định ẩn chứa nơi đáy mắt, khiến cho mọi người cảm thấy cho dù cô ở hoàn cảnh nào cũng sẽ không bao giờ gục ngã.
Đặc điểm hiếm có này diễn Doãn Liên Nhi thì không có vấn đề gì, diễn giai đoạn sau của Cam Tố Nga cũng rất dễ dàng, nhưng diễn giai đoạn trước của Cam Tố Nga thì trái ngược lại.
Hơn nữa, sự kiên định này khác hẳn với người thường, khiến cô gần như mất đi bản năng yếu đuối.
Đúng vậy, yếu đuối là bản năng trời cho, sự kiên cường là do thói quen luyện thành. Có ai ngờ, một cô gái trẻ tuổi như vậy, ở độ tuổi như vậy đã chôn vùi tất cả sự yếu đuối, đánh mất thứ vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ —— đó là nước mắt.
Không, không ai có thể thực sự chôn vùi sự yếu đuối của mình, cô ấy chỉ khóa chặt sự yếu đuối trong sâu thẳm trái tim mình, vậy, chìa khóa là gì?
Dịch Dao kéo cơ thể mệt mỏi đi tắm rửa xong, liền nhắm mắt nằm ngửa ở trên giường, bên tai vẫn còn văng vẳng những lời mỉa mai, nhục mạ cay nghiệt.
"Cô gọi cái này là kỹ thuật diễn xuất hả? Hay là cô chỉ biết diễn cảnh trên giường?"
"Cô học thiết kế à? Học làm như thế nào để thiết kế đàn ông sao?"
"Giả bộ gì chứ, chơi cô một lần giá bao nhiêu?"
"Cô lên giường với không ít đàn ông mới lấy được vai diễn hiện tại? Trong xương cốt dâm đãng như thế nào có thể để chúng tôi biết một chút không?"
"Cô cũng xứng có bạn à? Nhìn dáng vẻ này của cô, bạn bè của cô chắc toàn là rác rưởi!"
"Cô không phát hiện ra rằng sự tồn tại của cô là một gánh nặng đối với người khác sao? Trên đời này có ai sống tốt hơn vì sự tồn tại của cô không? Nếu ba của cô không nhận nuôi cô có lẽ ông ấy sẽ không chết sớm như vậy đâu! Ôi, tôi nói sai rồi, ba nuôi, đúng không! A... ngay cả cha mẹ ruột cũng không cần cô, ông ta nhận nuôi cô làm gì? Đừng nói... cô đã lên giường với cha nuôi rồi nhé? Sao? Sảng khoái không?"
Chịu đựng sự tổn thương của lời nói và nỗi đau thể xác, còn phải thể hiện cảm xúc vui vẻ, thậm chí là cười nói, vui sướng ca hát...
"A..." Khóe mắt có chút ẩm ướt, Dịch Dao giơ tay sờ sờ, nhưng đầu ngón tay không thấy một chút nước mắt.
Cô luôn ghét sự yếu đuối, chán ghét những giọt nước mắt, nhưng vì sao? Khi nhìn thấy những giọt nước mắt không thể kìm chế của Hải Mộng, trong lòng cô lại... có chút hâm mộ.
"Ầm — rắc!" Giống như là tiếng cốc nước rơi xuống đất vỡ vụn từ ngoài cửa truyền đến.
Tiền Tiến sao? Dịch Dao đứng dậy xuống giường mở cửa phòng ra ——
Cuộc sống chính là như vậy, chuyện bạn không muốn đối mặt, không muốn giải quyết, nó liền nhanh chóng chạy đến trước mặt để bạn đối mắt và giải quyết.
Lúc trước Lý Duật cố ý bỏ trống hai căn phòng ở chỗ góc cô ở, cho nên khi nhìn thấy Đàn Hoa tay trái bó bột ngồi xổm trước cửa phòng bên cạnh, nước trà và cốc nước vỡ nát rơi trên bản thảo thiết kế, cô đứng hình mấy giây mới cúi đầu đi tới giúp đỡ.
Bản thảo thiết kế tinh xảo đập vào mắt khiến Dịch Dao cực kỳ kinh ngạc, một lúc sau cô mới giật mình nhớ ra bây giờ không phải là lúc thưởng thức tác phẩm xuất sắc, cô nhìn người đàn ông bên cạnh cười hối lỗi.
Áo khoác nhung màu nâu đơn giản khiến hắn điềm tĩnh hơn so với ban ngày, dây đeo cổ sử dụng dây ruy băng chấm bi sẫm màu, tăng thêm chút lãng mạn, chỉ có hai cổ tay áo đều lộ ra băng gạc màu trắng, chứng tỏ thân phận người bị thương của hắn.
"Tay phải của anh?"
Đàn Hoa đứng dậy vỗ vỗ vết nước trà trên người, "Không sao, buổi chiều bị trật một chút."
Như thế này rồi mà còn nói không sao? "Sao không tìm trợ lý giúp anh?"
"Tôi không quen được người ta chăm sóc, nhưng... " Đàn Hoa trêu ghẹo nhìn Dịch Dao, "... Nếu em đồng ý chăm sóc tôi, vậy thì tôi có thể suy nghĩ một chút."