Thấy được tâm tư Sở Từ, Trà Bạch nhanh chóng đem những tin tức mình biết được nói cho tiểu cô nương.
Khoảng thời gian trước đây, bảy đại tiên môn Chi Nhất Đích Phong Nhận Tông gần nhất tìm được một thượng cổ tiên nhân lưu lại bảo kiếm tuyệt thế, tên là Đuổi Linh, nghe đồn bảo kiếm này sắc bén vô cùng, không chỉ có thể chém sắt như chém bùn, thậm chí còn có thể thức người hồn phách, chặt đứt quỷ mị.
Không lâu sau, Phong Nhận Tông sắp cử hành thưởng kiếm đại điển, chuyên môn chính là vì cái chuôi bảo kiếm tuyệt thế.
Bất quá đương nhiên, mục đích của Sở Từ không phải cái bảo kiếm này, mà là cái bảo kiếm cộng sinh linh vật đồn đãi có thể tước hồn giảm phách, Đuổi Linh thảo.
Thứ này ít người biết đến, chỉ có mấy quyển sách cổ nói vè thanh kiếm này cũng có hơi đề ra một vài câu, Đuổi Linh kiếm lâu tồn nơi hội trưởng ra bạn linh, nghe đồn có linh thức chữa trị công hiệu.
Bất quá mọi người ở đây cho rằng bất quá cũng chỉ là tin đồn mà thôi, cơ hồ không có ai rảnh rỗi đi tìm loại đồ vật này.
Hơn nữa rốt cuộc linh thức không phải chi vật tầm thường, nếu bị tổn thương linh thức cũng đã không có tồn tại, liền tính là tồn tại cũng cơ bản đều trở nên ngu dại, đâu giống cái người này, không chỉ có thể tung tăng nhảy nhót, còn có thừa lực đi uy hiếp người khác.
Nhận được thông tin này, Sở Từ cũng không vội vàng, rốt cuộc rất có ít người nhắm đến cây thảo dược này, đến lúc đó nàng chỉ cần chậm rãi tìm được cây thảo dược là được.
Một lúc sau, Sở Từ thong thả tu luyện.
Mặc dù có hệ thống thêm vào, nhưng vị diện này chủ thể hạn chế, Tam Linh Căn khiến nàng không thể tu hành được, cũng chỉ có thể do chính mình tích góp năng lực, những mặt khác tiến triển thong thả.
Chậm rãi thở ra một hơi, đáy mắt thanh minh mở to, tính thời gian hiện tại, lúc này rời Lăng Nhất Tông cũng được, hơn nữa tu vi nàng hiện tại cũng miễn cưỡng có thể nhận được nhiệm vụ tu luyện.
Nghĩ như vậy, Sở Từ đứng dậy, đưa mắt hướng về phía tiểu mao đoàn đang nằm.
Hắn đang nhắm mắt lại, cũng không biết đang ngủ hay vẫn đang tu luyện.
Đại khái cũng do linh thức bị ảnh hưởng hao tổn, trong khoảng thời gian Sở Từ trầm mê tu luyện, hắn vẫn luôn là cái trạng thái như vậy.
Sở Từ nhìn trong chốc lát, Văn Cảnh đang cuộn tròn nằm lỗ tai chợt hơi run lên, lập tức mở mắt.
Trong nháy mắt, đáy mắt hắn mang theo thô bạo hung ác, khí tức thuần túy hắc ám cùng sự nguy hiểm triền miên, làm người nhìn kinh hồn táng đảm, ngay sau đó cảm xúc kia liền biến mất, chỉ còn một chút thủy nhuận lười biếng cùng tự phụ, lười biếng ghé vào gối đầu, cái đuôi đảo qua đảo lại, nhìn tiểu cô nương rốt cuộc cũng đã kết thúc trạng thái tu luyện.
Đáy mắt như cũ biến nhác mang theo một chút cân nhắc, đối với chính hắn vừa rồi toát ra cảm xúc hắc ám cũng không có nửa điểm để ý.
Cái tiểu cô nương này quả nhiên làm hắn cảm thấy phá lệ bất đồng, trên người mang theo một cỗ tử hơi thở thông thấu, chính là khiến người chìm đắm vào loại hơi thở này, không nhịn được sinh ra một loại cảm giác thả lỏng tinh thần, mơ màng sắp ngủ.
Mà ngủ một lúc lâu, do linh thức bị tổn thương nên khi tỉnh lại sẽ thoải mái hơn rất nhiều, dĩ vãng còn cảm thấy giấc ngủ là vô dụng, hiện tại lại nhịn không được có chút tham luyến, loại sự tình có thể khiến thể xác và tinh thần thả lỏng thư hoãn.
Hoặc là nói, chính là tham luyến hơi thở thông thấu thoải mái trên người Sở Từ.
Tham luyến ỷ lại, đây là một loại.... Cực độ nguy hiểm, vốn không nên thuộc về cảm xúc của hắn.
Tiểu cô nương cũng không hề bị ánh mắt của hắn dọa đến, thậm chí còn cong khóe môi, mang ra một tia ngọt ý cười tư tư, đem má lúm đồng tiền của nàng hiện ra.
...
Editor có lời muốn nói: Đoạn đầu của cái chương này tui chả hiểu gì, phải đọc đi đọc lại mới hiểu sương sương để edit:v
Nếu đọc không hiểu thì mấy nàng thông cảm, tui ngu mấy cái cổ đại tu tiên lắm T^T