Lý Duật hoang mang nhìn về phía Đàn Hoa, "Vì sao không được?"
Là một nhân tố mới, vừa mới xuất đạo đã nhận được vai nữ chính trong phim điện ảnh đối với Dịch Dao cũng là một cơ hội rất lớn, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để khai thác tiềm năng và thiên phú của cô, giúp cô nổi tiếng, thậm chí đưa cô lên vị trí đứng đầu của các tiểu hoa đán cũng được. Không phải Đàn Hoa cũng thích cô sao? Vì sao lại không đồng ý?
"Cô ấy không thích hợp." Đàn Hoa nhẹ giọng nói.
"Không đâu, tôi cảm thấy nhất định sẽ có bất ngờ, tất cả mọi người đều cảm thấy cô ấy diễn Doãn Liên Nhi rất có khí thế của vai nữ chính đó thôi?" Một phó đạo diễn khác phản bác, vừa nói vừa nhìn về phía những người khác, quả nhiên nhận được rất nhiều ý kiến tán đồng.
Vốn dĩ ông đối với Dịch Dao cũng không có nhiều hy vọng, dù gì cô cũng có lai lịch bất minh, nhưng biểu hiện ngay ngày quay đầu tiên của Dịch Dao thật sự đã vả mặt không ít người, cũng làm ông phải dùng thân phận "diễn viên" chân chính để đối xử với cô. Lúc Tang Khôn Tá đề nghị Dịch Dao thay thế Lạc Thanh, ông cũng đưa hai tay tán thành.
Hơn một nửa mọi người trong Hắc Tuyền sảnh đều có suy nghĩ giống phó đạo diễn, tuy cũng có người nghi ngờ, nhưng xét theo tình trạng hiện tại thì không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Đàn Hoa nhìn mọi người rồi nói, "Muốn huỷ hoại《Nguyệt Chi Âm》, thì các người cứ dùng cô ấy đi."
Đàn Hoa nói xong cũng mặc kệ phản ứng của mọi người ra sao, liền đứng dậy đi mất.
Mọi người im lặng, hai mặt nhìn nhau sau đó đồng thời nhìn về phía Lý Duật, chờ hắn ra quyết định cuối cùng.
Lúc này Lý Duật lại lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Anh tìm Đàn Hoa chính là bởi vì tin tưởng năng lực và ánh mắt của Đàn Hoa, Đàn Hoa nói Dịch Dao không thích hợp nhất định có lý do gì, trước lúc làm rõ được lý do, anh không muốn tùy tiện quyết định, nhưng tình hình trước mặt anh cũng không thể kéo dài lâu thêm được nữa.
"Để Dịch Dao và Hải Mộng diễn thử trước."
Lý Duật vừa mới nói xong, đoàn phim lại bận rộn một lần nữa. Lý Duật nghĩ rằng Dịch Dao chắc sẽ rất vui vẻ nên tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng anh phải đợi chút nữa mới đến thông báo tin vui này cho cô, trước đó anh phải nói chuyện đàng hoàng với Đàn Hoa.
"Không có gì để nói hết, nếu cậu nhất định phải dùng cô ấy, tôi vẫn giữ ý kiến cũ." Giọng nói của Đàn Hoa rất lạnh lùng ương bướng, thân hình cao gầy mặc áo khoác dài cao cấp cũng lộ ra vài phần xa cách.
"Dù sao cậu cũng phải để tôi biết rõ lý do chứ? Rốt cuộc không thích hợp chỗ nào?" Lý Duật kiên trì hỏi.
Không thích hợp chỗ nào? Phải hỏi là thích hợp chỗ nào mới đúng! Một người phụ nữ vô sỉ, dối trá, dâm đãng, ngoan độc như vậy!
Trên khuôn mặt tuấn tú của Đàn Hoa hiện lên chút kích động, nhưng chỉ trong giây lát đã bị hắn cường thế ép xuống.
"Đàn Hoa, cậu và Dịch Dao có phải... hay không ——" đã xảy ra chuyện gì anh không biết hay không?
" "có phải đã xảy ra chuyện gì hay không"? Tôi nói lại lần nữa, chuyện giữa tôi và cô ấy, cậu tốt nhất đừng nhúng tay vào. Tôi mặc kệ hiện tại cậu và cô ấy có quan hệ gì, trái tim của cô ấy, tôi muốn."
"......" Lý Duật im lặng.
Đàn Hoa muốn trái tim của Dịch Dao. Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Đàn Hoa mở miệng muốn chính xác một đồ vật gì đó. Con người bởi vì dục vọng mà hoàn chỉnh hơn, nên anh cố ý giành giật với Đàn Hoa, cố ý chọc giận hắn, vì hy vọng Đàn Hoa có thể "tức giận" hơn? Nhưng anh không ngờ là lần đầu tiên Đàn Hoa mở miệng muốn một thứ gì đó, lại chính là tình yêu của người mà anh cực kỳ khát vọng nhưng vẫn không có được.
"Anh Nam, diễn thử có vấn đề." Trợ lý chạy tới nói, "Dịch Dao cô ấy...... cô ấy không muốn diễn vai Cam Tố Nga."
Cái gì?
Hai người đàn ông hoàn toàn kinh ngạc.
"Vì sao không muốn diễn? Đây là một cơ hội tốt mà?" Lý Duật vừa đi vào phòng trang điểm của Dịch Dao đã nhìn thấy trang phục diễn của Cam Tố Nga trải ở trên sô pha, lập tức nhìn Dịch Dao đang ngồi trước bàn trang điểm dò hỏi.
"...... Tôi không cần cơ hội này, hơn nữa tôi không diễn tốt được vai Cam Tố Nga đâu, đừng lãng phí thời gian của mọi người." Dịch Dao rất kiên quyết.
"Không cần?" Lý Duật càng không hiểu, "Vậy lúc trước vì sao em lại tìm mọi cách để lấy được một vai diễn, thậm chí không tiếc ——" Lý Duật đột nhiên ngậm miệng lại, liếc mắt nhìn An Kinh Vĩ ngồi chéo chân phía sau Dịch Dao, giọng kéo dài.
"Em trả giá nhiều như vậy mới lấy được vai nữ phụ ít đất diễn, bây giờ có cơ hội được làm nữ chính, vì sao em lại không muốn?"
"Tôi muốn diễn? Tôi muốn diễn khi nào ——" Dịch Dao hình như nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại liếc nhìn An Kinh Vĩ. Vẻ mặt An Kinh Vĩ giống như chuyện không liên quan đến mình, thấy cô nhìn về phía hắn, mới trả lại ánh mắt dò hỏi.
Cô chưa từng muốn làm diễn viên, sao có thể dùng mọi cách để tìm cho mình một vai diễn chứ, nhưng An Kinh Vĩ cho rằng cô muốn một vai diễn, cho dù là ai cũng sẽ nghĩ nhất định là cô đã "yêu cầu".
Dịch Dao cũng lười giải thích, có giải thích chỉ sợ Lý Duật cũng sẽ không tin, huống hồ cô thật sự đã diễn.
Lúc đầu là do bị quyền lực của An Lục Thiên khống chế, cô bắt buộc phải chấp nhận điều kiện tham gia diễn《 Nguyệt Chi Âm 》của An Lục Thiên, tuy rằng cô không thể suy đoán được ý đồ cụ thể của An Lục Thiên, nhưng dùng ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn có liên quan đến An Kinh Vĩ. Khi An Kinh Vĩ nhắc tới cha của mình tràn ngập vẻ coi thường và phản kháng, lỡ như để hắn biết được cô và An Lục Thiên có giao dịch, chắc chắn cô sẽ chết rất khó coi.
A...... Chuyện đã như vậy rồi mà vẫn muốn phủ nhận. Đàn Hoa đẩy cửa đi vào đúng lúc nghe thấy cuộc nói chuyện cuối cùng, trong mắt thoáng qua một chút tức giận.
Cô có thể đê tiện dâm đãng ở trên người An Kinh Vĩ, có thể giả vờ thông minh để hắn đùa bỡn, có thể không biết xấu hổ ở nhà hắn dụ dỗ Lý Duật, bây giờ còn làm trò trước mặt ba người bọn họ, cô vẫn muốn phủ nhận?
Chẳng lẽ cô là một kẻ xảo trá thậm chí còn tự lừa dối bản thân sao?
Không muốn diễn Cam Tố Nga? Là biết bây giờ đoàn phim không có lựa chọn nào tốt hơn, muốn mượn cơ hội này để ra điều kiện nâng cao giá trị con người sao?
"Em thật sự nên suy nghĩ một chút, thù lao đóng phim, đãi ngộ, Lý Duật nhất định sẽ làm em vừa lòng. Quan trọng hơn là, đoàn phim hiện tại cần em, chúng tôi cũng rất muốn em...... diễn vai chính." Đàn Hoa mỉm cười nhìn Dịch Dao, dịu dàng nói.
Lý Duật ngạc nhiên, sao thái độ Đàn Hoa lại đột nhiên thay đổi như thế ——
Nhưng không thể phủ nhận rằng giọng nói của Đàn Hoa rất dễ nghe, giống như bông tuyết lạnh lẽo nhẹ nhàng rơi trên làn da ấm áp, từ từ tan chảy thành chất lỏng trong veo, dưỡng ẩm cho làn da. Mỗi một chữ đều đi sâu vào lòng người, giọng nói dịu dàng làm người ta không tự động bỏ đi cảnh giác, ngoan ngoãn mặc hắn sắp xếp.
"Không, không phải vấn đề đãi ngộ, là em thật sự diễn không được."
"Em không thử làm sao biết ——"
"Em khóc không được." Dịch Dao quyết đoán nói thẳng.
Ba người đàn ông không kiềm được nhíu mày.
Nhìn thấy biểu cảm của mấy người đàn ông, Dịch Dao đột nhiên có chút xấu hổ —— chết rồi! Ở trên giường không tốt không tốt!