Bằng chứng?
Tô Thập Vũ nhớ lại ánh mắt sợ hãi của Thẩm Tuyết Ly khi y hỏi về dấu vết hằn đỏ trên gương mặt của cô.
Lúc đó y gần như chắc chắn rằng đó là do Thẩm Nhĩ Dạ mà không hề mảy may nghĩ rằng Thẩm Tuyết Ly mới chỉ ngầm ám chỉ điều đó.
Câu chất vấn rất có lý của Thẩm Nhĩ Dạ bị y bóp méo thành một câu nói đầy ngông cuồng được nói ra bởi một người con gái trước đây chưa từng coi ai ra gì, mà đối mặt với sự ngông cuồng kia hắn cũng chỉ có thể giận muốn phun lửa.
"Bằng chứng? Còn cần bằng chứng sao? Tôi muốn hỏi cô, rốt cuộc đến khi nào cô mới tha cho Tuyết Ly vậy? Trước đây tôi vì nể mặt cô nên mới không so đo nhiều, nhưng bây giờ tôi muốn cô tỉnh ngộ lại một chút đi. Người con gái tôi yêu là Tuyết Ly và cô ấy cũng đã đáp lại lời tỏ tình của tôi! Thế nên cô đừng cố lợi dụng cái thế lực đã không còn đó để làm phiền chúng tôi nữa!" Tô Thập Vũ nửa tức giận nửa đắc ý.
"Ha ha ha, sao anh cứ nhắc đến thứ sẽ không bao giờ thuộc về mình vậy? Có ước mơ là tốt, nhưng cũng không nên mơ tưởng quá phận đâu."
"Cô nói vậy là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ, tôi không có nghĩa vụ giải thích." Khi nói ra câu này Thẩm Nhĩ Dạ cũng đã ngộ ra vài chuyện. Hình như Tô Thập Vũ cho rằng ba cô bị cách chức thì Thẩm Cố trì sẽ auto lên làm chủ tịch mới của Thẩm thị, còn Thẩm Tuyết Ly sẽ trở thành tân đại tiểu thư sao? Trong mắt các thành viên của Thẩm gia, ông ta dù "lập-nhiều-công-nhất" trong vụ đó nhưng cũng chỉ được giao cho ghế giám đốc chi nhánh phụ ở miền Nam.
Chuyện này... cũng không chỉ có nội bộ Thẩm gia mới biết rằng ông nội cô đã chính thức quay lại tiếp quản Thẩm thị. Tô Thập Vũ hiểu nhầm lệch lạc như vậy cô dám cá 99% là do Thẩm Tuyết Ly cố ý dẫn dắt. Dù sao muốn thuần phục một kẻ tự phụ như hắn thì chỉ có thể dựa vào quyền thế.
Nghĩ đến đây khóe miệng Thẩm Nhĩ Dạ hơi cong lên tạo thành một nụ cười khẩy rất kì dị. Nếu như Thẩm Tuyết Ly mà nhìn thấy biểu cảm của cô lúc này, chắc chắn sẽ tự nhận ra rằng cô sắp toan tính chuyện gì đó vô cùng xấu xa.
Thật đáng tiếc, từ sau lưng của Tô Thập Vũ thính giác của cô ta chỉ bắt được một câu hỏi khó hiểu không kém gì câu lúc trước, "Nói đến thế lực, chẳng phải hai người mới cần lưu ý hơn tôi sao? Bởi vì thế lực đáng sợ nhất trong xã hội thu nhỏ này không phải là cái ngai vàng đó của cô đâu Thẩm Tuyết Ly."
Thẩm Nhĩ Dạ như có thể dựa vào ánh nhìn để xuyên qua bờ vai vuông rộng của tô Thập Vũ, găm thẳng vào Thẩm Tuyết Ly rồi mới dừng lại trên người y, "Hai người nên lưu ý chỗ đứng của mình một chút, loài người thường rất thích chuyện bé xé ra to mà."
"Ha?" Phản ứng đầy mờ mịt này phát ra từ hai hướng. Một trong số đó là biểu cảm ngu ngơ của Thẩm Tuyết Ly.
Tống Tử Vân vội lao qua bịt miệng thanh niên vừa suýt la lên, cậu thực sự rất lo ngại vị trí hiện tại sẽ khiến cho bọn họ bị cặp đôi ngoài kia phát hiện. Thì tại... cậu ta cùng toàn thể thành viên cốt cán của câu lạc bộ thông tin đang ngồi thụp dưới khung cửa sổ tầng một. Mà cách họ một bức tường lại là một viễn cảnh nồng nạc mùi thuốc súng.
Nhưng mà cũng giật mềnh thế chứ! Con nhỏ Thẩm Nhĩ Dạ kia không lên họp câu lạc bộ thì cũng thôi đi, đằng này nhắn đúng một câu rõ phởn rồi lặn mất tăm. Cậu ta phải quản câu lạc bộ cũng mệt lắm đấy có biết không?
Trên màn hình di động của Tống Tử Vân hiện lên ánh sáng mờ nhạt cùng dòng tin nhắn: "Hey lúc nãy ông bảo câu lạc bộ cần có tin hot để kiếm thêm nhà tài trợ đúng không? Tui vừa mới tìm ra giải pháp cho vấn đề của các ông nè."
Tống ca là một người có sở thích quái dị núp lùm hóng drama, lại thêm việc biết rõ mối quan hệ giữa ba người Thẩm Nhĩ Dạ, Thẩm Tuyết Ly và Tô Thập Vũ. Cậu ta chỉ cần nghe một chút là hiểu ra ngay đang có chuyện gì xảy ra, mặc dù lúc đầu cậu ta chẳng hiểu đàn anh Tô Thập Vũ kia đã ra trường rồi còn quay lại đây làm cái gì.
Ê nhưng mà vụ này nghe cũng ngon nghẻ đấy chứ, thơm tho đấy chứ? Chỉ là cậu ta có cảm giác chỉ ghi âm cuộc chạm trán này thôi thì không đủ. Chậc, xem ra phải vận dụng tối đa năng suất của câu lạc bộ thông tin rồi.
Và đó chính là thứ mà Thẩm Tuyết Ly không bao giờ ngờ tới, hoặc nói đúng hơn, cô ta chưa bao giờ nghĩ cái ngai vàng cô ta đã xây dựng nên từ mồ hôi nước mắt sẽ dễ dàng bị đạp đổ như vậy.
Khi cái ngày định mệnh đó đến, Thẩm Tuyết Ly mới ngộ ra ẩn ý trong câu nói của Thẩm Nhĩ Dạ: Thế lực đáng sợ nhất ở cái xã hội thu nhỏ tên Đế Cảnh này không phải là tiền tài hay gia cảnh quyền thế.
Và cũng bất hạnh thay cho cô ta, Thẩm Nhĩ Dạ từ lâu đã là nòng cốt của câu lạc bộ thông tin.