Quy Tắc Bẫy Tập Thể

Chương 22: Rượu sau …




Hợp đồng được ký kết xong , ta vô cùng vui vẻ, đây là chuyện thứ nhất mà ta làm ở công ty được gọi là đại sự , thế cho nên ta nhất thời cảm thấy mình cũng là một người hữu ích đối với xã hội .

Nhưng thật ra phản ứng của An công tử lại rất bình thản, thật giống như nửa chết nửa sống , vừa thấy chính là cuộc đời mặt than , cảm xúc không có tí xíu thay đổi nào .

Đối với một người đang vẻ mặt sáng lạn lại phải đối mặt với điều như vậy , trong lòng ta khó tránh khỏi có chút không thoải mái.

“An công tử anh cười một cái xem nào , sẽ không giảm thọ đâu .”

An công tử nhíu mày, “Cô cảm thấy tôi thấy cô còn có thể cười được sao ?”

Ta theo bản năng sờ sờ mặt mình, “Chẳng lẽ tôi có khuôn mặt nữ chính khổ tình của phim Quỳnh Dao sao?”

An công tử lắc lắc đầu, coi như rất là bất đắc dĩ.

Đầu ta chợt lóe lên , hình như hiện ra một chuyện mua bán lớn khi được hoàn thành thì cần phải đi chúc mừng , nếu An công tử cắt xén tiền thuốc men của ta , ta đây ăn của anh ta một bữa tiệc lớn cũng không tính quá đáng phải không ?

“An công tử, ngày mai chúng ta trở về phải không ?”

“Ừ.” Anh ta gật đầu, dùng giọng mũi trả lời ta.

“Vậy chúng ta cứ như vậy mà đi sao ?”

“Ở khách sạn có cái gì cô thích , có thể mang về.”

Ta có chút thất vọng, nhưng là vẫn cố gắng dẫn đường cho anh ta, “An công tử anh xem, chúng ta làm được một chuyện đại sự , như thế nào thì cũng phải hoan hô một chút chứ , phải rời khỏi nơi này thì cũng nên lưu lại chút gì đó ấn tượng chứ , nếu cứ thế mà về chẳng phải sau này sẽ rất hối hận sao!”

“Tô Nhuận, cô…” An công tử nhìn ta đánh giá , cái ánh mắt kia thật là ý vị thâm trường.

Ta cười khan vài tiếng, “Ngài không muốn làm cái gì đó sao?”

Biểu tình khi An công tử nhìn ta có chút sững sờ, là một cái biểu tình mà ta còn chưa bao giờ thấy qua , anh ta nhìn ta tươi cười, sau một lát hai má có chút hồng nhuận, anh ta thanh thanh yết hầu, ta nhìn thấy hầu kết của anh ta hơi giật giật, rồi anh ta dời đi tầm mắt, bưng lên một chén nước trên bàn , bắt đầu uống từng ngụm lớn.

Trong lòng ta buồn bực, không phải chỉ để cho anh ta mời khách ăn cơm sao, sao lại có nhiều biểu tình như vậy cơ chứ , vì thế ta cũng không có tính nhẫn nại, trực tiếp hỏi: “Anh có nguyện ý hay không thì cũng nói ra, đừng im ỉm như thế chứ !”

“Tô Nhuận… Chúng ta đây là… ừm, đi công tác, không thích hợp cho lắm … Nếu cô … Kỳ thật tôi đối với cô… Cô đừng hiểu lầm… ừm…”

Ta kéo dài cổ, đợi nửa ngày nghe những lời nói không hòa hợp , chẳng lẽ anh ta lại bị viêm họng ? Ta cũng đen mặt, ta hoài nghi là ở cùng một chỗ với anh ta lâu, bệnh mặt than này sẽ lây truyền , ta nói: “Quản lí, các công ty khác sau khi ký xong hợp đồng đều có làm buổi tiệc khánh công chúc mừng gì đó , tôi mất công đi thật xa với anh lại đây, một xu cũng không có. Có phải nên có cái gì gì đó hay không a? !”

Ta uốn éo đầu, thấy mặt của An công tử đã muốn không thể xưng là mặt được nữa, ta thật muốn ôm lấy mặt anh ta mà kêu một câu, bảng phổ màu vẽ , làm sao mà mày lại chạy đến đây hả ? Chỉ thấy mặt anh ta , từ hồng đến xanh, từ xanh đến trắng , cuối cùng bắt đầu biến thành màu đen , phải nói là dọa người.

“Vậy , quản lí, hay là tôi trở về nghỉ ngơi đây .” Ta nuốt nuốt nước miếng, trong lòng oán thầm, An công tử thật là keo kiệt, làm cho anh ta mời mình đi ăn cơm mà thôi, thế nhưng lại tái phát bệnh mặt than.

“Tô Nhuận!” An công tử đen nghiêm mặt kêu ta, một phen nhéo lấy cổ áo của ta , bắt lấy ta cứ như là xách con gà con vậy.

“Làm sao a ? ! Nam nữ thụ thụ bất thân a!”

An công tử ngó mặt lại đây, thế nhưng lại cười cười với ta , phải nói là kinh tủng , “Không phải là cô muốn khánh công sao! Vậy thì mang cô đi ăn tiệc lớn thôi!”

Tiệc lớn , quả nhiên tiệc lớn, khách sạn xa hoa , phục vụ xa hoa , đồ ăn xa hoa , ngay cả ta cũng muốn bắt đầu xa hoa theo.

Nhưng cuối cùng ta cảm thấy đây chính là Hồng Môn Yến, ta ăn mà một chút tư vị cũng không có. Thậm chí ta còn có chút ủy khuất, ta cũng chả thiếu cơm, bất quá chỉ nghĩ ra để trêu đùa, sao An công tử có thể đối với ta như thế a ?

Đây là không tôn trọng ta! Tuyệt đối là vậy !

“Làm sao vậy?” An công tử hỏi ta, nhưng lại thật dịu dàng .

“Không có việc gì!” Ta rầu rĩ không vui, bắt đầu tự rót tự uống.

“Đừng uống nữa .”

“Trừ bỏ là quản lí của tôi , thì anh cũng chả phải là cái gì !” Ta uống rượu đầu lưỡi có chút lắp bắp , nói chuyện cũng không rõ ràng, nhưng là ta lại rõ ràng phát giác , những lời này ta nói thực sự mang theo hương vị nữ thanh niên văn nghệ sĩ .

An công tử nghe ta nói như vậy, cũng bắt đầu tự rót tự uống .

Chờ ta đầu óc bắt đầu trở thành hồ dán, ta cảm giác được có người đến kéo ta, ta lung tung vẫy tay, “Đừng kéo tôi! Tôi uống không nhiều! Buông tay!”

Người nọ vẫn không buông tay, chết sống lôi kéo ta, tựa hồ muốn ôm ta. Ta nhất thời nóng vội, đánh qua một quyền , hô to một tiếng, “Lưu manh! Phi lễ a!”

Buổi chiều ba giờ , ta cùng An công tử ngồi ở đại sảnh của sân bay . Đầu ta có chút đau , phỏng chừng là do uống rượu , bình thường tửu lượng của ta tốt lắm, chỉ có lúc nào tâm tình không tốt mới có thể uống rượu.

Máy bay đến trễ tận hơn hai giờ đồng hồ , rất nhiều hành khách đã bắt đầu nổi giận , trên radio cứ phát ra từng đoạn giọng nói trấn an cảm xúc.

An công tử thì lại bình tĩnh nhàn nhã, tuyệt không có tí nào sốt ruột .

Ngược lại là ta, vốn đã không có tính nhẫn nại thì chớ , làm cho ta chờ đợi tận hai giờ đồng hồ , thì quả thực khó chịu giống như Tây Môn Khánh đợi Phan Kim Liên vậy , lòng ta tâm niệm nhớ mong cái máy bay kia a, sao mày vẫn còn chưa đến.

“Cô cứ đi tới đi lui như ruồi bọ làm gì , có tác dụng sao?” An công tử đột nhiên tung đến đây một câu như vậy .

Ta liếc anh ta một cái, “Thế anh đeo kính râm đọc báo có tác dụng sao? !”

Người này quả thật là có tật xấu, đến sân bay còn muốn tạo dáng đẹp trai , tạo dáng cho ai xem a!

An công tử không thèm để ý đến ta nữa , ta lại tiếp tục đảo quanh chỗ ngồi , trong lòng ta xôn xao xúc động , giống như nhịn nước tiểu sắp không nhịn nổi nữa rồi .

“Cô là con quay chạy bằng điện sao? Tự mình chạy tới chạy lui thì có ý tứ gì!” An công tử tựa hồ không còn kiên nhẫn , quăng tờ báo xuống .

Thời điểm trong lòng ta không dễ chịu , thường thường nói năng không suy nghĩ , vì thế ta quát anh ta một câu, “Anh mới là con quay, cả nhà các anh đều là con quay!”

“Không ngờ tôi lại oan uổng cô như thế sao ?”

An công tử đột nhiên đứng dậy, hướng ta tới gần, ta lui về phía sau nửa bước, anh ta giữ chặt lấy ta, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt của ta , ta vô càng kinh ngạc, cái kính râm lớn như thế thì anh ta có thể thấy rõ cái gì chứ .

“Sao tôi lại tìm trợ lý như cô cơ chứ . Trở về chỉnh sửa lại bản thân một chút đi , trang điểm đi , đừng mỗi ngày trông giống như bát mỳ ăn liền.”

Ta hung hăng trừng anh ta , cái thứ của nợ như trang điểm không chỉ mất sức mà còn mất trí nhớ , là phi thường phí đầu óc , không phải trong một sớm một chiều có thể học được .

Quá trình chờ đợi vô cùng buồn tẻ chán nản , hơn nữa vẫn là ở cùng một chỗ với An công tử , trong giây lát ta nghĩ rằng , đến Thượng Hải một chuyến, thế mà cũng chả mua được cái gì về , về nhà khẳng định là bị ăn mắng . Máy bay thì lại không biết khi nào cất cánh, muốn đi mua cũng không dám đi xa.

Đến sáu giờ chiều , máy bay rốt cục có thể cất cánh, thời tiết rốt cục tươi đẹp lên.

Khi chúng ta từ sân bay đi ra, trời đã tối rồi, người đợi xe đông gấp mấy chục lần so với xe taxi. Ta cùng An công tử không thể không chờ ở chỗ này , thời tiết bên này so với Thượng Hải lạnh hơn một ít, vừa xuống máy bay ta liền cảm giác được quần áo của mình hơi mỏng manh . An công tử mặc một bộ quần áo thường ngày , vẫn đeo cặp kính râm kia , chiếc áo gió khoác bên ngoài áo sơ mi , đừng nói, thật là có chút hương vị mãnh nam . Nhưng là nếu mặc một bộ đồ trắng , phỏng chừng chính là một nữ quỷ , bởi tóc anh ta tung bay cũng quá lợi hại .

An công tử bắt đầu mất kiên nhẫn , móc di động ra gọi người đưa xe đến.

Ta nhìn chằm chằm vào cặp kính râm kia , nhịn không được giơ tay phất phất ở trước mắt anh ta.

An công tử lui ra phía sau nửa bước, “Cô làm gì?”

Ta hắc hắc nở nụ cười vài tiếng, “Không có việc gì a!”

An công tử nhìn ta hơn nửa ngày, đột nhiên nói: “Lần này đi công tác, cô vất vả .”

Ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh , thế này xem như là một câu an ủi sao ? Ta có thể hay không trở thành nhân viên đáng quý ? Ta đến công ty lâu như vậy , ta quen biết An công tử lâu như vậy , đều chưa từng được nghe qua lời hay ý đẹp của anh ta , cho nên một câu này ta phá lệ quý trọng, hối tiếc vừa rồi không kịp ghi âm lại .

Vì thế, mắt ta tỏa sao nhìn An công tử, “Quản lí! Nói thêm vài câu nữa đi!”

Ánh mắt giấu ở sau kính của An công tử không biết là cái thần sắc gì , anh ta chần chờ trong chốc lát, trong lòng ta mừng thầm, kiểu này phỏng chừng là muốn thao thao bất tuyệt đây , chắc đang ở trong đầu tổ chức ngôn ngữ đây! Ta đứng thẳng sống lưng, chờ đợi lãnh đạo khích lệ.

An công tử vỗ vỗ bả vai của ta , nói lời thấm thía : “Ngày mai đừng đi làm muộn .”

Ta nhất thời nhụt chí, rầm rì vài tiếng, “Chỉ thế thôi à , không có gì nữa sao ? Ngài không muốn nói thêm cái gì sao?”

An công tử lại nhìn ta trong chốc lát, “Bữa sáng cố gắng giải quyết trước khi tiến vào văn phòng , đừng để mỗi ngày khi tôi vào làm lại phải đi hầu hạ giống như bà quản gia.”

“Ngài vốn không có gì khác muốn nói sao? Quản lí a!”

“À, cô còn muốn làm cho tôi khen ngợi cô à?”

Ta không ngừng gật đầu, nhưng An công tử căn bản là không có xem qua, ánh mắt anh ta phiêu về phía phương xa, trong bóng đêm mờ mịt , dưới cặp kính râm đó , càng thêm mờ mịt , phỏng chừng cuối cùng có khi thành manh (mù).

Anh ta nói: “Cô cũng đừng để cho tôi lãng phí đầu óc tìm tòi ưu điểm của cô, chờ ngày nào đó tôi có thời gian , không biết chừng có khi lại nhớ ra được một chút.”

Meo meo cái con mèo ! Bà đây làm sao không tốt ? Cẩn thận làm trợ lý cho anh ta , tốt xấu gì thì cũng đã ở Thượng Hải cùng nhau sáu ngày năm đêm, thằng nhãi này thật không phải là người, qua sông đoạn cầu a! Hoàng Thế Nhân, sớm muộn gì thì cũng sẽ gặp báo ứng!

Đột nhiên trên bầu trời ầm ầm vang lên một cái tiếng sấm, thật là nhanh chóng, thời điểm chuyến bay của chúng ta hạ cánh , thời tiết bên này còn rất sáng sủa cơ mà , vậy mà mới không bao lâu liền sét đánh .

An công tử có chút nóng nảy, lại gọi một cuộc điện thoại, thúc giục người nọ lái xe đến nhanh một chút .

Ta lại nhịn không được nở nụ cười.

An công tử phiết ta liếc mắt một cái, “Cô cười cái gì thế?”

“Không có gì, ông trời báo ứng mà thôi.” Đây là thiên lý khó dung a!

“Rầm rầm” mưa to ào ào rơi xuống, đám người lập tức tan ra , đều chạy đi tìm chỗ trú mưa, ta cùng An công tử đứng ở cửa lớn, chỉ trong chốc lát, chỗ này đã bị cơn mưa to hung mãnh xối tới .

Ta nhất thời trợn tròn mắt, “An công tử, tôi ở cùng một chỗ với anh , sao lại không hay ho như vậy cơ chứ ? Anh là mệnh khắc phu à?”

An công tử hít một hơi thật sâu , cắn răng nói: “Tô Nhuận, về sau đừng nói với người khác là cô tốt nghiệp hệ tiếng Trung của đại học A đấy , kẻo trường học sẽ không nâng nổi đầu lên đâu!”

Cứ việc về sau chúng ta lại chạy đến một bên trú mưa , thời điểm có xe đến , quần áo của chúng ta vẫn đã dinh dính.

Trên xe An công tử không nói được một lời, chuyên tâm lái xe, bất quá, cuối cùng anh ta cũng bỏ xuống cặp kính râm kia , mái tóc bởi vì ẩm ướt , sợi tóc cũng có chút tán loạn, có mấy lọn chặn đi ánh mắt, anh ta thường thường lấy tay vuốt vuốt một cái , cái động tác kia phải nói là ghê tởm, nhưng người như anh ta làm lại thật đúng là suất vô cùng .

An công tử vừa quay đầu lại, thấy ánh mắt của ta nhiệt tình như vậy , nhất thời cả kinh, “Cô định làm gì?”

Ta cười cười, vừa định nói chuyện, đột nhiên liền thấy quầng xanh xanh ở bọng mắt anh ta , ta chỉ chỉ vào ánh mắt ấy , “COSPLAY gấu mèo à ? Thực mới mẻ nha!”

An công tử híp mắt lại , nghiến răng nghiến lợi, “Tô Nhuận! Ngày mai đừng có mà đến muộn!”

Trong lòng ta run sợ, đây là làm sao vậy, ta biết gần vua như gần cọp , khi nào thì gần quản lí cũng như gần hổ vậy a?