Quy Tắc Bẫy Tập Thể

Chương 26: Có nguy hiểm




Toàn bộ công ty, trừ bỏ bộ phận tiêu thụ thì bộ phận đề án của chúng ta được coi như là bận rộn nhất .

Qua năm mới thì không có một ngày nào là lơi tay , mà ta làm trợ lý quản lí cho nên bận như một cái chong chóng vậy , xoay chuyển không ngừng .

Từ khi An công tử thăng chức, chúng ta cũng chưa từng gặp mặt lại, người này đã bị ta quy hoạch đến hàng ngũ vong ân phụ nghĩa rồi .

Giữa trưa, Bối Quả Quả tới tìm ta đi ăn cơm, ta không biết bà chị này hôm nay là làm sao vậy, sao lại nhàn nhã đến nỗi xuyên qua hơn phân nửa thành phố tới tìm ta để đi ăn bữa cơm rau dưa đạm bạc .

Khi cậu ấy gọi điện thoại cho ta , đã làm ta bị sốc một cú , bữa cơm rau dưa này cũng quá tùy tiện một chút phải không ? Công ty chúng ta giữa trưa cũng chỉ cho nghỉ ngơi có nửa giờ, đủ sao ?

Mười một giờ đúng , ta bắt đầu như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than, trong chốc lát Bối Quả Quả lại gửi tới một cái tin nhắn nói rằng mình đã đến rồi , làm ta càng ngày càng sốt ruột.

“Tô Nhuận.” Hasse gọi ta, anh ta gọi càng ngày càng ngắn gọn , trước kia anh ta sẽ nói, Tô Nhuận phiền cô tiến vào một lát, sau đó lại là Tô Nhuận cô tới đây , hiện tại trực tiếp gọi luôn Tô Nhuận .

Tuy rằng như thế, ta vẫn cảm thấy , anh ta tốt bụng hơn so với An công tử , mỗi lần An công tử kêu tên của ta, ta đều cảm thấy anh ta là đang đau răng , dấu vết nghiến răng nghiến lợi quá nặng .

“Quản lí, có việc gì sao?”

“Tổ C vừa giao đề án lên , cô thấy thế nào.”

Ta có chút kinh ngạc, đây không phải là phạm vi nghiệp vụ của ta, ta làm trợ lý kỳ thật cũng chỉ là thư ký mà thôi , ta chỉ cần nhúng tay vào để ý mọi chuyện là được , sao còn muốn hỏi ta ý kiến về đề án cơ chứ ?

“Sao lại nhìn tôi như vậy ?” Anh ta phát hiện ánh mắt nóng rực của ta , mỉm cười hỏi .

“Quản lí, anh uống nhiều rồi phải không ?”

“Tôi chưa bao giờ uống rượu trong quán bar của mình , rất đắt . Cô đem bản đề án này cầm lại đi, xem hiểu một chút. Trăm ngàn hãy nghiên cứu cẩn thận , nhất định phải quen thuộc với toàn bộ quá trình, tôi muốn cô đọc thuộc làu làu.” Anh ta nhu nhu thái dương huyệt, bộ dáng giống như là hơi mệt một chút .

Ta nuốt nước miếng, tuy rằng ta xuất thân từ khoa văn , nhưng là các loại chuyện như đọc xác nhận nội dung của văn bản như thế này không phải sở trường am hiểu của ta , nếu cho ta một bản tiểu thuyết đam mỹ , nhưng thật ra ta lại có thể ngâm nga cho mọi người nghe một chút, nhưng mấy bản đề án này thì có cái gì để đọc a ?

Thật sự không rõ lắm rốt cuộc anh ta có ý gì, cầm bản đề án đi ra văn phòng, vừa thấy đã 11 giờ rưỡi , lập tức tóm lấy cái túi lao ngay ra ngoài.

Vừa mới đi hai bước, điện thoại trên bàn liền vang lên, “Tô Nhuận, mang cơm trưa về giúp tôi .”

“Được !” Ta đáp ứng đầy thống khoái , mang cơm cho Hasse mới là có lợi , thu chút phí công lao gì đó , đây được xem như con đường làm giàu thứ hai của ta.

Đi vào nhà ăn, Bối Quả Quả đã đang chọn đồ ăn, cậu ấy thấy ta, thế nhưng chỉ thoáng nhấc tay , mỉm cười với ta một chút. Ta nhất thời chấn động toàn thân , bà chị này là đang làm cái gì vậy?

Ở trong ấn tượng của ta , cậu ấy không phải hẳn là lập tức đứng phắt dậy, phất cờ hò reo chứng minh sự tồn tại của chính mình sao? Vậy mà hiện tại cậu ấy xấu hổ là làm sao?

Đây không phải là Bối Quả Quả!

Ta đi qua , ngồi ở đối diện cậu ấy , giơ tay quơ quơ ở trước mắt cậu ấy , “Bà chị ăn nhầm thuốc rồi à ?”

Cậu ấy mỉm cười, gắt giọng: “Chán ghét, lại đùa giỡn người ta .”

Ta càng choáng ! Đây tuyệt đối không phải là Bối Quả Quả!

“Cậu làm sao vậy ? Bị cái gì kích thích a? Sao hôm nay lại tới tìm tôi ăn cơm a?” Ta thật khó có thể tin , biểu hiện này của cậu ấy rất kinh tủng , trình độ kinh tủng này tương đương vẻ mặt ôn hoà của An công tử đối với ta .

“Tôi bỏ việc rồi , từ hôm nay trở đi, tôi muốn làm người hạnh phúc !”

“Mặt hướng về biển lớn , xuân về hoa nở sao?”

“Không! Tôi muốn trải qua quãng ngày cùng thế vô tranh (yên bình , đều đều), nuôi một cây xương rồng , im lặng uống trà đầu giờ chiều , ban đêm lẳng lặng gõ bàn phím, dệt lên câu chuyện xưa tốt đẹp . Tôi muốn trở thành một tác gia!”

“Phụt…” Ta chính đang uống nước chanh , nghe được lời của cậu ấy, nhịn không được liền phun ra.

Bối Quả Quả thật nhanh tay lẹ mắt , nhìn thấy ta muốn phun, lập tức lóe thân, lại còn giả vờ xoa xoa mặt mình, “Cậu rất bất nhã nha !”

Ta đã biết cậu ấy vì sao không quá bình thường , hóa ra là từ một Tiểu Bạch biến thành một nữ thanh niên văn học, đây thật là chuyển biến lớn , thế cho nên cái đầu của cậu ấy đã bắt đầu hỗn loạn. Ta thập phần hiếu kỳ , cậu ấy là đọc quyển sách nào mới cảm thấy lấy trình độ của mình còn có thể làm tác gia, ta nếu biết kẻ nào viết quyển sách gây tai họa cho Bối Quả Quả , ta không thể không vả vào miệng của hắn mấy cái, làm cho một mình nhà ngươi tai họa độc giả còn chưa tính, ngươi lại còn tạo thêm một kẻ nữa , xong rồi xong rồi, ta cảm thấy vô cùng bi ai cho tương lai của nền văn học hiện đại !

“Cái ánh mắt kia của cậu là sao hả ? Cậu không tin à?”

Dựa theo hiểu biết của ta đối với cậu ấy , thời điểm mà thanh âm của cậu ấy có sự biến đổi , là lúc muốn nói rõ lí lẽ với ta , cái đầu lưỡi dài tam tấc kia của cậu ấy tuyệt đối sẽ tổng sỉ vả ta cả một buổi chiều , ta là người còn phải đi làm , cho nên vì quãng thời gian quý trọng , ta vội vàng cười gượng vài tiếng: “Tôi tin! Tôi đương nhiên tin! Ngài là ai a? Ngài nhưng là cử nhân tốt nghiệp hệ tiếng Trung của đại học A ! Chỉ một tác gia nho nhỏ , ngài đương nhiên có thể đảm nhiệm ! Cậu xem An công tử như vậy mà còn làm tổng giám đốc cơ mà !”

Bối Quả Quả có chút sững sờ, “An học trưởng ư ? Anh ấy là một người rất tài hoa ! Rất lợi hại !”

Nhắc tới An công tử, ta liền cảm thấy nổi cơn lên như gà chọi, cho nên căn bản là không chú ý tới cậu ấy đang mấp máy mắt với ta , liên quan cả tới cái xưng hô An học trưởng tôn kính kia nữa .

Ta vỗ cái bàn, “Tài hoa cái rắm ! Anh ta mà còn tài hoa ư ? Đừng đùa ! An công tử chính là một kẻ bán đứng nhan sắc , cậu xem bộ dạng anh ta như vậy thật giống một danh nhân a, tên kia cậu cũng biết đấy, là Long Dương Quân thời kì Chiến quốc , cậu nhìn An công tử một cái mà xem , toàn thân đều là khí chất kia , tôi cảm thấy khẳng định là anh ta đi cửa sau vào công ty . Vẫn là cái cánh cửa sau kia đó ! Cửa sau cậu biết không a?”

Ta cùng cậu ấy trừng mắt nhìn nhau , xem qua đam mỹ đều hẳn là biết. Cậu ấy lập tức hiểu ý, mở to hai mắt nhìn ta, “Đừng nói bừa, trăm ngàn đừng nói bừa! Tai vách mạch rừng a!”

Ta âm trầm cười vài tiếng, “Ánh mắt sắc bén như tôi đã sớm xem thấu anh ta rồi .”

“Chúng ta mau mau ăn cơm đi!” Tâm sự lý tưởng nhân sinh cái gì cơ chứ .

Ta kinh ngạc nhìn cậu ấy , người này quả nhiên lập chí về sau làm tác gia , khí chất đều khác lạ . Nhưng là, cái máy hát về An công tử một khi mở ra, làm sao lại dễ dàng tắt đi như vậy được ?

Ta lại lôi kéo Bối Quả Quả bắt đầu tố khổ, “An công tử này là kẻ vô lương tâm , sau khi thăng chức liền mặc kệ tôi không thèm hỏi han gì , hoàn toàn đã quên một người đã từng hầu hạ anh ta như tôi đây , quả nhiên là tai vạ đến nơi đều tự bay a!”

Bối Quả Quả nghe đến đó, cũng không ngăn cản ta , ngược lại là dựng cái lỗ tai lên, “Hai người ?”

“Quản lí mới của tôi thì khác a, đây thật sự là vị quản lí tốt nhất mà đời này tôi gặp được . An công tử thì không thể nào so sánh được với người ta !”

Nguyên lai ta cũng không phải là kẻ nói hay nói bậy sau lưng người khác , chính là lần này An công tử làm cho ta thực không thoải mái, cũng bởi vì đối tượng là Bối Quả Quả, cho nên ta mới phun ra một tràng cho sướng miệng . Sau khi nói xong, ta quả thực cảm thấy sảng khoái , cầm lấy đôi đũa chuẩn bị ăn cơm.

Gắp một miếng thịt bò, không đợi tiến vào trong miệng , ta liền nghe được có người nói: “Thời gian nghỉ trưa đã hết , về công ty thôi!”

Choáng váng toàn thân ! Rắc một tiếng, tiếng sấm dừng ở trên đầu ta . Ta hiểu được nguyên nhân, hóa ra Bối Quả Quả vẫn ngăn cản ta nhắc tới An công tử , ta nhìn hướng về phía Bối Quả Quả, cậu ấy cho ta một cái ánh mắt, ta càng thêm xác định phán đoán của mình .

Ta bất động thanh sắc, như là hoàn toàn không có nghe đến câu nói kia vậy , đem miếng thịt bò bỏ vào miệng , một bên nhấm nuốt, một bên lộ ra vẻ mặt hạnh phúc nói: “Quả Quả tôi nói cậu nghe a, cậu đừng ở nhà làm cái gì tác gia , cậu hãy gia nhập vào của công ty của chúng tôi đi, cậu còn nhớ rõ An Tùy Dụ phải không , chính là học trưởng của chúng ta đó , anh ấy hiện tại là tổng giám đốc , vô cùng tài hoa! Từ lần đầu tiên thấy anh ấy , tôi đã biết, đây không phải là vật trong ao (vật tầm thường) ! Đi theo An quản lí, tuyệt đối có tiền đồ! Hơn nữa làm người lại đặc biệt hòa ái dễ gần ! Ha ha…”

Ta cười gượng một trận , rồi xoay người lại , vô cùng kinh ngạc đứng lên, “Tổng giám đốc, ngài cũng đến ăn cơm a? Thực khéo.”

Nếu không phải ta quen biết An công tử lâu, ta thật sự hoài nghi anh ta là mới sắm vai Bao Công ở đoàn làm phim nào đó , khuôn mặt kia của anh ta, đen dọa người.

Ta cười gượng hơn mười tiếng , anh ta vẫn giữ bộ mặt âm trầm xem ta.

Lòng ta nghĩ xong rồi xong rồi, lần này thì chết chắc rồi, ta là đắc tội với vị thần tiên nào a, thật vất vả kể khổ một lần, còn bị chính chủ nghe thấy được, dựa theo cá tính của anh ta , ta tất nhiên là ta sẽ không hay ho, hiện tại anh ta cũng không phải là người bình thường , tổng giám đốc a , nắm quyền sinh sát trong tay đó a.

Ta hung hăng véo mình một cái , nhất thời hai mắt đẫm lệ lưng tròng, “Tổng giám đốc, vừa rồi là tôi nói bừa thôi , ngài đừng để trong lòng, tôi thực xin lỗi ngài a !”

An công tử nhíu mày, “Có văn hóa a, còn biết từ vật trong ao a, Tô Nhuận trước kia tôi thật đúng là xem thường cô.”

Thanh âm quái đản này , thân hình cao lớn này che mất ánh sáng , mọi người trong nhà ăn chú ý , nhất thời làm cho ta cảm thấy đại nạn buông xuống!

Ta là cỡ nào muốn hung hăng đá anh ta một cước, sau đó mắng một cái đã nghiền, nói “bà đây mặc kệ , làm gì thì làm” . Nhưng trong tay anh ta nắm bắt được tờ giấy ghi nợ , hai vạn chín ngàn tám a, ta có thể không muốn sống, nhưng là không thể không trả tiền!

“Quản lí! Tôi sai lầm rồi! Là do tôi bộc tuệch a! Anh hiểu tôi mà!”

An công tử nhìn nhìn hơi nở nụ cười, thế nhưng ngồi xuống ở bàn chúng ta , khiến cho Bối Quả Quả cũng bắt đầu khẩn trương , An công tử nói: “Có ý kiến có thể đề xuất, Tô Nhuận cô nói xem, cô còn có ý kiến gì đối với tôi nữa không ?”

Ta liều mạng lắc đầu, “Không có tuyệt đối không có! Ngài là quản lí tốt nhất mà tôi đã thấy!”

“Thế hả ? Không phải cô vừa mới nói Hasse là quản lí tốt nhất mà cô gặp qua sao? Cô mới ở cùng anh ta vài ngày mà đã coi là tốt nhất trong cuộc đời của cô à ? Quan hệ không sai a!”

“Bạn bè mà thôi!”

“Bạn bè ư?”

“Bạn bè bình thường!”

“Bình thường?”

“Đơn thuần là quan hệ cấp cao cấp thấp !”

“Tốt lắm! Về công ty đi!” An công tử nói xong, tự mình đi trước, ý bảo ta theo sau.

Ta mang theo vẻ mặt cầu xin nhìn Bối Quả Quả, rất có khí thế thấy chết không sờn .

Ánh mắt Bối Quả Quả bắn phá qua lại ở trên người ta cùng An công tử , cuối cùng vỗ vỗ bả vai của ta , “Đây là nhân sinh a!”

Cậu cút ngay ! Bà đây không cần nhân sinh như vậy !

Đi theo An công tử tới cửa, ta đột nhiên nhớ lại chuyện Hasse bảo ta mang cơm về, vì thế ta chạy lộn trở lại , nói với người bán hàng , “Cho một phần ăn nhanh , mang đi, nhanh lên !”

An công tử quay đầu nhìn ta một cái, “Cô còn chưa ăn no sao?”

“Không phải, tôi mang về cho Hasse, anh ấy vẫn còn chưa ăn .” Ta lại nói với người bán hàng : “Không cần đồ ăn quá mỡ ! Thêm một quả trứng vào !”

An công tử hừ một tiếng, “Đây đều là cậu ta thích ăn sao ?”

Ta vừa nghe thanh âm này liền cảm giác được có gì đó không thích hợp, định nịnh nọt cười một cái để giảm bớt áp lực, nhưng là có chết hay không , một chút ta cũng cười không nổi, bộ mặt cứng ngắc .

“Cô cũng thật hiểu biết cậu ta.”

“Anh ấy là quản lí của tôi.”

“Còn là tôi là tổng giám đốc của cô cơ đấy !”

Ta liếc mắt nhìn anh ta , không dám nhìn nhiều , chỉ nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông này không tốt lắm. Này lại trúng cái gió gì đây hả ?