Tiểu cô nương mềm mại khả ái, thật làm người sinh ra một loại cảm giác muốn đem sao trên trời hái xuống cho nàng, cả sinh mạng đều muốn giao cho nàng.
Vừa khả ái, lại biết làm nũng, liền biết đỉnh một trương mặt vô tội, mềm mại cọ lại, cọ đến mức người không biết phải làm gì, chỉ có thể nhận lấy.
Làm người có cảm giác bất cứ ai khi dễ nàng đều phải chết.
Trên thế giới này tại sao lại có một tiểu khả ái như vậy, sao lại có người dám khi dễ nàng cơ chứ?
Tiểu cô nương chôn đầu nhỏ vào lồng ngực, đưa tay ôm Văn Cảnh, hoàn toàn không thấy biểu cảm trên gương mặt nàng, nhưng toàn thân đều lộ ra loại cảm xúc ủy khuất đáng thương.
Trà Bạch có thể cảm nhận được cảm xúc của ký chủ nhà mình, thật ra trong đó hoàn toàn không có đáng thương ủy khuất gì, rốt cuộc đối với ký chủ nhà nó mà nói, chung quanh có rất nhiều người thật là không đủ xem.
Chính vì nàng trưng ra trương mặt mù mịt vô tội, còn có hơi thở quanh thân, cố tình làm nũng, quả thực là tiểu đáng thương, lại vô cùng đáng yêu, hận không thể đem mọi thứ tốt nhất trên đời này tới trước mặt nàng.
Đáy mắt Văn Cảnh thâm trầm, nhìn tiểu cô nương trong lòng ngực, cúi đầu vén lọn tóc của nàng sang một bên, thấp giọng nói, "Để ta trừng phạt kẻ đã khi dễ Từ Bảo, được không?"
Sở Từ giương mắt, quả nhiên là một bộ dáng vô tội ngoan ngoãn, bởi vì trở về vội vàng nên không kịp thay quần áo, cả người y phục hỗn độn, nhìn qua vô cùng chật vật, ánh mắt vẫn sáng ngời như cũ, liền như vậy nhìn hắn.
Sở Từ hơi nghiêng người, liếc mắt nhìn sắc mặt những người kia, cuối cùng cong môi, mở miệng nói, "Được."
Thanh âm Sở Từ mềm mại nhu nhu, không có một tia nhút nhát, cũng không có một tia cáo trạng, tiếng vọng như vậy vào tai những người xung quanh, lại làm sắc mặt bọn họ hơi trầm xuống.
Văn Cảnh nghiêng đầu, phía sau vài sợi tóc buông xuống, đôi mắt kim hồng liền như vậy nhìn Sở Từ, tiểu cô nương giương mắt suy nghĩ, giơ tay buộc lại tóc cho hắn, tay nhỏ bạch bạch nộn nộn, cầm tóc đen của hắn lại càng trở nên nổi bật.
Văn Cảnh không nhịn được nhẹ giọng cười, đáy mặt xẹt qua tia sáng, thấp giọng nói, "Ôm chặt."
Bất Lạc Sơn phong chủ còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên ngực nhói lên, khụ ra vài ngụm máu tươi, sau đó lập tức không chống đỡ được thân mình, gục xuống mặt đất.
Không biết Văn Cảnh từ lúc nào đã đến trước mặt hắn, một tay ôm Sở Từ, tay còn lại hướng về phía Bất Lạc Sơn phong chủ, đáy mắt một mảng sắc lạnh.
"Tôn giả, không được!!"
Kia chính là bộ dáng muốn lấy mạng Bất Lạc Sơn phong chủ, trong lòng chưởng môn hoảng hốt, vội vàng chạy đến trước mặt phong chủ, quy quy củ củ hành lễ, "Tôn giả, hắn cũng chỉ tính tình nóng nảy, bất quá cũng chỉ khiển trách thôi, không cần đến mức lấy mạng hắn đâu."
Trong lòng chưởng môn cũng e ngại, thầm mắng phong chủ thực sự quá mức nóng nảy, động chút là tùy ý làm bậy.
Nhưng ai có thể nghĩ được, tôn giả lại ở cùng một cái đệ tử ngoại môn nho nhỏ này cơ chứ?!
"Chưởng môn đích xác rất có ý tứ." Văn Cảnh không thu hồi tay, nhưng không tiếp tục động tác, ôm Sở Từ khẽ nhướng mày, "Vừa rồi hắn ta định cho Từ Bảo của ta một chưởng thì ngươi đứng một bên thờ ơ, hiện tại đảo lại liền hiên ngang lẫm liệt rồi?"