Thực sắc, tính, dã: hưởng thụ sắc, là tình dục (Mạnh Tử - Cáo Tử thượng); "háo sắc, niềm ham muốn của con người" (Mạnh Tử - Vạn Chương thượng"; "ăn uống, trai gái - niềm ham muốn lớn của con người vậy" (Lễ Ký - Lễ Vận).
"Tiền Tiến, Tiền Tiến!" Một cô gái mặt tròn, mắt một mí sáng quắc bưng hộp cơm đến gần chỗ Tiền Tiến, "Vừa nãy đạo diễn đi vào phòng thay đồ của Dịch Dao rồi hả? An tiên sinh cũng ở bên trong đúng không?"
Dù đã cố tình hạ thấp giọng nhưng vẫn không kiềm chế được sự phấn khích trong giọng nói.
Tiền Tiến quay đầu nhìn xung quanh, một tay cầm cơm hộp, một tay kéo cô bạn hủ nữ cùng trường đến góc tường không có người. "Cậu cẩn thận đừng để người khác nghe thấy, lỡ như có tin đồn gì đó, hai chúng ta chết chắc đó!"
"Đó chính là thật sự nha? Trời ạ! Chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng!"
"Đúng đúng! Mình không nói gì hết! Mình không biết gì hết! Đừng nói bậy!"
"Yên tâm yên tâm, mình ở trước mặt cậu khoa trương chút thôi, ở trước mặt những người khác mình coi như không biết gì cả. Tới đây, có tin tức gì mới không?"
"Mình, mình không có tin gì mới hết."
"Đừng keo kiệt như vậy chứ! Không phải cậu là trợ lý của Dịch Dao hả? Dịch Dao là lá chắn của bọn họ, cho dù bọn họ có che giấu tốt đến đâu, chắc chắn cũng sẽ có dấu vết, nghĩ kỹ lại đi!"
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi trong đôi mắt phát sáng của cô bạn cùng trường, khuôn mặt nhỏ của Tiền Tiến nhăn lại, liếc mắt về phía phòng thay đồ. Thực ra từ tối hôm qua não cô đã không ngừng hoạt động, vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.
Lý Khinh Nam và An tiên sinh lại là một cặp! Bọn họ hoàn toàn không phải là tình địch của Đàn chỉ đạo. Đàn chỉ đạo nói giữa hắn và Dịch Dao có chút hiểu lầm, có liên quan đến chuyện này không?
"Thật ra, có nhiều chỗ rất rõ ràng, chỉ là lúc trước chúng ta không chú ý mà thôi..." Cô gái mặt tròn lộ ra vẻ mặt "Tôi đã biết từ lâu", "... Trước kia An tiên sinh rất ít khi công khai lộ diện cũng không chấp nhận phỏng vấn của giới truyền thông, nhưng cậu xem Lễ khởi công quay《 Nguyệt Chi Âm 》, Dịch Dao không đi nhưng An tiên sinh lại đi. Còn nữa, mình nghe nói huấn luyện trước khi bắt đầu quay An tiên sinh vẫn luôn đi theo Dịch Dao, haha... mà lúc Dịch Dao huấn luyện, đạo diễn chắc chắn phải đến xem thường xuyên."
Tiền Tiến nghe vậy sửng sốt.
"Còn nữa, lúc trước đạo diễn đối với Dịch Dao rất thờ ơ, hôm qua An tiên vừa đến thái độ của hắn đối với Dịch Dao liền thay đổi, còn hôn cô ấy trước mặt mọi người, đây rõ ràng là do hai người này đang giận dỗi, cố ý chọc giận người kia."
Tiền Tiến chớp chớp mắt.
"Trương Đan Hồng, ăn nhanh lên, còn có việc đây nè!" Tổ trưởng tổ đạo cụ đứng từ xa la lớn.
"Dạ! Biết rồi ạ!" Cô gái mặt tròn lên tiếng, nháy mắt với Tiền Tiến, "Buổi tối mình tới phòng cậu nha!"
"Hả? Ừm......"
Cho dù một người đàn ông có tính tình tốt, năm lần bảy lượt bị người khác quấy rầy chuyện tốt tất nhiên cũng sẽ phát hỏa, huống chi An Kinh Vĩ cùng với ba chữ "tính tình tốt" này thật sự không có liên quan gì.
Sau khi nhanh chóng tăng tốc, côn th*t căng phồng đâm sâu vào trong hoa tâm mềm mại không hề bị cản trở gì mà phun mạnh ra.
Dịch Dao ôm lấy bờ vai rắn chắc của An Kinh Vĩ, cổ họng nghẹn một hơi, khoái cảm quét thẳng vào tâm trí, cơ thể tê dại khẽ run lên, hai chân vòng qua eo người đàn ông thật chặt giống như muốn người đàn ông vĩnh viễn không rời xa.
An Kinh Vĩ ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu tham lam hôn lên cái miệng đang thở gấp, cho đến khi hai chân quanh eo thả lỏng, mới chưa đã thèm nâng nửa người trên của cô lên, rút côn th*t còn chưa mềm xuống ra, thu dọn một chút, liền hung hăng liếc mắt nhìn Lý Duật đang ngồi trên sô pha.
Lý Duật giống như đã đoán được phản ứng của An Kinh Vĩ từ sớm, thong thả ung dung cởi áo khoác.
An Kinh Vĩ đến gần, nhấc chân đá tới khuôn mặt anh tuấn của Lý Duật.
Lý Duật nâng cánh tay lên chặn, "Nói trước, không được đánh vào đầu."
An Kinh Vĩ cười lạnh một tiếng, xoay người đá chỗ khác, mục tiêu —— là mặt.
"An Kinh Vĩ!" Trong đôi mắt anh tuấn hiện lên ba phần tức giận bảy phần lạnh lẽo, Lý Duật không né mà phản công, đánh về phía An Kinh Vĩ, ép An Kinh Vĩ phải thay đổi chiêu thức......
"......" Dịch Dao liếc nhìn hai người đàn ông đang "tình cảm mãnh liệt chiến đấu", tay mềm nhũn lau sạch dâm dịch chảy ra giữa hai chân, đứng xuống đất mặc quần áo. Cặp mông cứng đờ tê dại vì bị đè lâu trên bàn trang điểm lạnh lẽo, Dịch Dao khó chịu động đậy, ngay sau đó đi rửa tay, không coi ai ra gì mà lấy hộp giữ ấm ra bắt đầu ăn cơm.
Khổng Tử đã nói "thực, sắc, tính, dã"*. Rõ ràng là "thực" ở phía trước "sắc", nhưng có người lại muốn đảo lộn trình tự.
Dịch Dao ăn được một nửa, quay đầu về phía hai người đang "đánh rất vui vẻ" rồi nói, "Vĩ, em có thể ăn luôn cánh gà của anh không?"
Lý Duật: "... Vĩ?" Trái tim của anh co rút lại.
An Kinh Vĩ: "......" Trừng mắt nhìn Lý Duật đã bị hắn ngăn chặn, thu nắm đấm quay lại bên cạnh Dịch Dao.
Sau khi ăn ngon lành hai cái cánh gà, Dịch Dao xoa xoa miệng, tiếp tục tiêu diệt cơm. Thực ra cô cũng không thích ăn thịt lắm, nhưng gần đây bởi vì thời tiết và thể lực tiêu hao quá nhiều, ăn thịt đối với cô cực kỳ ngon.
Dịch Dao ăn uống thảnh thơi, thở phào một hơi, ngước mắt nhìn Lý Duật vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
"Có việc gì sao?"
Lý Duật nghĩ nghĩ. Hình như trước khi vào phòng trong đầu hắn có rất nhiều chuyện, nhưng sau khi vào cửa chỉ còn lại một việc duy nhất —— là cô.
Bản vẽ nháp của cô, giao dịch của cô và anh, khát vọng của anh đối với cô ngày càng tăng, thái độ không quan trọng của cô đối với anh.
Nếu cô yêu người đàn ông khác trước anh, anh nên làm như thế nào?
Nếu cả đời này cô cũng không yêu anh, vậy anh nên làm như thế nào?
Mấy vấn đề này cho dù chỉ nghĩ thôi cũng khiến trái tim anh đau đớn kịch liệt, nếu thực sự có ngày phải đối mặt với nó, chắc chắn anh sẽ hy vọng thời gian có thể dừng lại ở hiện tại.
Lý Duật đứng dậy đi về phía Dịch Dao. An Kinh Vĩ còn chưa ngăn cản, Lý Duật đã nhẹ giọng nói, "Anh muốn gặp bạn gái của mình cũng phải có lý do nữa à?"
Đôi chân dài của An Kinh Vĩ như bị đóng đinh tại chỗ, đôi mắt đen nhìn Dịch Dao không chớp mắt.
Dịch Dao liếc nhìn An Kinh Vĩ, cong khóe miệng, để mặc cho Lý Duật bế cô ngồi lên đùi ôm vào trong lòng.
"Cảnh diễn buổi sáng em cảm giác như thế nào?"
"Bình thường. Em lạnh đến mức mặt cũng cứng đờ, cũng không biết đạt được hiệu quả như thế nào nữa, anh cảm thấy sao?"
Nghe câu trả lời tự nhiên mà nghiêm túc của Dịch Dao, Lý Duật âm thầm quan sát phản ứng của An Kinh Vĩ. Một khi nói đến công việc, cô bé Dịch Dao này có thể tạm thời gạt bỏ hết tình cảm cá nhân qua một bên, điều này anh đã biết rõ trong mấy ngày quay phim, nhưng An Kinh Vĩ chắc chắn không biết.
Cho nên dưới góc độ của An Kinh Vĩ, cuộc trò chuyện giữa anh và Dịch Dao —— không có không gian cho người khác tồn tại!
Quả nhiên, khi anh và Dịch Dao nói chuyện với nhau, sắc mặt An Kinh Vĩ càng ngày càng ảm đạm......
Không đúng! Ảm đạm? Phải là không kiên nhẫn và chán ghét mới đúng!
Cốc cốc cốc!
"Anh Nam, Anh Nam!" Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Có hai chuyện!
Chuyện thứ nhất, bệnh tình của Lạc Thanh chuyển biến xấu, bác sĩ đề nghị cô ấy phải nhanh chóng phẫu thuật.
Thứ hai, ngày hôm qua paparazzi trà trộn vào đoàn phim đã tung ra tất cả các ảnh chụp lén, lúc 12 giờ, video Lý Duật mắng Lạc Thanh đã được đăng tải trên các trang mạng xã hội lớn và bị rất nhiều phương tiện truyền thông đăng lại, chưa đến nửa tiếng, đã lên top 1 hot search.