Quy Tắc của Nữ Phụ

Chương 13: Nơi dành cho những kẻ tôn quý




Thẩm Nhĩ Dạ nghĩ, hình như cô không cần thiết phải chạy loanh quanh rắc thù hận như Tống tử Vân.

Bởi vì là nữ phụ thì chỉ có thể bị CP chính rải hành.

Mà cô bây giờ, chính là bị rắc rối tự tìm đến.

Trước mặt cô lúc này là crush-cũ Tô Thập Vũ, sau lưng y là Thẩm Tuyết Ly mang biểu cảm chịu ủy khuất. Gương mặt y thì nhắm mắt cũng biết là đang rất giận dữ.

"Thẩm Nhĩ Dạ, anh cho rằng em nợ Tuyết Ly một lời xin lỗi."

... Hình như rất giống kiếp trước?

Chỉ là kiếp trước bọn họ hội đồng cô trước ban giám hiệu, tình cảnh lúc này tuy rất quen thuộc nhưng cô lại thấy khá nhẹ nhõm.

Thẩm Nhĩ Dạ đã rút ra rất nhiều bài học nhớ đời trước khi trọng sinh. Thay vì ngay lập tức đốp trả Tô Thập Vũ, cô liếc mắt quan sát Thẩm Tuyết ly. Dường như phát giác ra ánh nhìn của cô, ai đó cố ý nép sát vào lưng y, gương mặt càng thêm cúi gằm xuống.

Cố tình nép ra sau là thật, nhưng trực giác mách bảo cô ta phải tránh né ánh mắt của Thẩm Nhĩ Dạ.

Thẩm Nhĩ Dạ dựa vào gò má sưng bầm trên gương mặt của Thẩm Tuyết Ly để đoán xem cô ta đã bị đại tiểu thư nào nhắm vào.

Tại sao phải là một đại tiểu thư? Bởi vì học viện Đế Cảnh là nơi chỉ có con cháu của những vị tai to mặt lớn nhất Nam Hạ mới có thể theo học. Dám động tới bất kì ai khoác lên mình bộ đồng phục của Đến Cảnh, kẻ đó nên chuẩn bị tâm lý táng gia bại sản.

Vậy nên bản thân những học sinh của Đế Cảnh lúc đối mặt với nhau cũng phải tém tém lại một chút. Kiểu lỡ gây sự với con này thì ai mà biết được ngày mai mình sẽ bị cả giới kinh doanh hay cả giới chính trị truy đuổi?

Trong một môi trường nơi mà bất kì ai cũng có thể khiến cho cuộc đời kẻ khác lụi bại, luôn luôn tồn tại những kẻ tôn quý hơn.

Thẩm Tuyết Ly là nữ thần của khoa Nghệ Thuật, cho dù cô ta không công khai thân phận thì cũng chẳng có ai nghi ngờ xuất thân cao quý của cô ta. Vì thế kẻ có đủ tư cách cho Thẩm Tuyết Ly một cái tát chỉ có thể là Hồ Khả Hân - cháu gái của thượng tướng Hồ, hoặc là Kiều Dĩnh - người thừa kế duy nhất của Kiều thị.

Ít nhất thì Kiều Dĩnh fan gơ của Tống Tử Vân đã bị cô loại khỏi danh sách những kẻ có khả năng động thủ.

Hành động thoáng qua của Thẩm Nhĩ Dạ chỉ tốn vài giây ngắn ngủi. Cô vẫn cầm chiếc điện thoại trong tay, đứng lên đối diện với Tô Thập Vũ hỏi ngược lại, "Hình như tôi không có lí do để làm vậy?"

Tô Thập Vũ tức giận, "Xảy ra chuyện gì, em là người rõ nhất. Cho dù em có tức giận đến đâu đi chăng nữa cũng nên nghe anh giải thích đã. Thẩm Nhĩ Dạ, em không nên đối xử với Tuyết Ly như vậy!"

"Anh cũng đừng nên dễ tin người như vậy. Anh cho rằng tôi tát cô ta? Tôi là người thích làm việc thừa thãi vậy sao?" Thẩm Nhĩ Dạ cười. Thật đáng thất vọng, cô đã kết giao với loại người gì thế này?

Tô Thập Vũ hơi chột dạ. Nụ cười trào phúng của cô ghim vào mắt y. Lần đầu tiên y nhận ra, y không hề biết gì về người con gái trước mắt.

Y cũng không biết rằng cô bé ngoan ngoãn làm theo lời y sai bảo tự năm nào, từ trước đến nay đều không phải là một người yêu kiều và dịu dàng.

Thẩm Tuyết Ly cũng chột dạ. Thẩm Nhĩ Dạ vừa ngầm phỉ báng cô ta là thứ thừa thãi không đáng bận tâm?

"Hai người đừng nên cãi nhau nữa. Tiểu Dạ nói vậy không phải là cố ý đâu mà!" Cô ta đúng là không chen chân vào thì không được.

Thẩm Tuyết Ly không hiểu tại sao câu này vào tai của Tô Thập sẽ hóa thành cô ta đang bao che cho hành động quá đáng của Thẩm Nhĩ Dạ, nhưng cô ta không quan tâm. Chỉ cần cô ta giữ vững lập trường là kẻ bị hại và đang trong thế yếu thì sẽ chẳng có gì thay đổi cả.

Thẩm Nhĩ Dạ cũng không hiểu tại sao người ta khi yêu thì chỉ số thông minh sẽ tụt giảm không phanh, nhưng cô không quan tâm. Thẩm Nhĩ Dạ chỉ quan ngại sâu sắc chỉ số IQ của mình ở kiếp trước.

"Tuyết Ly, sao em có thể thấy sai mà vẫn bỏ qua cho cô ấy chứ? Thẩm Nhĩ Dạ trước đây ỷ vào vị thế của Thẩm Lục Đình, không biết đã bao lần lôi em vào rắc rối, em vì lo cho cô ta nên mới thường xuyên đứng ra chịu khiển trách. Lẽ ra người cô ấy nên trút giận lên là anh, vậy mà đến lúc này rồi cô ta vẫn cứ không kiêng nể ai như vậy!" Tô Thập Vũ phẫn nộ.

"Vòng qua nói lại một hồi, ý anh vẫn là tôi tát cô ta vì ghen tức?"

"Không phải em thì còn ai có lý do để hãm hại Tuyết Lý chứ!"

"Nói hay lắm, bằng chứng đâu?"

Tô Thập Vũ héo lời, bất giác chạm phải ánh mắt đang lạnh đi của Thẩm Tuyết Ly.