Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 109: Tường đồng vách sắt (Lý Duật - Hơi H)




Cô rất thơm, hương thơm nữ tính mê người, ẩn dưới mùi hương sữa tắm, thoang thoảng, hương vị sảng khoái và say lòng người. Nhẹ nhàng hơn hương hoa, êm dịu hơn rượu vang, làm người ta say đắm không muốn rời đi.

Lý Duật nửa đè lên thân thể trơn bóng của cô, vùi đầu vào cổ cô, một hồi lâu cũng không có động tác gì khác.

"......" Dịch Dao chớp mắt vài cái, duỗi tay đặt lên ngực —— bầu ngực bị anh đè ép hơi đau. Ở phòng tắm hiếm khi anh không làm, bây giờ đột nhiên lại an phận như vậy... rốt cuộc cũng không được rồi hả?

"Em ghét anh sao..."

Bên tai truyền đến tiếng rầu rĩ trầm thấp khiến cô tê dại.

Dịch Dao không trả lời, cô cho rằng mối quan hệ của bọn họ không liên quan đến vấn đề "ghét hay không ghét".

Lý Duật hơi nâng người lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của cô. Câu trả lời thật sự làm anh tan nát cõi lòng —— anh đối với cô mà nói không có ý nghĩa gì hết. Nếu không phải anh là đạo diễn của《Nguyệt Chi Âm》thì cô cũng khồng thèm liếc nhìn anh một cái đúng không? Nếu không phải cô đối với 《Nguyệt Chi Âm》đặc biệt kiên trì, anh sẽ không có cơ hội gặp được cô, đụng vào cô, yêu cô?

Nhấc hai chân đè lên đỉnh núi đầy đặn của cô, lửa nóng to lớn sau khi cọ xát vài cái liền đâm thẳng vào tiểu h/uyệt. Thân thể sau khi tắm xong vừa mềm mại vừa ướt át, cho dù không làm dạo đầu cũng không làm tổn thương đến hoa h/uyệt non nớt, ngược lại càng khiến cho người đàn ông cường thế ra vào sâu hơn mãnh liệt hơn để tìm cảm giác tồn tại.

Từ từ đưa đẩy, chậm rãi ra vào, giống như là thực khách thanh lịch tinh tế đang thưởng thức món ăn thơm ngon, thân hình người đàn ông thon dài cân xứng, cơ bắp vừa phải, thân hình đẹp quyến rũ. Eo thon săn chắc thong thả lên xuống trong tư thế cực kỳ xấu hổ, c/ôn th/ịt đỏ tươi to lớn lúc ẩn lúc hiện ra vào trong tiểu h/uyệt dần dần chảy nước, lỗ nhỏ bí ẩn bị căng ra đến cực hạn, cánh hoa bất lực bị c/ôn th/ịt ra ra vào vào chỉ chốc lát sau đã đỏ bừng ướt át.

Tình ái nhẹ nhàng làm người ta dễ thích ứng hơn là kịch liệt vận động, đặc biệt là khi kích cỡ của người đàn ông vừa cắm vào đã khiến cả người tê dại.

Tuy nhiên đàn ông có vẻ thích thể hiện sức mạnh và tốc độ hơn, mỗi lần ra vào tiểu h/uyệt cực nóng, cả người tê dại, khi mấy tên đàn ông cuồng dã va chạm hoa tâm hoặc cố tình kích thích hoa h/uyệt, những khoái cảm điên cuồng khiến cô nhồn nhột như gió lốc giữa biển rộng gầm lớn, đem tất cả sự thẹn thùng, suy nghĩ của cô cuốn vào không trung, lượn vòng rồi đập nát.

Sau khi so sánh, khoảnh khắc nhẹ nhàng như vậy đặc biệt hiếm.

Thao cô, làm những chuyện thân mật nhất đối với cô, anh có thể cảm giác được thân thể nhỏ bé của cô bị anh hoàn toàn chiếm giữ, nghe tiếng hừ nhẹ của cô, nhìn khuôn mặt cô dần dần đỏ ửng lên vì anh, nhưng anh vẫn không thể chạm vào trái tim cô.

Một cô gái từ khi còn là một đứa trẻ đã phải học cách tự bảo vệ mình, một cô gái bao bọc trái tim mình thành tường đồng vách sắt, anh phải làm như thế nào mới có thể khiến cô nhìn thấy anh, cảm nhận anh, chấp nhận anh, để anh đến gần trái tim cô, trở thành tường đồng vách sắt mới của cô?

Thứ kia, rốt cuộc anh có nên dùng hay không?

Ngày 10 tháng 1, tuyết rơi đầy trời, một cuộc điện thoại của Triệu Dũng làm Lý Duật phải kết thúc kỳ nghỉ sớm, dẫn Dịch Dao trở lại khách sạn nơi đoàn phim ở lại.

Nói là cho đoàn phim ba ngày nghỉ, nhưng nhìn Triệu Dũng đầu bù tóc rối với đôi mắt thâm quầng, người nhàn rỗi nhất trong đoàn phim mấy ngày nay chỉ có đạo diễn lớn bên cạnh cô thôi. Sau khi im lặng liếc mắt nhìn Lý Duật một cái, Dịch Dao thấy Triệu Dũng đã đến gần liền cúi đầu chào rồi chuẩn bị trở về phòng.

"A! Dịch Dao, đừng đi đừng đi, chuyện này thật sự cần cô giúp đỡ." Triệu Dũng vội vàng nói.

Phòng họp đa phương tiện trong khách sạn.

Phòng họp đã được cải tạo thành một phòng huấn luyện biểu diễn tạm thời, Tang Khôn Tá, Triệu Diệu còn có thầy Diêu người chịu trách nhiệm đào tạo các diễn viên trẻ cũng ở đó, Dịch Dao không rõ tình hình lắm.

"Dịch Dao, tới đây, cô diễn đoạn này một chút đi." Diêu Kiến Nhạc đưa kịch bản đã mở trong tay cho Dịch Dao.

"Tôi không cần cô ấy dạy! Tôi sẽ diễn tốt!" Đột nhiên từ trong góc truyền ra một lời chói tai.

"Hải Mộng!" Lư Huyên vội vàng trách mắng.

Dịch Dao nghiêng đầu nhìn lại cạnh tường, Hải Mộng mặc váy sườn xám dài trừng mắt nhìn về phía cô với vẻ mặt giận dữ. Đúng rồi, thiếu chút nữa cô đã quên, tổ đạo diễn quyết định để Hải Mộng diễn vai Doãn Liên Nhi, nếu là tổ đạo diễn quyết định, cô có thể giải thích với chỗ An lão việc cô rời khỏi đoàn phim rồi.

"Tôi thừa nhận, cô ấy diễn rất tốt, nhưng tôi cho rằng tôi diễn cũng không kém cô ấy! Mọi yêu cầu trong kịch bản tôi đều có thể thực hiện, vì sao mọi người lại không hài lòng?"

"Đáp án, đôi mắt của cô sẽ nói cho cô biết. Dịch Dao, lại đây, Khôn Tá, Triệu Diệu chuẩn bị một chút." Diêu Kiến Nhạc không kiên nhẫn nói.

Dịch Dao nhận kịch bản, đoạn này trong kịch bản là chi tiết nói về Doãn Liên Nhi trong nguyên tác, trong một bữa tiệc vui đùa ầm ĩ, vòng ngọc của Doãn Liên Nhi bị đập vỡ, mà cái vòng ngọc đó chính là tín vật đính ước của vị hôn phu tặng cho Doãn Liên Nhi trước khi cô ấy bị bán đi. Những tình tiết nhỏ của vai phụ như thế này thường sẽ bị cắt bớt, không biết vì sao lại rắc rối tại chỗ này nữa.

"Bang! Leng keng......"

"Ai da, thực xin lỗi, tay chân tôi vụng về quá, làm bể chiếc vòng ngọc của chị dâu rồi, thật là đáng chết." Triệu Diệu ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng vẻ mặt lại là trêu đùa.

"Bể thì bể thôi, ngày mai anh cho người chọn mấy cái đẹp hơn cho em." Tang Khôn Tá nâng cằm Dịch Dao đang ở trong lòng, mắt say lờ đờ mê mang nói.

Dịch Dao nhìn chiếc vòng gãy vỡ trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ dại ra một chút.

"Tiếc nuối như vậy sao, thế nào? Đừng nói là của tên tiểu gian phu nào đó đưa cho chị dâu nhé?" Triệu Diệu cười nói.

"Hứ!" Dịch Dao cảnh cáo liếc mắt nhìn Triệu Diệu một cái, "Tiểu gian phu chắc chắn là không có, nhưng mà đại gian phu thì......"

"Em dám!" Tang Khôn Tá siết chặt cánh tay.

"Ha ha......" Dịch Dao nhảy ra khỏi cặp đùi rắn chắc của Tang Khôn Tá, nhặt chiếc vòng gãy dưới mặt đất lên, tiện tay còn sờ soạng bên trong đùi của Triệu Diệu một chút, "Không phải em có dám hay không, mà là do đám anh em của Nhị đương gia!" Nói xong Dịch Dao liền đứng dậy đưa lưng về phía hai người rời đi.

Thoát khỏi tầm mắt của hai người, vẻ mặt của Dịch Dao thoáng chốc trở nên lạnh lùng băng giá, nhìn xuống chiếc vòng bị gãy bể, một chút mềm mại yếu ớt lướt qua đôi mắt, giây tiếp theo, khóe miệng khẽ cong lên.

"Làm sao có thể!" Hải Mộng hét lớn, "Đồ vật duy nhất đại diện cho quá khứ tốt đẹp của Doãn Liên Nhi bị hư hỏng, sao cô ấy có thể cười? Sao lại cười được? Chuyện này không hợp lý!"

"Hợp lý hay không, tự cô xem đi." Diêu Kiến Nhạc nói xong liền đưa đoạn phim của hai người vừa quay lên màn hình, hình ảnh cuối cùng dừng lại ngay biểu cảm khóc - cười hoàn toàn khác nhau của hai người.

Lòng căm thù bùng lên trong đôi mắt đẫm lệ của Hải Mộng, ngược lại, Dịch Dao cười khinh miệt, lười nhác, giống như không hề quan tâm.

"Hải Mộng, từ khóa mấu chốt về nhân vật Doãn Liên Nhi này là gì?" Diêu Kiến Nhạc hỏi.

Hải Mộng do dự, cắn cắn môi, "Tuyệt vọng."

"Đúng vậy, tuyệt vọng. Một người trong lòng không còn hy vọng về bất kỳ người nào nữa, sao còn có nước mắt?"

"...... Mọi người đi ra ngoài trước đi, Dịch Dao ở lại." Lý Duật vẫn luôn yên lặng không hé răng chợt mở miệng nói.

Thực xin lỗi, Dao Dao...... Anh chỉ có cách này, mới có thể dỡ bớt sự kiên cường của em, mới có thể từ từ dỡ bớt từng lớp tường thành em dựng nên.

Anh sẽ không để em trở thành...... Doãn Liên Nhi bị nước mắt độc chết.