Cuối cùng nghiêng đầu suy nghĩ, mở miệng.
"Còn có, em muốn dưỡng ca ca a."
*dưỡng: Ở đây "dưỡng" có nghĩa là chăm sóc nuôi dưỡng, nhưng ta không nghĩ ra từ nào hợp nên để nguyên gốc.
"Ân?"
Lục Tấn sửng sốt, nhìn tiểu cô nương đặt quyển sách sang một bên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
"Bọn họ nói với em, muốn dưỡng anh rất khó."
Quả thực chính là... Nghiêm túc đáng yêu.
Trong lòng Lục Tấn khẽ run lên, thanh âm có phần không thích hợp, "Từ Bảo muốn dưỡng anh?"
Không đeo cặp kính, đáy mắt mang theo tia tìm tòi, một mảng nặng nề, hơi nghiêng mình tới gần Sở Từ.
Tuy rằng lúc trước, hắn cũng đã tính toán xuống tay, nhưng nghe những lời này nói ra lúc sau, hắn liền càng không muốn buông tay.
Lục Tấn đã từng kiềm chế rất nhiều lần chỉ để thỏ con rời đi, nhưng cô không hề để tâm, cuối cùng lại hướng lồng ngực hắn đâm.
Hắn đã cho Sở Từ cơ hội rời đi, nhưng chính cô tự mình đưa tới cửa, vậy thì đừng nghĩ rời khỏi.
Lục Tấn cũng không có khả năng cho cô rời đi.
Cũng không đợi Sở Từ phản ứng lại, Lục Tấn liền cười khẽ, bế tiểu cô nương lên, ôm lấy thân mình mềm mại vào trong lòng ngực, cúi đầu nói khẽ vào tai cô, "Kỳ thực nuôi anh rất dễ, chỉ cần có Từ Bảo là đủ rồi."
Sở Từ ngẩng đầu, vẻ mặt cáo trạng nói, "Bọn họ còn nói, em trèo cao không nổi."
Đáy mắt Lục Tấn xẹt qua một tia lạnh lẽo, sau đó nhìn xuống thần sắc tiểu cô nương giống như ủy khuất, nhưng đáy mắt lại có một tia giảo hoạt, cũng hiểu được cô đang cố ý gây khó dễ cho hắn.
Lục Tấn bất động thanh sắc cong khóe môi, cúi đầu tới gần, "Cái kia... Cho em ôm một cái?"
Tiểu cô nương ngay lập tức giơ tay ôm lấy cổ hắn.
[Giá trị yêu thích Lục Tấn +3, hiện tại 72.]
Thân mình Lục Tấn hơi đốn, nhìn khuôn mặt nhỏ giương nanh múa vuốt nãi hung.
Này cũng quá ngọt đi?
......
Kỳ nghỉ đông của cao tâm thật sự rất ngắn, gần tết mới được nghỉ, ăn tết chưa đến một tuần liền phải quay về trường tự học hoặc là học bổ túc.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Sở Từ, tân niên liền quay về Sở gia.
Bình thường Lục Tấn đã quen ở một mình, hiện tại nhiều nhất cũng có thể thích ứng được một Sở Từ, quay lại Sở gia, phải đối mặt với những người họ hàng đó tuy ngoài miệng chưa nói, nhưng trên mặt ít nhiều cũng mang theo một chút không kiên nhẫn.
Bất quá mấy người họ hàng đó đối với Sở cha mẹ đều không quá thân thiết, bọn họ lại do nhìn trúng địa vị của Sở phụ nên ăn cơm chiều xong liền thức thời rời đi.
Trên TV đang phát tin tức, Sở Từ kéo theo Lục Tấn đang không kiên nhẫn chạy đến ban công xem pháo hoa.
Bên ngoài có người hầu đang bắn pháo hoa, xung quanh đấy cũng có không ít nhà bắn, trong bầu trời đêm pháo hoa bắn nở rộ, đẹp đến không thể tưởng tượng được.
Sở Từ liền lôi kéo Lục Tấn ra ngồi ghế, rõ ràng không lạnh lắm, nhưng chính là muốn ngồi trong lòng ngực hắn.
Đút tay mình vào trong túi hắn.
Chỉnh một cái tiểu ngọt bao.
Trong lòng Lục Tấn có chút ngứa ngáy, tùy ý để cho Sở Từ ở trong lòng ngực đùa nghịch.
Pháo hoa nổ làm cho sườn mặt tiểu cô nương sáng ngời, rồi tối sầm lại.
Không để ý tới xung quanh, chính là tập trung ngắm pháo hoa.
Nhưng cô không nhìn thấy hắn.
Sở Từ ngắm pháo hoa, mà hắn lại đang ngắm cô.
...
Tác giả có lời muốn nói: Phiếu phiếu, nhắn lại, sớm an
Tấu chương xong.