[Vị diện 2]
Bệnh tim phát tác khiến cho cực kỳ khó thở, cảm giác hôn mê thực không thoải mái.
Thời điểm Sở Từ khoảng 40 tuổi, cô có thể cảm nhận thân thể trở nên nhẹ bổng, chờ đến khi mở mắt ra phát hiện mình đã ở trong chiều không gian khác.
[Chúc mừng Từ Từ, nhiệm vụ vị diện hoàn thành, đã thành công công thoát ly, chuẩn bị tiến vào vị diện tiếp theo, năng lượng tích tụ 1%.]
Trà Bạch vẫn luôn quan sát sắc mặt Sở Từ, chỉ thấy sắc mặt cô vẫn như cũng nhìn xung quanh, hơi phồng khuôn mặt bánh bao của mình nghiêm túc gật đầu, ngoài ra không có phản ứng khác.
Đối với một cái vị diện, không một chút lưu luyến, phảng phất như chỉ là hoàn thành một cái nhiệm vụ đơn giản, giống như đồ vật không cần liền vứt bỏ.
Trà Bạch không rõ, đặc biệt là một cái vị diện, kỳ thực toàn bộ nhiệm vụ là công lược mục tiêu, hơn nữa duy trì trật tự của vị diện, tốt nhất có thể làm ký chủ thọ mệnh sẽ tự rời đi.
Sở Từ phảng phất hiểu đạo lý như vậy, cũng không hỏi nhiều, kỳ thực thời gian cô tồn tại ở vị diện có thể dài hơn, nhưng cô cũng không có làm như vậy, bên cạnh việc hoàn thành nhiệm vụ, từ nhiệm vụ của vị diện thoát ra.
Nghĩ đến cái vị diện, Sở Từ đã từng nói qua những lời đó, hơi thở phảng phất trong bóng đêm, Trà Bạch cũng không hỏi nhiều cái gì.
"Tiểu Bạch a..." Sở Từ đáng giá xung quanh, cúi đầu nhìn thoáng qua chân tay của mình, khóe môi không khỏi nhếch lên.
[Từ Từ, làm sao vậy? Muốn tiếp thu ký ức sao?]
"Ta chính là muốn nói ―—" Sở Từ gắt gao nói, nhìn tay chân mình đều nhỏ, "Không thể cho ta một đại mỹ nhân chân dài sao, tại sao vị diện nào cũng thấp như vậy?!"
Vị diện trước tốt xấu gì dù sao vẫn là cao trung sinh, đây đã thành niên, tại sao lại lùn một đoạn vậy? Càng lớn càng thấp a?
Bên trong núi rừng xanh biếc, đứng ở giữa là một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác*, mặc váy y hồng nhạt, thoạt nhìn chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, lông mày lá liễu hơi nhíu, khóe môi nhấp, vẻ mặt rất không thoải mái.
*phấn điêu ngọc trác: gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã được mài dũa.
Bộ dáng sinh khí cũng là tinh xảo đáng yêu.
Trà Bạch:...
Thấy Trà Bạch không đáp lại, Sở Từ hô một hơi, đưa tay cầm lấy nhánh cây gần đấy.
Cũng không chờ Trà Bạch lên tiếng, nhánh cây kia lập tức phát ra tiếng răng rắc.
Sở Từ:...
Trà Bạch:...
Một hồi quỷ dị trầm mặc.
Trà Bạch: A a a!! Không phải ta đã xin hạn chế năng lực của ngươi sao? Vì cái gì, vì cái gì?! Rốt cuộc là vì cái gì?!!
Sở Từ nghe Trà Bạch liên thanh, theo bản năng ném nhánh cây nát vụn trong bàn tay ra xa, một bộ dạng ta không hiểu, ta không biết, đây là thứ gì, không liên quan tới ta.
Nghe đến đầu óc đều đau.
[Từ Từ, hiện tại ngươi tiếp thu ký ức trước, để ta xem hạn chế năng lực của ngươi là bị cái tình huống gì.]
Trà Bạch nghiêm túc nói.
Tuy rằng rất muốn nói cái hạn chế năng lực kia đối với nàng không có tác dụng, nhưng nghe thanh âm Trà Bạch hoảng sợ, Sở Từ không nói gì gật đầu, bắt đầu tiếp thu ký ức.
...
Editor có lời muốn nói: Thật ra tui hơi mù về cái thể loại cổ trang này, nhất là mấy từ hán việt. Cho nên khi đọc vị diện 2, nàng nào đọc mà cảm thấy văn chữ lủng củng thì thông cảm hộ 😅