Sắc trời âm u, mưa bụi liên miên nhuộm trời đất một sắc nước, Hoắc Cải vác hành lý, cầm ô không nhanh không chậm đi ở vùng ngoại ô. Mưa càng lúc càng to, màn trời cũng triệt để bị màu hoàng hôn ảm đạm nuốt gọn, một căn miếu rách mới xuất hiện trong tầm mắt.
Trong phần lớn tiểu thuyết cổ đại đều có một nơi rất thần kỳ: miếu rách, thánh địa này có thể gặp được tình lang, có thể trốn kẻ thù, có thể nhìn trộm bí mật, có thể chơi dã chiến, có thể nói là vạn năng. Hoắc Cải là một tác giả cẩu huyết, tất nhiên lối mòn nào quen thì cứ đâm đầu theo lối đó, Vạn Nhận Luân và Vũ Vô Chính lần đầu tiên gặp nhau chính ở là ngôi miếu rách này.
Chiếc giày nhỏ để lại những dấu chân nông trên con đường lầy lội, nước bùn chầm chậm thấm vào trong giày, mang theo cảm giác lạnh lẽo dính dấp. Hoắc Cải không vui híp mắt lại, thốt ra lời thoại đã nói từ mấy hôm trước: “Boss chết tiệt, lần này ngươi còn không xuất hiện, gia liền không hầu hạ nữa!”
Tuy rằng địa điểm xuất hiện của boss đã có ghi chép từ trước, nhưng thời gian lại rất mơ hồ, một cuốn nhục văn đam mỹ tam tục không thể nào lại viết thành cách thức 囧囧 thế này: Ngày X tháng Y, Vạn Nhận Luân bị Thường Cốc Phong chơi đến sống dở chết dở, ném ra ngoài đồng hoang ngày A tháng B, Vạn Nhận Luân lang bạt vì tránh mưa mà chạy vào một căn miếu nát…
Cho nên Hoắc Cải thê thảm, từ khi nhảy đến địa giới này, mỗi lần trời đổ mưa liền vác tất cả hành lý chạy đến miếu rách một chuyến. Mà trời mùa thu thường xuyên đổ mưa, Hoắc Cải đúng thực là gió thì về mưa thì đi, không sợ khó không sợ khổ, khiến cho tiểu nhị của khách *** đó nhìn vị khách nhân chuyên tìm ngày mưa mà trở đi trở lại như người bị thần kinh.
Hoắc Cải cuối cùng cũng đến trước căn miếu rách, chiếc ô giấy khẽ nghiêng về đằng sau, một đôi mắt hoa đào ngước lên, tình cảnh trong căn miếu rách liền đập vào mắt. Chỉ thấy bên tường miếu có một nam tử mặc trang phục dạ hành nằm rạp, trên tấm áo xanh đen thấm ra một chút đỏ đậm.
‘Con mẹ nó rốt cuộc cũng xuất hiện rồi!’ Hoắc Cải mở cờ trong bụng!
Tình tiết tiếp theo mà Vạn Nhận Luân cần làm dễ hơn rất nhiều. Bông hoa nhỏ thiện lương gặp phải đại hiệp Vũ Vô Chính bị thương, Vạn Nhận Luân không quản gian nan, ngày đêm chăm sóc hết lòng. Vũ Vô Chính cảm động trước sự ôn nhu thiện lương của y, thế là nhanh chóng chết chìm trong dòng sông tình, mang y theo về sơn trại.
Nếu như không phải trong hiện thực Vạn Nhận Luân tên quỷ súc này vào lúc phát tiền thưởng cuối năm lại ngược Hoắc Cải một trận thì vị hoàng tử và công chúa này suýt chút nữa đã sống hạnh phúc bên nhau rồi. Trời còn mưa gió khó đoán huống chi người họa phúc khó lường, Hoắc Cải nhất thời tức giận liền cho Trần Bách Chu phái tinh binh ra tiêu diệt thổ phỉ.
Chút quan hệ trong quá khứ giữa Vạn Nhận Luân tên xui xẻo này với Trần Bách Chu bị người ta chỉ ra, hơn nữa Vạn Nhận Luân vì lúc trước xấu hổ về thân phận của mình nên cố ý giấu giếm. Thế là, thảm kịch xảy ra. Vũ Vô Chính tuân theo nguyên tắc yêu sâu đậm bao nhiêu thì ngu nghiêm trọng bấy nhiêu, không những dùng nghiêm hình đánh đập Vạn Nhận Luân kẻ bị nghi ngờ là gian tế mà còn để các huynh đệ luân X y. Cuối cùng một cước đá người xuống vách núi, hết chuyện.
Hoắc Cải đi vào miếu rách, tràn đầy tự tin mà tính toán: bản thân chỉ cần chăm sóc tên này cho tốt, việc Vũ Vô Chính yêu mình chẳng phải tất nhiên mà thành rồi sao? Còn về thân phận gian tế, chỉ cần dự phòng thật tốt trước đó, muốn rửa sạch nghi ngờ không khó. Theo sự phát triển của tình tiết câu chuyện, bản thân chỉ cần giở chút trò khi sơn trại bị tập kích, hãm hại chết đám luân X ABC thì oán hận của cúc hoa đối với đám người này liền tiêu tan. Cuối cùng chỉ chừa lại viên tư lệnh Vũ Vô Chính đơn độc, cho dù tiểu cúc hoa yêu cầu mình phản bội hay giết Vũ Vô Chính đến lúc đó cũng dễ như trở bàn tay. Mie ha ha!
Nhìn tên boss hôn mê nằm lăn ra đất trước mắt, Hoắc Cải dường như nhìn thấy được ánh sáng trở về hiện tại vô cùng rực rỡ. Hoắc Cải hí hửng lật người trước mặt lại, một khuôn mặt tuấn dật phi phàm lọt vào trong mắt. Hệ thống nhận biết của cúc hoa khởi động, cơn mưa cảm xúc ập xuống lan ra toàn thân Hoắc Cải.
Đầu ngón tay tẩm mùi thuốc, vũ khí giấu đi mũi nhọn, ngày đêm bên nhau đổi lấy tình nồng ý mật. Tim của ai đang cười: Ta yêu Người, Người biết chăng?
Tay chân buộc xiềng xích, bi phẫn lấp đầy song mâu, khổ sở cầu xin không đổi lấy được nửa phần tín nhiệm. Tim của ai đang hỏi: Ta yêu Người, Người biết chăng?
Tấm thân nhuộm máu đỏ, đáy lòng cạn khô ái ý, hoan ái một cuộc đổi lấy thân táng vực sâu. Tim của ai đang khóc: Ta yêu Người, Người biết chăng?
Người nếu như tin ta luyến Người, mộ Người, yêu Người, Người có thể cũng tin ta, thương ta, yêu ta được chăng?
Lần đầu lạ lần sau quen, Hoắc Cải rất nhanh liền điều chỉnh là cảm xúc không thuộc về bản thân, nhưng vẫn đứng ngây ra tại chỗ, không hành động, trong mắt giấu không nổi ngạc nhiên: không ngờ, Vạn Nhận Luân lại chưa từng hận Vũ Vô Chính. Cho dù bị đối xử tàn khốc đến vậy thậm chứ bị bức tử, điều y mong muốn cũng chỉ là được trở lại như xưa, không chút oán hận. Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ, oán hận của tên ngốc này toàn bộ con mẹ nó đều trút lên người tác giả cả sao? Con cái nhà ai mà thất đức thế không biết, sao có thể không hiểu đạo lý oan có đầu nợ có chủ chứ?!
Sóng mắt Hoắc Cải khẽ chuyển, lập tức thoải mái mỉm cười: Xem ra, cái kiểu chỉ cầu luyến ái không cầu báo thù này, bản thân thành ra dễ làm hơn nhiều, ít nhất không cần lo lắng sau khi mình phản bội Vũ Vô Chính, không cẩn thận một cái ngược lại bị truy sát.
Trong miếu có một số củi khô người qua đây lúc trước chuẩn bị, Hoắc Cải đứng dậy, chất củi thành đống, dùng hỏa chiết tử đốt lửa. Sau đó mới cởi bỏ y sam của Vũ Vô Chính, móc khăn tay ra, dùng nước mưa lau từng chút một vết máu trên người hắn.
Hoắc Cải vừa lau vừa thầm cảm thán trong lòng: Chậc chậc, cơ vai này, cơ ngực này, cơ bụng này, cơ bụng dưới này… thật gợi cảm! Tên này nếu như đi đóng GV, cho dù xử lý mặt thì nhất định cũng sẽ rất nổi tiếng! Có điều thân hình này sao trông quen thế nhỉ?
Hoắc Cải hồi tưởng lại tất cả các người mẫu nam lõa thể mình từng xem qua trên máy tính, tìm kiếm không có kết quả, liền không nghĩ nữa. Tiếp tục đố kỵ một cách chân thành với thân hình hoàn hảo của Vũ Vô Chính.
Trong nguyên tác Vạn Nhận Luân để cứu Vũ Vô Chính đã xé áo trong của mình để bó vết thương cho hắn, còn hy sinh áo khoác làm chăn đắp cho hắn, cuối cùng bản thân mặc một cái áo trong rách rưới ngồi ngây ngốc cả đêm. Hoắc Cải để chứng minh sự ôn nhu thiện lương của mình tất nhiên không thể không diễn lại một lượt.
Lau sạch vết máu, Hoắc Cải bôi thuốc trị thương đã chuẩn bị từ sớm lên tất cả các vết thương của Vũ Vô Chính, rồi xé vạt dưới của áo trong, xé thành các mảnh dài, băng bó cho hắn. Đại công cáo thành!
Sao, ngươi bảo áo ngoài còn chưa đắp?
Cái thứ đó, không phải chỉ cần trước khi tên này tỉnh lại thì đắp lên là được rồi sao!
Hoắc Cải ban ngày đã ngủ đủ, lúc này thành ra cũng không buồn ngủ, móc ra bức tị hỏa đồ (mọi người hiểu mà) mà Đông Phương Vị Minh tặng cho lúc trước buồn chán lật giở, nhớ ra liền lau lau mồ hôi, thấm thấm môi cho Vũ Vô Chính, cũng có thể coi là áo không cởi đai mà chăm sóc cho Vũ Vô Chính cả một đêm.
Thấy ánh ban mai đã chiếu qua tầng tầng lớp lớp mây dày, Hoắc Cải động tác nhanh chóng cất tị hỏa đồ đi, cởi áo ngoài ra, đắp lên cho Vũ Vô Chính bị lạnh cả một đêm, lại vắt khăn ẩm lau một lượt từ đầu đến đuôi cho Vũ Vô Chính. Khăn tay mềm mịn thấm nước chậm rãi lau qua trên khuôn mặt ướt mồ hôi, lặng lẽ thể hiện sự ôn nhu tỉ mỉ của người chăm sóc.
Một tuần hương sau, đôi mắt của mỹ nam ngủ say cuối cùng khe khẽ cử động.
Hoắc Cải tay không ngừng động tác, thấm ướt từng chút một đôi môi của Vũ Vô Chính, nụ cười mỉm trên khuôn mặt có thể so với thánh mẫu Maria, tóc xanh khẽ rủ, tiết y hơi lỏng, chỉ đợi Vũ Vô Chính vừa mở mắt liền bị lóa mù cẩu nhãn, nhất kiến chung tình.
“Ôi…” Vũ Vô Chính chậm rãi mở mắt ra.
“Huynh tỉnh rồi?” Hoắc Cải nhìn đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo của Vũ Vô Chính, ra vẻ kinh hỷ.
“Ngươi muốn gì!?” Vũ Vô Chính nhìn Hoắc Cải y sam không chỉnh tề, ra vẻ kinh hãi.
Hoắc Cải nhìn Vũ Vô Chính trong chốc lát liền xù lông cảnh giác, hoàn toàn không hiểu nổi: Này này, phản ứng của ngươi thế này có hơi quá sắc bén không? Trước mặt ngươi là một con cừu chứ không phải sói xám đâu nha người anh em! Có điều… sao giọng của tên Vũ Vô Chính này nghe quen thế nhỉ?
Hoắc Cải nỗ lực nặn ra nụ cười thuần lương vô tội: “Hôm qua ta trú mua, ngẫu nhiên vào miếu hoang, thấy huynh bị thương nằm trên đất mới tự ý chăm sóc một chút, nếu như có gì đường đột mong huynh lượng thứ.”
“Ngươi…” Vũ Vô Chính nhìn Hoắc Cải muốn nói lại thôi.
“Cái gì?” Hoắc Cải chớp chớp mắt, khuyến khích Vũ Vô Chính nói tiếp.
Vũ Vô Chính chân thành nói: “Ngươi có thể đừng nói chuyện như thế được không, ngươi giả vờ làm người tốt khiến ta không thể không cảnh giác.”
“Móa nó!”
Hoắc Cải cuối cùng cũng nhận ra tên này: Có lẽ vị nhân vật tiểu tốt siêu cấp đã từng chứng kiến con đường ngược công máu tanh hèn hạ bẩn thỉu của mình chính là vị trước mắt đây! Con mẹ nó mình còn hí hứng khoe khoang với tên này làm thế nào để đào hố, làm đông tiểu điểu nữa chứ! Con mẹ nó mình còn hùng dũng hãm hại Thường Cốc Phong trung niên vô tội trước mặt hắn nữa chứ! Con mẹ nó mình còn ngu ngốc thừa nhận với hắn là câu dẫn Trần Bách Chu không thành!
Cúc hoa chết tiệt, sao lại vô dụng đến thế chứ! Cho dù gia mỗi lần đều chỉ có thể chiêm ngưỡng một nửa khuôn mặt của Vũ Vô Chính khi trời tối om, ngươi con mẹ nó ít nhất cũng phải nhận ra chút gì chứ! Lăn giường bao nhiêu lần như thế rồi, ngươi sao có thể chỉ nhận mặt không nhận thân thể chứ, cái quan trọng của nam nhân không phải khuôn mặt ở bên trên mà là điểu ở phía dưới đó, ngươi cái cúc hoa rách nát này sao có thể không nhìn thấu chứ hả!
“Biểu cảm hiện tại của ngươi rất thần kỳ…” Vũ Vô Chính đối diện với sắc mặt biến đổi n lần trong một giây rốt cuộc không nhịn nổi nữa.
Hoắc Cải hít sâu một hơi: Con người mới “bốn có” của thế kỷ 21, ngươi phải kiên cường lên! Cho dù vị hoàng tử này thích công chúa Bạch Tuyết thiện lương thuần khiết mà ngươi lại là hoàng hậu phù thủy âm hiểm xảo trá, thì cũng có hy vọng chạy trốn cùng nhau, từ đó sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Xe đến núi tất có đường, cho dù trước khi đến núi có phá xe bán bánh xe! (Bụi: Con người mới “bốn có” – là cụm từ xuất phát từ vấn đề ngày 26/5/1980 Phó chủ tịch Trung ương Đảng cộng sản Trung Hoa Đặng Tiểu Bình đưa ra cho Báo thiếu niên Trung Quốc và tạp chí Người hướng dẫn: “Hy vọng các bạn nhỏ toàn Trung Quốc lập chí làm con người có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa, có kỷ luật, lập chí cống hiến cho nhân dân, cho Tổ quốc, cho nhân loại.”)
Hoắc Cải ổn định tâm tình, thản định nói: “Đại hiệp ngươi có lạnh không, bụng có đói không, thương thế có nghiêm trọng không. Ngươi hiện tại có thể cử động không, trên người có thuốc không, có cần ta tìm đại phu giúp ngươi không?”
“Ngươi rất căng thẳng sao?” Vũ Vô Chính cười hỏi.
“Sao ngươi nhìn ra được?” Hoắc Cải nhướn mày.
“Ngươi một khi căng thẳng sẽ lảm nhảm.” Vũ Vô Chính một lời chỉ thẳng.
Hoắc Cải lặng lẽ nuốt xuống ngụm máu trong họng, người quen cái gì chứ, đáng ghét chết đi được!
“Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi lúc trước!” Hoắc Cải xù lông nhe răng.
Vũ Vô Chính trầm ngâm một lúc nói: “Ta không lạnh, cho nên ngươi có thể mặc lại áo ngoài của mình rồi. Có chút đói, nhưng đồ ngươi đưa ta không dám ăn. Tình hình thương thế ta tự mình biết rõ, không phiền ngươi bận tâm. Ta hiện tại không thể cử động, ngươi nếu như muốn làm gì đó thì hiện tại là cơ hội tốt đó. Trên người ta không có thuốc, ngươi nếu như để mặc ta ở đây tự sinh tự diệt, nói không chừng có thể tiện đường giết người không thấy máu. Không cần ngươi tìm đại phu giúp ta, ta vẫn chưa muốn chết sớm.”
Hoắc Cải đối diện với Vũ Vô Chính nói năng thẳng thắn không kiêng kỵ mà nước mắt giàn giụa: ‘Hoàng tử chính nghĩa và hoàng hậu tà ác vẫn có hy vọng mà… đúng không?’
“Ngươi chết thì ta có lợi gì chứ?” Hoắc Cải ý đồ dùng lý lẽ để thuyết phục.
“Giết người diệt khẩu. Lúc trước nếu như không phải ngươi đánh không lại ta, ngươi đã sớm làm vậy rồi phải không?” Vũ Vô Chính ra vẻ hiểu rõ mọi việc.
“….” Hoắc Cải bại trận, thực con mẹ nó quá có sức thuyết phục.
Hoắc Cải chớp chớp đôi mắt to tròn thành thật của y: “Ta không hề muốn huynh chết chút nào, thật đó.”
Vũ Vô Chính lại lần nữa hiểu ra: “Ngươi định bán ta cho triều đình để lĩnh thưởng? Cũng đúng, lần trước ở Trà huyện ngươi đã làm thế rồi.”
“…” Hoắc Cải lần nữa bại trận, thực con mẹ nó quá có bằng có chứng.
Hoắc Cải thở dài một tiếng, xem ra hình tượng âm hiểm vô sỉ của bản thân đã ăn sâu vào tiềm thức người ta rồi, so với việc kỳ vọng có thể dụ hắn lại, chẳng bằng trực tiếp cho hắn một viên gạch, cho mất ký ức, cho bại não hẳn đi.
Hoắc Cải lặng lẽ rút đoản đao buộc bên chân ra. Vũ Vô Chính đối diện với hung khí thản định như đã sớm đoán được từ trước.
“Đao này huynh giữ đi, ít nhiều cũng tăng thêm cảm giác an toàn.” Hoắc Cải ngón tay luân chuyển, đưa chuôi đao về phía Vũ Vô Chính.
“Không cần, trong tay ta đã có một thanh rồi.” Vũ Vô Chính mỉm cười uyển chuyển từ chối.
Hoắc Cải nhìn lại, chỉ thấy cánh tay Vũ Vô Chính đặt bên người không biết từ lúc nào đã nắm một thanh đoản đao màu đen, sắc lạnh lóe sáng.
Hoắc Cải cắn răng: Sự đề phòng của ngươi đối với ta còn dám trắng trợn hơn nữa không?
Hoắc Cải đưa đao và vỏ ném đến bên cạnh tay cầm đao của Vũ Vô Chính, móc từ trong tay áo ra một bình sứ, đặt trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Đây là thuốc trị thương, tối qua ta đã bôi cho ngươi rồi, ngày bôi một lần, thuốc này ngươi thích dùng thì dùng.”
Vũ Vô Chính chậm rãi nhấc bàn tay rảnh, nắm lấy bình sứ, đặt lên mũi ngửi ngửi: “Thuốc tốt thật nhỉ.”
“Ngươi không sợ trong thuốc có độc sao?” Hoắc Cải lườm Vũ Vô Chính một cái.
“Không phải ta có cảm giác an toàn rồi sao?” Vũ Vô Chính vỗ vỗ đoản đao của Hoắc Cải, cười hết sức vô lại.
Hoắc Cải kiêu ngạo bi phẫn quay đầu đi: Vung vung ống quần, sải rộng bước đi, ngươi chỉ là nỗi bi ai bé tẹo. Tung tung mái tóc, nhỏ bước đi lại, lão tử chỉ coi ngươi như kẻ điên.