Khuyên can mãi Dịch Dao vẫn không chịu, Lý Duật đành phải đi ra ngoài xem Hải Mộng diễn thử, tuy rằng động tác và biểu cảm, lời thoại của Hải Mộng đều rất quen thuộc, nhưng anh đã nhìn thấy Dịch Dao phong tình vạn chủng mâu thuẫn mãnh liệt với Doãn Liên Nhi, phần biểu diễn của Hải Mộng rõ ràng thiếu sức hấp dẫn.
Thế nào là phong tình vạn chủng? Chính là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì cô mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.
"Lý Duật...... Cậu thấy thế nào?" Triệu Dũng hỏi.
"Anh cảm thấy sao?" Lý Duật hỏi lại, thực ra nãy giờ anh không hề tập trung sự chú ý vào Hải Mộng. Dịch Dao nói cô không thể khóc, nhưng trong tâm trí anh đều là khuôn mặt đẫm nước mắt lặng lẽ khóc của cô trong bệnh viện ngày hôm đó, trái tim đau đớn kịch liệt, máu huyết quay cuồng, điều khiến anh khó chịu hơn chính là —— nếu đối mặt với cô như vậy một lần nữa đối mặt, hắn sẽ an ủi cô như thế nào, dùng thân phận, lập trường gì?
"Khả năng diễn xuất của Hải Mộng khá tốt, nhưng bây giờ cô ấy giống như... một con sư tử vẽ mắt rồng vậy, nếu để thầy Diêu huấn luyện thêm thì tốt hơn, đáng tiếc chúng ta không có nhiều thời gian như vậy. Bên Dịch Dao thì sao?"
"...... Hôm nay tạm thời kết thúc công việc tại đây. Liên hệ Thầy Diêu, dùng mọi cách để mời ông ấy ngày mai tới đây."
"Vậy ngày mai sắp xếp như thế nào?"
"Tối nay thông báo sau đi." Lý Duật đứng lên, vẻ mặt kiên nghị đi về phía phòng trang điểm.
Triệu Dũng thở dài. Lần đầu tiên làm đạo diễn còn kiêm thêm mấy chức vụ, ông biết Lý Duật muốn điều khiển toàn bộ quá trình quay phim, chụp ảnh, tuyên truyền, phát hành, nhưng quyền lực càng tập trung, thì trách nhiệm và áp lực trên lưng càng lớn, thế mà Lý Duật vẫn có thể vững vàng xử lý như vậy.
Nghĩ tới Lý Duật còn chưa đến 30 tuổi, Triệu Dũng lắc đầu. Đúng là tuổi trẻ tài cao......
Có diễn viên và đạo diễn như thế này, còn có Đàn Hoa tài năng làm người ta thán phục trái ngành đến làm chỉ đạo mỹ thuật, thật sự làm người ta hâm mộ. Một nhóm thanh niên tài năng như vậy tụ tập cùng nhau, ông tin tưởng cho dù có nhiều khó khăn trắc trở,《Nguyệt Chi Âm》của bọn họ nhất định sẽ rực rỡ ra đời.
"Dao Dao ——" Lý Duật đứng ở cửa nhìn Dịch Dao phía sau An Kinh Vĩ, nhẹ giọng kêu.
"Tránh ra." An Kinh Vĩ lạnh lùng nói.
Lý Duật nhếch đôi môi xinh đẹp, "Phiền cậu xem lại thân phận của mình đi, An thiếu gia."
Sắc mặt An Kinh Vĩ tối sầm lại, giống như bị niệm thần chú "định thân", bên dưới khuôn mặt lạnh lùng che giấu một chút khẩn trương, kéo bàn tay của cô lại nắm thật chặt, quay đầu nhìn về phía cô.
"Các người đừng khuyên tôi nữa, tôi sẽ không đổi ý đâu." Giọng điệu Dịch Dao có hơi bất đắc dĩ.
Các người? Lý Duật liếc nhìn Đàn Hoa đang dựa vào bàn trang điểm, Đàn Hoa vẫn luôn khuyên Dao Dao? Vậy tại sao trước kia hắn lại không đồng ý?
"Tôi mệt rồi, nếu không có chuyện gì nữa tôi muốn về khách sạn nghỉ ngơi." Dịch Dao nói tiếp.
"Dịch Dao, anh với tư cách là thân phận đạo diễn của《Nguyệt Chi Âm》chân thành mời em đóng vai Cam Tố Nga, bây giờ toàn bộ đoàn phim đều đang đợi em, nếu em không gật đầu đồng ý,《Nguyệt Chi Âm》sẽ đình công vô thời hạn, em hy sinh nhiều như vậy, chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy tình huống này xảy ra đúng không?"
"Lý Duật ——" Đàn Hoa nhíu mày.
"Dừng!" Dịch Dao lớn tiếng nói dừng cùng lúc với Đàn Hoa như giọng nói của cô đặc biệt lớn.
"Xin nói rõ ràng một chút, đoàn phim đang chờ chính là Cam Tố Nga, không phải tôi." Sau khi dồn nén cảm xúc nói xong, Dịch Dao rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của An Kinh Vĩ đi vòng qua Lý Duật mở cửa.
"Tại sao không phải là em?" Lý Duật vội vàng nắm lấy cánh tay Dịch Dao, "Em chính là Cam Tố Nga tất cả mọi người lựa chọn, cũng là Cam Tố Nga mà anh chân thành mong đợi thì đáy lòng, có thể em cảm thấy mình như một người thay thế, nhưng anh có thể chắc chắn rằng, tất cả mọi người đã xem em biểu diễn đều biết thực lực của em, giữa Lạc Thanh và em, mọi người vẫn sẽ chọn em. Tất cả mọi người đều xem trọng em như vậy, vì sao em lại ——"
"Vì sao lại? Không biết tốt xấu hả? Hay là không biết cảm kích? Bởi vì được chọn, nên tôi phải mang ơn đội nghĩa mà chấp nhận đúng không? Nếu không thì trên lưng phải cõng trách nhiệm đình công vô thời hạn của đoàn phim?" Nói đến cùng Dịch Dao vẫn không thể kiềm chế được tức giận.
Cô. Cô đã hy sinh rất nhiều để có thể đổi lấy một vai diễn trong《Nguyệt Chi Âm》cho Ninh Nguyệt Cầm, cũng chân thành hy vọng《Nguyệt Chi Âm》có thể thuận lợi quay và phát hành suôn sẻ. Những gì cô muốn làm đều đã làm xong, cô không hy vọng có bất kỳ ai tới miễn cưỡng ép buộc, can thiệp vào tự do của cô, bắt cô phải gánh trách nhiệm không thuộc về mình!
"Anh, không phải anh có ý đó, ý của anh là, chỉ cần em đồng ý......"
"Em không muốn." Giọng điệu của Dịch Dao không có đường để thương lượng. Bởi vì《Nguyệt Chi Âm》, cô đã làm rất nhiều chuyện mà bản thân mình không muốn, đã đủ nhiều rồi, đã có thể không thẹn với lòng, cô không muốn cuộc đời của mình lại xảy ra chuyện nằm ngoài kế hoạch của cô nữa, càng không muốn diễn những ảo tưởng trong gương đó!
"Vậy phải như thế nào em mới đồng ý?" Lý Duật anh không biết cái gì gọi là bỏ cuộc.
Dịch Dao cắn răng. Người đàn ông này ——
"Đạo diễn lớn, anh cho rằng chỉ cần tôi đồng ý diễn, tất cả các vấn đề của《Nguyệt Chi Âm》sẽ được giải quyết sao? Anh cảm thấy tất cả vấn đề chỉ nằm ở Cam Tố Nga thôi sao? Biệt thự nhà họ Tô vì sao lại bị cướp mất? Biên kịch từ chức, đi đâu? Nhà tài trợ rút lui, chỉ vì những tranh chấp trước đó thôi à? Lịch trình của Tang Khôn Tá dày đặc như vậy, không còn một chỗ trống, anh cảm thấy tình hình của mọi người đều không bị hắn ảnh hưởng sao, hay là anh tự tin có thể khống chế tất cả? Lạc Thanh ——" nhắc tới Lạc Thanh, Dịch Dao lại dừng một chút, đổi đề tài...
"Cho dù không có chuyện của Cam Tố Nga, đoàn phim đình công anh cũng không thể trốn tránh trách nhiệm này, chứ không phải là dùng trách nhiệm này để ép tôi. Được lựa chọn, tôi cũng không cần! "phải như thế nào mới đồng ý?" Anh cảm thấy anh nổi tiếng, có tiền, có nhan sắc lại thông minh thì mọi người đều phải vui vẻ ngồi xuống bàn điều kiện với anh sao? Được! Tôi nói điều kiện với anh! Trong vòng ngày mai, chỉ cần anh có bản lĩnh làm tôi đau lòng khổ sở mà khóc, anh muốn tôi diễn cái gì cũng được. Nhưng nếu anh không làm được... thì ngoại trừ công việc, coi như chúng ta thanh toán xong, được chứ?"
Đau...... đau hơn những lần trước rất nhiều, toàn thân rỗng tuếch, đau đến mức anh không thể thở nổi. Không phải bởi vì những lời chỉ trích của cô làm anh không phản bác được, cũng không phải bởi vì không tuyệt tình từ chối, mà là vì ba chữ "thanh toán xong" của cô.
Cô muốn khi anh yêu cô, trong mắt chỉ có cô, "thanh toán xong" với anh.
"Ba ngày, anh muốn thời gian ba ngày."
Mười phút sau, trong phòng trang điểm chỉ còn một mình Đàn Hoa yên lặng ngồi trên sô pha, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
"Ưm...... Đàn chỉ đạo, anh, anh vẫn còn ở đây à?" Tiền Tiến thò đầu vào nhìn, cười ngây ngô.
"Cô Tiền? Có phải tôi đã chiếm dụng phòng không?" Đàn Hoa mỉm cười nói.
"Không không không, không phải, đạo diễn vừa mới cho đoàn phim nghỉ ba ngày, tôi, tôi đến xem có quên gì không."
"Vậy à...... vậy cô Tiền có thời gian nói chuyện với tôi không?"
Trước khi đầu óc của Tiền Tiến kịp phản ứng, đầu nhỏ của cô đã gật đầu như gà mổ thóc, thân thể nhỏ nhắn nhanh chóng chen qua khe cửa đóng cửa lại, ngồi trên ghế nhỏ cách Đàn Hoa ba bước.
Đàn Hoa nhìn thấy động tác đáng yêu của cô gái, hắn cười khẽ thành tiếng nhưng hoa lan duyên dáng thanh khiết yên lặng nở rộ, ánh mắt của cô gái lập tức bị mê hoặc.
Thấy vậy, Đàn Hoa từ từ thu lại nụ cười, cánh môi trở về độ cong trang nhã lịch sự. Lần đầu tiên em trai của hắn nói mình thích một cô gái, hắn đã tưởng tượng dáng vẻ của cô gái kia, chính là đơn giản, hoạt bát, sạch sẽ, đáng yêu giống như cô gái trước mặt. Nhưng sau khi nghe em trai miêu tả mấy lần, hình ảnh trong lòng hắn lại càng mơ hồ.
Một người khi ở một mình thì yên tĩnh nhàn nhã, đẹp như tranh vẽ; khi cùng chơi đùa với bạn bè thì lời nói dí dỏm, lúm đồng tiền động lòng người; khi làm việc thì tỉ mỉ, tinh tế nhạy bén, lẳng lặng giúp đỡ người khác. Hiếu học, chăm chỉ, thông tuệ, dịu dàng, độc lập, ổn trọng, cứng cỏi, tự tin mà không kiêu ngạo, giỏi về tự xét lại nhưng vĩnh viễn ý chí chiến đấu bừng bừng.
Không ưỡn ẹo, không giả bộ, trong một số trường hợp còn bộc lộ vẻ dịu dàng tự nhiên của cô gái nhỏ. Đôi khi mạnh mẽ, bướng bỉnh, cực kỳ cố chấp, nhiều lúc lại khiến người ta hết lòng tin tưởng, thậm chí ỷ lại ở nhiều mức độ khác nhau.
Hắn không thể tưởng tượng ra cô gái như vậy, nên khi tiếp xúc với một người phụ nữ, theo tiềm thức anh thường so sánh với hình ảnh mơ hồ trong lòng. Sau khi so sánh lại phát hiện không ai có thể so với hình ảnh đó.
Tuy nhiên, sự thật luôn dùng một cách tàn nhẫn để hiện ra trước mắt người khác.
Thấy khuôn mặt tuấn tú của Đàn Hoa đột nhiên hiện lên vẻ dữ tợn, Tiền Tiến còn tưởng rằng mình làm sai gì đó, "Xin, xin lỗi, Đàn chỉ đạo tôi......"
"A? Xin lỗi, vừa nãy tôi mới nhớ đến chuyện khác. Nếu được, cô có thể nói với tôi ấn tượng của cô về Dịch Dao được không?"