Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 110: Vỡ tan từng mảnh




Lý Duật đóng cửa phòng lại, lấy một cái USB nhỏ trong túi ra cắm vào màn hình phía sau, trong mắt Dịch Dao hiện lên vẻ nghi hoặc, Lý Duật cụp mắt xuống, siết chặt hàm răng, sau đó xách một cái ghế dựa đi tới trước mặt Dịch Dao, ý bảo cô ngồi xuống đối diện với màn hình.

"Dịch Dao......" Trong lòng có hàng vạn lời nói, nhưng không thể nói thành lời. "Thật xin lỗi."

Lý Duật ấn điều khiển từ xa, ngay lúc hình ảnh xuất hiện trên màn hình, anh liền tàn nhẫn đè hai vai căng cứng của Dịch Dao xuống.

"Anh ——"

"Dao Dao." Trong màn hình, một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú trên giường bệnh mỉm cười nói.

Lý Duật cúi đầu nhìn. Chỉ một tiếng gọi nhỏ, thân hình mảnh mai dưới bàn tay anh bỗng nhiên run lên, trái tim của anh dường như bị xé toạc ra.

"Có bận không? Nghe nói, cậu đang đóng phim? Khi công chiếu, mình nhất định sẽ, sẽ đi xem ủng hộ cậu! Mình không sao hết, không cần lo lắng. Không làm được, người yêu, chúng ta cũng, có thể là bạn bè. Cho nên, nếu có thời gian, cậu có thể tới, thăm mình không?"

Video rất ngắn, 59 giây. Chỉ 59 giây! Một câu người bình thường chỉ cần 15 giây đã nói xong nhưng Đàn Minh lại mất tới 59 giây!

Cố gắng hết sức để phát âm chính xác từng chữ một, nói rõ từng từ một, thật sự lưu loát, chàng trai từng gây sửng sốt trên trường thi đấu quốc tế với tiếng Nhật thông thạo bây giờ lại gian nan nói từng tiếng mẹ đẻ quen thuộc! Cho dù như vậy...... cậu ấy vẫn thản nhiên cười tươi như ánh mặt trời, giống như những gì cậu trải qua, những gì phải đối mặt, chỉ là những chuyện nhỏ không đáng kể.

"Xong rồi à?" Dịch Dao lạnh giọng nói, "Xong rồi thì phiền anh bỏ tay ra!"

Lý Duật đổi tay chạm vào điều khiển từ xa, hình ảnh trên màn hình chuyển sang cảnh khác, nhưng nhân vật chính vẫn là Đàn Minh, dường như Đàn Minh cũng không biết có một chiếc máy quay phim đang tồn tại, một mình ngồi trong phòng bệnh nhìn TV cố gắng đọc từng chữ, thường là mấp máy miệng một lúc lâu cũng không nói được chữ nào, năm lần bảy lượt thất bại làm khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ nóng nảy, đôi tay siết chặt chăn bông.

Nhưng một khi có người đi vào phòng bệnh, tất cả những nôn nóng lo lắng của cậu ấy lập tức biến mất, dùng sự ôn nhu dịu dàng tươi cười để trấn an mọi người.

"Dao Dao, thật, thật, thật......" Đối diện với màn hình, sau mỗi lần nói lắp hoặc là phát âm không chuẩn Đàn Minh sẽ ghi âm lại một lần nữa, lặp lại từng câu, từng chữ......

"Mình, không sao hết, đừng, lo lắng......"

"Không làm, làm......"

"Không thành, người yêu được, thì, chúng, chúng ta,......"

"Không làm, người, yêu, thì, chúng, ta, ta, chúng ta còn...... còn......"

"Làm, người yêu......" Nụ cười cuối cùng cũng biến mất, chàng trai sắc mặt tái nhợt trong màn hình một tay tắt máy ghi âm, một tay che đi đôi mắt của chính mình, một giọt nước mắt trong suốt từ khẽ tay tràn ra, chảy xuống khóe miệng, từng giọt từng giọt rơi xuống tấm chăn trắng.

"Tôi, Đàn Minh, thích Dịch Dao." Chỉ có một câu này, trôi chảy tự nhiên, lại không có tư cách thu vào.

Hình ảnh bỗng nhiên biến mất, thân ảnh trên ghế giống như một con rối gỗ xinh đẹp vô hồn.

Trái tim Lý Duật thắt lại, chạm vào điều khiển từ xa một lần nữa, "rối gỗ" lại nắm lấy cổ tay ngăn cản động tác của anh.

"Không phải video còn một phút nữa sao?" Dịch Dao cực kỳ bình tĩnh nói.

"Dịch Dao, anh——" Lúc Lý Duật đang do dự, hai giọng nói đồng thời vang lên cùng lúc với hình ảnh tăm tối.

"Dao Dao, rất bận đúng không? Nghe nói......"

"Tôi, tôi muốn...... Tôi muốn côn th*t lớn......"

"... cậu đang đóng phim? Chờ phim chiếu......"

"... làm tôi thật mạnh...... A......"

"... mình nhất định sẽ, sẽ đi ủng hộ!"

"... Tôi muốn ngày nào cũng, bị côn th*t lớn cắm......"

"... Mình không sao hết, đừng lo lắng. Không làm, người yêu......"

"... côn th*t lớn cắm, tôi rất thoải mái......

"... Chúng ta cũng, còn có thể, làm bạn bè."

"... Ừm, sâu hơn một chút, mạnh hơn một chút...... A a —— không......"

"... Cho nên, nếu có thời gian, có thể tới, thăm mình không?"

Thanh tiến trình của video rốt cuộc cũng trượt hết về phía bên phải rồi lại tự động nhảy lên phát lại từ đầu. Một lúc sau, Dịch dao mới đẩy bàn tay trên vai ra, đứng thẳng dậy, xoay người đối mặt với người đàn ông phía sau.

Trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông chứa đầy sự lúng túng và lo lắng không thể che giấu. Anh hối hận rồi, anh không nên để Tiểu Minh quay đoạn video này, không nên lợi dụng Tiểu Minh để làm tổn thương cô!

Anh muốn lột bỏ sự kiên cường cô độc của cô, để cô có thể trút hết mọi thứ, để cô có thể học được cách khóc, để cô không đem những nỗi buồn khổ, tất cả nước mắt nhốt chặt trong cơ thể!

Nhưng anh sai rồi —— anh đã đánh giá sai trình độ tàn nhẫn của cô đối với chính bản thân mình!

Biết rằng cô rất trân trọng Tiểu Minh, biết nỗi khuất nhục trong nội tâm cô, cho nên anh nhẫn tâm đặt thứ cô thực sự trân trọng cùng với những chuyện nhục nhã nhất trước mắt cô, anh cứa một dao vào trái tim đã thấm đẫm biển nước mắt của cô!

Anh cố gắng ép cô lộ ra sự yếu ớt mỏng manh của mình, cố gắng dồn ép những giọt nước mắt mà cô đã kìm nén nhiều năm! Nhưng cô — lại đem tất cả những đau khổ đập thành từng mảnh gạch vụn đắp từng mảnh lên bức tường thành bao vây trái tim mình!

Trái tim rỉ máu, nhưng không có nước mắt!

"Còn không?" Giọng nói lạnh lùng.

"......"

"Nếu đây là cách duy nhất của anh, vậy, coi như chúng ta đã thanh toán xong, anh Lý."

Anh Lý! Lý Duật hoảng sợ.

Có thể đến, thăm mình không?

Có thể đến thăm mình không?

Tôi, Đàn Minh, thích Dịch Dao.

Tôi muốn côn th*t lớn hung hăng làm tôi...... A......

Đàn Minh...... nước mắt không kìm nén được nữa rốt cuộc cũng vỡ đê.

Xin lỗi, thật xin lỗi! Xin đừng, xin đừng thích tôi...... Tôi, không xứng......

"Cẩn thận!"

Ba phút sau, Triệu Dũng lao vào phòng họp.

"Lý Duật! Nhanh lên! Đàn Hoa ôm Dịch Dao ngã xuống cầu thang!"