Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

Chương 98: Đường lối là cường cường chi luyến




Gió đêm thổi ào ào trên đỉnh núi, trời cao nhuộm sắc đêm đen đặc, cỏ dại trải khắp con đường đi về phía chủ trạch. Vũ Vô Chính đứng cuối con đường, nhìn ánh đèn bên đầu kia làm mờ đi sắc đêm, ánh sáng mơ hồ vẽ ra bóng người bên trong phòng, tay chống cằm, cúi đầu đọc sách, khuôn mặt nghiêng dịu dàng, thân hình mảnh mai, dáng người duyên dáng.

Khóe miệng Vũ Vô Chính bất chợt lộ ra ý cười rất nhẹ, thấp giọng trách: “Đến giờ này còn chưa ngủ, đúng là… lãng phí dầu.”

Hoắc Cải giơ tay lên, khều khều tâm đèn, ánh lửa vừa tối đi lại sáng trở lại. Hoắc Cải ngáp một cái: Buồn ngủ quá… tên khốn này bị rượu chuốc chết chìm rồi hay sao, còn chưa trở lại! Có điều hứng gió đêm một lúc cũng tốt, bệnh lâu một chút, thì thời gian bên nhau cũng dài hơn phải không nào?

Đại khái nửa tháng sau chính là thời gian triều đình động thủ với sơn trại, bản thân nhất định phải tranh thủ tín nhiệm cơ bản của boss Vũ trước lúc đó, nếu không đến lúc đó boss Vũ một khi cuồng hóa biến thân quỷ súc, tiểu cúc hoa lần đầu trải sự đời của mình sẽ không chịu nổi khảo nghiệm luân phiên tập thể, nhất định sẽ máu chảy giàn giụa.

“Đáng tiếc con đường của Vạn Nhận Luân mình không thể đi được, nếu không chỉ cần lợi dụng tình tiết đã biết để tránh điểm xúc phát là được rồi. Tại sao gia khoác tấm da nhược thụ lại phải thực hiện tình tiết của cường thụ chứ!” Hoắc Cải bi phẫn cào bàn.

Con đường tiêu chuẩn của cường công nhược thụ là gì? Bắt đầu từ lúc hai người gặp nhau, anh hùng cứu mỹ nhân hoặc mỹ nhân cứu anh hùng. Sau đó tình cảm thăng hoa, ngươi bảo vệ ta ta chăm sóc ngươi. Phần cao trào thì cho một tình huống hiểu lầm cẩu huyết, tiểu công sau lưng thì thổ huyết trước mặt thì thị huyết, tiểu thụ thì sau lưng rơi lệ trước mặt đổ máu. Cuối cùng kết thúc, HE thì là hiểu lầm cuối cùng cũng được làm rõ, người vẫn chưa bị giày vò đến chết. BE thì là người thì bị giày vò chết rồi, hiểu lầm vẫn chưa được làm tỏ.

Con đường tiêu chuẩn của cường công cường thụ là gì? Từ lúc hai người gặp nhau, ngươi hãm hại ta hoặc ta tính kế ngươi. Sau đó chiến đấu thăng cấp, ngươi không hạ gục được ta ta cũng không hạ gục được ngươi. Phần cao trào chính là sau khi tranh đấu kết thúc hai bên đều ngưỡng mộ nhau, hai tên tai họa cùng đi đánh người khác. Cuối cùng kết thúc, HE thì là đánh nhau kết thúc, phu phu đôi bên về nhà. BE thì là đánh nhau xong, lôi vong phu về nhà.

Sau khi chỉnh lý một lượt, Hoắc Cải bi kịch phát hiện bản thân và Vũ Vô Chính đã đi qua hai giai đoạn đầu của con đường tiêu chuẩn cường công cường thụ, muốn chơi ra một kết cục viên mãn, tiếp theo tất nhiên chỉ có thể thể hiện hết mị lực cường thụ của bản thân, khiến cho Vũ Vô Chính ngưỡng mộ.

“Điều đáng chết chính là tên hỗn đản Vũ Vô Chính này lại là một tên cuồng nhược thụ oa oa oa!” Hoắc Cải vừa nghĩ đến đó lại lần nữa đấm ngực giậm chân hận không thể quay trở lại ban đầu.

Hoắc Cải thở dài một tiếng, hy vọng kế sách bản thân đã định có hiệu quả. Cường thụ yếu đuối cần chỗ dựa ấy à… Gia đúng là lãnh tụ công binh của toàn giới đam mỹ mà, đào hố, lấp sét, lúc này đã thông thạo đến ngay cả cửu thiên thần lôi cũng dám chôn xuống hố luôn rồi.

Vũ Vô Chính đẩy cửa phòng ra, bóng dáng hư ảo tinh tế như hình cắt giấy lập tức trở nên rõ ràng sáng sủa, xinh đẹp như một cái bẫy ăn thịt người.

“Sao không ngủ?” Giọng nói vốn trầm thấp, có lẽ vì đã hơi say nên mang theo chút lười nhác tùy ý, như bóng cây tự tại lay động dưới ánh trăng.

Bị tiếng nói đột ngột cất lên làm giật mình, trên khuôn mặt buồn ngủ của Hoắc Cải có chút mơ hồ trong giây lát rồi rất nhanh khôi phục lại sự tỉnh táo, biểu cảm trở nên nghịch ngợm, mềm dẻo, giống như một chú mèo con bò qua bò lại thám hiểm trên người chủ nhân: “Đợi ngươi trở về sắc thuốc.”

Vũ Vô Chính rõ ràng không phải là một chủ nhân thích dung túng mèo con, hắn rầu rĩ hỏi: “Thuốc và lò đều có cả rồi, ngươi không biết tự mình sắc sao?”

Hoắc Cải trả lời rất hùng hồn: “Ta không biết.”

“Sao ngươi lớn được đến từng này vậy?” Vũ Vô Chính chất vấn.

“Trước kia bị bệnh chỉ cần nằm trên giường đợi nó tự khỏi là xong, nào có dùng đến thuốc.” Hoắc Cải đáp lại hời hợt.

Vũ Vô Chính chợt nhớ lại ban đầu người nào đó đã kể mình nghe về bối cảnh gia đình, thuộc tính người tốt vô thanh bộc phát, lặng lẽ lấy túi thuốc đi sắc.

Hoắc Cải nhìn Vũ Vô Chính nhẫn nhịn đi vào nhà bếp, chợt cảm thấy có chút buồn cười. Trong nguyên tác, người ngày đêm chực chờ trước lò thuốc là Vạn Nhận Luân, đến lượt mình, người thức khuya dậy sớm sắc thuốc chăm nom lại trở thành Vũ Vô Chính, quả nhiên người tốt thì làm nhiều chết sớm, người xấu thì lười nhác sống lâu.

Trong nhà bếp, Vũ Vô Chính ngồi xổm trước bếp, cầm quạt thỉnh thoảng lại phe phẩy quạt lửa.

Hoắc Cải mặc thêm một tấm áo bào, xách ghế đi theo vào nhà bếp.

“Ngươi vào làm gì, đưa ghế cho ta à?” Vũ Vô Chính nhìn chiếc ghế đẩu Hoắc Cải cầm trên tay, mắt lộ ý thèm muốn.

Hoắc Cải đặt ghế đẩu bên cạnh Vũ Vô Chính, sau đó đặt mông ngồi xuống, mở miệng, giọng điệu hết sức nợ đòn: “Không, ta vào giám sát.”

“Ồ.” Vũ Vô Chính có chút buồn ngủ, lúc này không muốn để ý đến tên này lắm.

Hoắc Cải nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp đến thiên nộ nhân oán của Vũ Vô Chính, thầm động viên bản thân: Kẻ xuyên việt không gì là không biết, Tom Sue () ai gặp cũng mến, thời khắc thể hiện trí tuệ của ngươi đến rồi, có thể thăng cấp thành cường thụ sau đó cùng tên ngốc này anh hùng mộ anh hùng hay không, mấu chốt chính là lúc này đây!

Nói chuyện với Vũ Vô Chính chính là một công việc đòi hỏi kỹ thuật cao.

Những điều liên quan quá sâu đến sơn trại hoặc Vũ Vô Chính thì không được nói, dễ bị cho là tai họa ngầm số một mà tiêu diệt một cách vô tình.

Những điều không liên quan đến sơn trại hoặc Vũ Vô Chính không nhất thiết phải nói, không thể hy vọng một cao thủ đả thiết xem chuyên gia bán cá là hiền thê nội trợ.

Những điều có lợi cho sự phát triển của sơn trại và Vũ Vô Chính cũng không được nói, nếu không đến lúc đó sẽ không thể nhân cơ hội tiêu diệt mấy tên bạo cúc thì thảm rồi.

Trầm ngâm một lúc lâu, Hoắc Cải ngồi trên ghế, hai tay chống cằm, cuối cùng đặc biệt thuần khiết vô tội mà hỏi một câu: “Ngươi lãnh đạo một đám đàn ông múa đao chơi thương như thế này không chỉ là vì mục đích chiếm núi làm vương thu phí qua đường phải không?”

Vũ Vô Chính lập tức giật mình: “Ngươi nói cái gì?”

Hoắc Cải vẫn ngoan ngoãn ngồi như cũ, nhãn thần bình tĩnh, lời nói ra khỏi miệng lại không khiến ngươi ta bình tĩnh chút nào.

“Bên ngoài Đồn thành chính là đồng hoang đất đen, một nửa số da thú, 1/3 thảo dược của Khôn thành đều phải qua con đường này. Sơn trại độc chiếm sơn đạo này, không những ngắn hơn quan đạo bên cạnh mà phí qua đường cũng ít hơn quan đạo một thành (10%), hành thương qua lại ít người không chọn con đường này. Có nói sơn trại ngày kiếm đấu vàng cũng không quá, nhưng sơn trại lập lên tại đây đã tám năm, tiền tài tích lũy được đã không ít, bất luận là đại sảnh hay chỗ ở của lão đại sơn trại ngươi đều không có vết tích xây sửa mới. Điều này chỉ có thể chứng minh một việc, nơi này là nơi tạm trú của các ngươi, chứ không phải mục đích cuối cùng.”

Ánh mắt Vũ Vô Chính sáng quắc, nhìn chăm chăm vào đôi mắt Hoắc Cải, giống như một con báo đen nhìn chăm chăm con mồi: “Ngươi trước kia một mực không hỏi không nói về chuyện của sơn trại, tại sao đột ngột muốn nói với ta về chuyện này?”

Hoắc Cải không chút tránh né nhìn lại, giống như con thú chực chờ trong đêm, dưới tấm da lông mềm mại là xương cốt sắc sảo, mỗi một bước chân đều giẫm lên huyền cơ sinh tử, một con thú săn mồi bẩm sinh – Tại sao ư? Vì ta đã đổi tuyến đường rồi, thân ái ạ! Từ tuyến tiểu nhược thụ khổ tình nhẫn nhục chuyển sang tuyến cường thụ tương ái tương sát rồi nha Kiểu cần được nâng niu bảo vệ đã bán hết không còn hàng trong kho, kiểu sát cánh cùng chiến đấu giao hàng tận nơi, phải cho lời bình tốt đó nha thân ái

Hoắc Cải cười mỉm không nói giả vờ thâm sâu khó dò một phút, cuối cùng mở miệng: “Nếu như lúc trước ta hỏi ngươi, ngươi còn mang ta lên núi sao?”

Vũ Vô Chính quả đoán lắc đầu, lạnh giọng: “Có điều ta cũng không ngại ném ngươi xuống núi ngay bây giờ.”

Là người may mắn biết trước vận mệnh, Hoắc Cải nghĩ mà rùng mình, nhìn ra đêm đen ngoài cửa sổ, sâu sắc cảm thấy áp lực làm một cường thụ rất lớn: “Kỳ thực ta cũng không muốn biết đáp án của ngươi lắm, chỉ cần ngươi không định giương cờ khởi nghĩa, tạo ra một thế giới không có áp bức không có bần khổ thì được rồi.”

Vũ Vô Chính chọc chọc lò thuốc, nhàn nhạt đáp: “Hoàng đế hôn dung vô năng, quan lại vơ vét của dân, cứ mặc cho thế gian này nhiễu nhương sao?”

“Hình như thuốc được rồi phải không?” Hoắc Cải hứng thú nhìn nồi thuốc.

“Còn sớm.” Vũ Vô Chính mở nắp lên liếc nhìn.

Trầm mặc một lúc lâu, Vũ Vô Chính thấp giọng nhắc nhở: “Người vẫn chưa đáp lại lời lúc trước của ta.”

Hoắc Cải nhìn đôi tai đang lén lút dựng lên của Vũ Vô Chính, khẽ nhếch khóe miệng, rất tốt, giống với dự tính.

Thân là tác giả, y đương nhiên biết mưu đồ chân chính của Vũ Vô Chính là gì, còn không phải là tích lũy thế lực, chiếm thêm nhiều ngọn núi, trở thành bá chủ một vùng, chống đối lại sự quản chế của triều đình, tận lực để nhân dân trong vùng có cuộc sống tự tại hơn sao.

Nhưng Vũ Vô Chính thân là một tên ngốc đầy nhiệt huyết, tự cho mình là đúng, sao có thẻ không lén YY một chút rằng lấy đao kiếm làm sức mạnh, diệt tận bất bình thế gian, lấy long hoàng làm hiến tế, đích thân dựng lên bá nghiệp thiên thu? Nhưng suy nghĩ ấy bình thường lại không thể tùy tiện nói với đám huynh đệ, nếu không chỉ không cẩn thận một chút liền trở thành tạo phản rồi. Cho nên, niềm nhiệt huyết đó chỉ có thể phong kín trong đáy lòng, mà nghĩa khí thiếu niên vĩnh bất diệt, sự khảng khái hăng hái không khi nào nguôi, nghẹn khuất biết bao.

Đề tài thay thế hoàng quyền này được đó! Đủ để khiến tâm thần dao động, bàn luận cũng rất có cảm giác ghê gớm, nhưng trên thực tế lại không chút ảnh hưởng gì đến hiện thực, tuyệt đối thích hợp để lừa gạt.

Hoắc Cải mỉm cười nói: “Ngươi nói hoàng đế hôn dung vô năng, quan lại bóc lột của dân. Nếu như ngươi đứng vào vị trí ấy thì sẽ làm thế nào, sáng lập ra xã tắc ra sao?”

“Chỉ nguyện người người ăn no mặc ấm, làm người tự tại, không chịu khổ dịch, làm ra được hưởng, không bị ức hiếp.” Vũ Vô Chính nghiêm túc nói từng câu từng chữ, đôi mắt nhìn lò thuốc chăm chăm, cháy rực màu hổ phách.

Hoắc Cải phì cười, lý tưởng này xa vời quá, ông đây thế kỷ 21 rồi mà vẫn phải nộp thuế hàng tháng, bày hàng bị đuổi, cầu từng tấc đất làm nhà mà không được đây. “Vậy thì chế độ quan viên thế nào, làm thế nào để đảm bảo bọn họ không tham ô, nhận hối lộ, trái pháp luật, ức hiếp bách tính?”

Vũ Vô Chính thần sắc càng sáng hơn, lấp lánh phát quang trong ánh lửa, hòa thành một vùng ánh hoàng kim: “Dĩ pháp ước thúc, dĩ hình chấn nhiếp, kẻ ức hiếp bách tính, trảm!” (Dùng pháp luật trói buộc, dùng hình phạt gây kinh sợ)

Tiểu Vũ, để cha nói cho ngươi biết thế giới của người trưởng thành hiện thực tàn khốc biết bao!

Hoắc Cải thở dài một cái, hỏi ngược lại: “Pháp luật để ước thúc do ai chấp hành? Là quan. Tình báo hoàng đế nhận được do ai trình? Là quan. Ý chí của hoàng đế do ai quán triệt? Vẫn là quan. Hoàng đế chẳng qua chỉ là một người cùng chia sẻ lợi ích với quan viên mà thôi, hắn sao biết được ai tham ô ai liêm khiết? Hắn sao biết được bách tính hắn trị vì sống tốt hay khổ? Những gì hắn biết chẳng qua chỉ là những điều quan viên hy vọng hắn biết mà thôi.”

Lời Hoắc Cải vừa dứt, Vũ Vô Chính đã ngây ra tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm, không thể nói được gì.

Thế gian này, không ai không nói rằng hoàng đế là cửu ngũ chi tôn, thiên hạ chi chủ. Đại thần chẳng qua chỉ là con cờ trong tay hoàng đế, sinh tử đều do quân chủ định đoạt, nào có ai như Hoắc Cải yêu ngôn hoặc chúng, nói về hoàng đế chẳng khác nào bù nhìn trên đài cao.

“Vậy… vậy phải thế nào mới tốt?” Vũ Vô Chính có chút hoang mang nhìn Hoắc Cải, nhất thời chưa hoàn hồn được.

“Điều ta hiểu không nhiều, ta chỉ biết mọi thứ trên thế gian này đều quy về một chữ lợi. Tập đoàn quan viên có quyền rồi, tất nhiên sẽ dùng đó làm cơ sở để tiến hành mưu lợi tối đa, mà ngươi không có cái lợi tương đối để trao đổi, bách tính chỉ có thể làm cá thịt dưới quyền thế mà thôi. Nếu muốn giải quyết chỉ có thể bắt tay vào từ cái lợi căn bản nhất, cân bằng nó thì mới có thể tạo ra đào nguyên mà ngươi đã nói.”

Hoắc Cải cười khẽ một tiếng, vấn đề tham quan nói cho cùng chẳng qua chỉ là thị trường bên bán do lũng đoạn tạo ra, nơi nào có người nơi đó liền có thị trường, chỉ là vật mua bán không giống nhau mà thôi. Chính trị y không hiểu, kinh tế thị trường thì y lại là chuyên gia. Dùng lý luận như thật mà lại giả này để hù dọa người có vẻ không tồi chút nào.

“Ta không tin trên thế gian này chỉ toàn những kẻ đeo đuổi lợi ích, không có người một lòng mưu lợi vì bách tính!” Vũ Vô Chính giận dữ trừng mắt nhìn Hoắc Cải, trong mắt có ánh lửa không chịu dập tắt.

Hoắc Cải chống cằm nhãn thần giảo hoạt: “Ngay cả Khổng thánh nhân cũng là kẻ đeo đuổi lợi ích, ngươi sao có thể hy vọng môn đồ của ông ta tốt đẹp được chứ.”

“Khổng thánh nhân?” Vũ Vô Chính hít một hơi lạnh, tên Vạn gia tiểu tử này to gan thật, chà đạp hoàng đế xong liền vươn độc thủ tới thánh nhân, y là tú tài thật chứ?! Triều đình này thực sự sụp đến nơi rồi…

Hoắc Cải nhìn Vũ Vô Chính chớp chớp mắt, cao giọng đọc to: “Thánh nhân tằng vân, tam thập nhi lập, tứ thập bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh, lục thập nhĩ thuận, thất thập nhi tòng tâm sở dục. Đúng không?” ()

“Vậy thì sao?” Vũ Vô Chính không hiểu.

Hoắc Cải nhếch khóe miệng, nói: “Điều này còn chưa rõ sao, Thánh nhân vì ‘tài’ mà dạy học. (财 tài trong tiền tài, không phải tài 才 trong tài năng) Tam thập nhi lập, trả 30 lượng bạc chỉ có thể đứng bên nghe giảng tứ thập bất hoặc, giao 40 lượng bạc liền được thầy giải thích nghi hoặc đến khi không còn nghi vấn thì thôi ngũ thập tri thiên mệnh, giao 50 lượng bạc liền có thể biết được đề thi cuối kỳ lục thập nhĩ thuận, giao 60 lượng bạc từ nay về sau thầy giáo sẽ chỉ nói những lời ngươi thích nghe mà thôi. Thất thập nhi tòng tâm sở dục, giao 70 lượng bạc thì ngươi muốn học gì cũng được, trốn học không nộp bài tập gì đó cũng chẳng ai quản nữa.”

Vũ Vô Chính trợn mắt há mồn nhìn Hoắc Cải. Giải thích như vậy sao? Khổng thánh nhân oan uổng đến mức lăn lộn trên đất ngươi có thấy không? Tên này còn là môn sinh của Khổng Tử, môn sinh của Khổng Tử đấy, Khổng thánh nhân chết không nhắm mắt đó ngươi biết không! Xong rồi, vương triều này đã triệt để không thể cứu được nữa rồi.

“Nói xằng.”Vũ Vô Chính cuối cùng cũng triệu hồi được thần trí bị sét đánh bay khắp trời, cười mắng.

Hoắc Cải đầy vẻ nghiêm túc: “Mọi thứ đều có thể.”

Vũ Vô Chính sâu sắc cảm thấy đúng là như vậy: “Đúng vậy, ngay cả yêu nghiệt như ngươi cũng có thể làm tú tài thì còn có gì không thể nữa chứ.”

Hoắc Cải gượng gạo cười cười: “Hơ… chỉ là nói đùa thôi.”

Vũ Vô Chính rất nể mặt mà cười ra tiếng, không khí nặng nề lúc trước liền biến mất.

“Kỳ thực cho dù tất cả người trên thế gian đều theo đuổi lợi ích, ít nhất vẫn có một người đấu tranh vì bách tính.” Giọng nói của Hoắc Cải rất nhẹ rất mềm, như khói thuốc ấm áp luồn qua đầu ngón tay.

Vũ Vô Chính thu lại nụ cười, im lặng nhìn Hoắc Cải, chuyên chú mà trịnh trọng.

Hoắc Cải chợt cười, ôn nhu mà thành khẩn: “Bởi vì có ngươi mà.”

Củi trong bếp lò từng khối từng cụm đậm nhạt đỏ lên, khiến nồi thuốc như đóa hồng liên, nước thuốc lục bục sôi trào trong nồi, hương thuốc từ khẽ hở bên nắp lén thoát ra ngoài, nhiễm thơm cả căn phòng.

Chú ấn trên ngực Hoắc Cải lặng lẽ dao động một chút, mang đến chút ấm áp. Có hiệu quả rồi, đứa trẻ luôn tự cho mình là đúng quả nhiên cần khen ngợi mà.

Mắt Vũ Vô Chính phản chiếu dung nhan của Hoắc Cải hòa với ánh lửa rạng rỡ vẽ lên thần thái xán lạn. Ngươi không tin thiên địa nhân nghĩa, không tin thế đạo công chính, nhưng ngươi lại tin ta, tin sự kiên trì vô căn cứ, và tín niệm không cân nhắc đắn đo. Ta thực sự… rất vui.

“Đạo cân bằng của lợi ngươi có hứng thú muốn nghe không?” Hoắc Cải hỏi.

“Rửa tai lắng nghe.” Vũ Vô Chính đáp.

Thế là, hai người ngồi nói chuyện suốt đêm. Ngày hôm sau…

“Đại ca sao đèn phòng ngủ của huynh tối qua cứ sáng suốt vậy?” Ngũ đương gia hóa thân thành đứa trẻ hiếu kỳ.

Tam đương gia bịt chặt miệng của ngũ đương gia, nịnh nọt cười nói: “Đại ca anh vũ, đại ca anh vũ.”

Vũ Vô Chính không hiểu gì hết nhìn hai vị này.

“Tên nhóc mà đại ca mang về không phải đang bị bệnh sao? Ngay cả rượu của ta cũng không uống mà đã đi nghỉ luôn rồi. Sao còn có tinh lực quấn lấy huynh cả đêm vậy.” Tứ đương gia cười hỏi.

Vũ Vô Chính trên mặt hiện lên vẻ ảo não: “Đúng rồi, sức khỏe y còn chưa hồi phục, sao chịu nổi giày vò. Ta lại quên mất việc này, thức suốt đêm cùng y, bệnh của y sẽ không nặng thêm đấy chứ… Không được, ta phải tìm được giúp ta chăm sóc y.”

“…” Biểu cảm của ba vị đương gia lúc này – mỗi người một vẻ.

Sau khi Vũ Vô Chính loại trừ hết những người có khả năng sẽ chà đạp Hoắc Cải với những người sẽ bị Hoắc Cải chà đạp xong, anh bạn nhỏ Mạch Tử mới 8 tuổi vì ngẫu nhiên đi qua, hơn nữa lại tự mình xung phong, bộc lộ tài năng.

Bạn học Mạch Tử đã nói như thế này: “Đại đương gia nghe nói ngài kim ốc tàng kiều, ta có thể đi xem xem không?”

Vũ Vô Chính xoa trán: “Mạch Tử ngươi lại dùng thành ngữ lung tung rồi, ngươi muốn xem thì đi xem đi, nếu như y có gì không thoải mái ngươi hãy đến nói với ta. Ừm… nếu như y lại đá chăn ra nữa, ngươi thuận tay đắp cho y một chút.”

Thế là Mạch Tử, cuối cùng cũng sử dụng thành ngữ đúng được một lần lại bị Vũ Vô Chính thản định phản bác, chạy đi chăm sóc Hoắc Cải.

Trong căn phòng u ám, Hoắc Cải lỏng vạt áo, lộ ra nửa bờ vai, ôm chăn ngủ ngon lành.

“Thì ra phu nhân sơn trại là tên lừa đảo nhà ngươi à?” Mạch Tử ngồi chồm hỗm bên giường quan sát một lúc lâu, cuối cùng nhớ ra nhiệm vụ giúp người nào đó đắp lại chăn

Thế là Mạch Tử thân kiều thể nhuyễn “hây hư, hây hư” kéo chăn lên.

Mỹ nhân say ngủ mở đôi mắt mơ màng: “Hử? Ngươi trèo lên giường ta làm cái gì. Ta nhớ là mình từ trước đến này chưa từng YY trẻ con từ 14 tuổi trở xuống mà… Ngươi còn phải lớn thêm mấy tuổi nữa mới có thể OX.”

“Đại đương gia bảo ta đắp chăn cho ngươi.” Mạch Tử phồng cái mặt bánh bao lên, bộ dạng nghiêm túc.

Hoắc Cải ngây ra một chút, hai mắt rất nhanh khôi phục lại tỉnh táo, y chống mình dậy, kéo chăn ở dưới người lên, lười nhác ngáp một cái, nói: “Giày vò cả một đêm, buồn ngủ chết đi được. Cảm ơn ngươi đến chăm sóc ta, ngươi tên là gì?”

“Tôn tính đại danh của ta là… là Mạch Quyền Dư.” Mạch Tử ưỡn ngực, giới thiệu bản thân. (Bụi: Tên của bạn ấy là Mạch Tử “lúa mì”, chắc thấy không trang trọng lắm nên thêm Quyền Dư, tức là “nảy mầm” =)))

“Í? Phương thức chọc cười rất quen thuộc, có phải ta đã gặp ngươi rồi không?” Hoắc Cải nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt.

Mạch Tử trong lòng giận lắm, tiểu gia còn nhớ ngươi mà ngươi lại dám không nhớ tiểu gia, những kẻ mặc áo trắng quả nhiên đều không phải người tốt!

Thế là Mạch Tử ngạo kiều quay đầu, đi mất.

“Mạch gì đó ơi, phiền ngươi nói với Vũ Vô Chính một tiếng, tối nay ta muốn ăn gà hầm.” Hoắc Cải ở phía sau rất không biết ý mà dặn dò thêm.

Mạch Tử giận dữ đi mất, đương nhiên đứa trẻ ngoan Mạch Tử vẫn thuận tiện nói lại với đại đương gia nguyện vọng của người nào đó đối với thức ăn. Thế là đám hán tử bà tám nhân lúc lão đại đi xa, vây lên nghe ngóng về phu nhân sơn trại, Mạch Tử cũng rất nhẫn nại trả lời từng người.

Mấy ngày sau, truyền thống chong đèn nói chuyện đêm khuya vẫn tiếp tục. Mà một số lời đồn cũng ngấm ngầm truyền đi càng lúc càng rộng trong sơn trại.

Ví dụ như sơn trại phu nhân xinh đẹp vô cùng, khiến đại đương gia đêm đêm hì hục, không thèm nghỉ ngơi.

Ví dụ như sơn trại phu nhân kiêu ngạo ngang ngược, không những nịnh được đại đương gia mua cho cả đống đồ mà còn chạy trước chạy sau chăm lo.

Ví dụ như sơn trại phu nhân ngạo mạn đỏng đảnh, ngày ngày nằm dài chẳng làm gì hết, người ta đến thăm y, y cũng không thèm để ý.

Hoắc Cải ngồi chồm hỗm bên tường viện nghe những lời đồn càng truyền càng ác, lộ ra nụ cười biết rõ mọi việc. Xem ra người muốn đổ tội danh nội ứng lên đầu mình đã hành động rồi. Không uổng công mình cố ý tạo ra nhiều nhược điểm như vậy.

Vũ Vô Chính, ta chính là muốn ngươi tận mắt nhìn huynh đệ của ngươi chà đạp ta xuống bùn, kẻ biết rõ ta trong sạch biết bao là ngươi lúc này phải làm gì đây? Người ngươi mang lên núi nhưng lại vì sự bố trí và phòng bị quá mức của ngươi mà phải chịu tiếng xấu, áy náy chăng? Lời đồn là ngấm ngầm, ngươi sẽ giải thích thế nào đây? Cho nên ngươi cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, giữ im lặng. Hổ thẹn chăng?

Ngón tay trắng bệch cầm một viên kẹo bỏ vào mồm, Hoắc Cải nhắm mắt lại. Ta chỉ là muốn… ngươi nợ ta mà thôi. Một phần áy náy đổi lấy một chút yếu lòng của ngươi khi đến lúc đó, ta cũng chỉ đang giành giật lấy cái mạng của mình mà thôi.

——————-

Tác giả: Phần giải thích về lời nói của Khổng Tử không phải của ta nghĩ ra, nguồn ta cũng không biết. Phần phía dưới là ảo giác của bạn mà thôi

[H của Hoắc Cải]

Vạn Tư Tề: Đừng nhịn, kêu ra đi.

Hoắc Cải trạng thái thẹn thùng: A A, đừng mà…

Một giây sau Hoắc Cải trạng thái phóng khoáng: Nhanh lên, mạnh lên, mạnh nữa lên…

Một giây sau Hoắc Cải trạng thái trẻ nhỏ thuần khiết: Ca ca, ca ca, oa oa oa…

Một giây sau Hoắc Cải nhắm mắt đẩy ra kêu to: Yamete, iku…

Một giây sau Hoắc Cải phóng khoáng kêu to: Oh, yeah… fck me…

Vạn Tư Tề ngừng lại, câm bặt không biết nói gì, vẻ mặt 囧囧.

Hoắc Cải thản định nghiêm túc: Ta không biết huynh thích loại thụ nào, cho nên diễn hết một lượt, ngay cả ngoại quốc cũng không bỏ qua, nói đi, huynh thích phiên bản nào?

Vạn Tư Tề: Phiên bản đệ im lặng.

() Tom Sue: Giống như Mary Sue, chỉ nhân vật chính được nghĩ ra trong đồng nhân văn, không có trong truyện gốc, nhân vật chính này rất bá đạo, dây dưa không rõ, ái muội không dứt với các nhân vật trong truyện gốc, rất có duyên với người khác phái. Tướng mạo và thân thế rất bình thường.

() Thánh nhân từng nói:

– Tam Thập Nhi Lập: có nghĩa là khi người ta tới 30 tuổi thì sức tự lập mới có thể chắc chắn và vững vàng.

– Tứ Thập Nhi Bất Hoặc: có nghĩa là khi người ta tới 40 tuổi mới có thể hiểu thấu mọi sự lý trong thiên hạ, phân biệt được việc phải hay trái cũng như hiểu được ai là người tốt hay xấu, biết được cái gì nên làm hay không.

– Ngũ Thập Nhi Tri Thiên Mệnh: có nghĩa là khi người ta tới 50 tuổi mới có thể thông suốt chân lý của tạo hoá, tức là hiểu được mệnh của trời.

– Lục Thập Nhi Nhĩ Thuận: có nghĩa là khi người ta tới 60 tuổi thì mới đạt đến mức độ hoàn hảo về mặt tri hành, kiến văn, và kinh nghiệm về cuộc sống.

– Thất Thập Nhi Tùng Tâm Sở Dục: có nghĩa là tới 70 tuổi, con người sẽ đạt đến tình trạng rất hoàn hảo về cách xử sự và xử thế. Nhờ đó mà mỗi khi người ta định nói điều gì hay làm việc gì thì tự nhiên thể hiện đúng với chủ tâm của lòng mình, muốn sao được vậy, và không bao giờ vượt ra khỏi khuôn khổ của đạo lý hay lẽ thường.