Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

Chương 62: Tắm rửa là lúc có thể thừa cơ




“Trần đại nhân, ngài có thể bảo người mang chút dấm đến không? Cổ họng của học trò bị xương cá đâm phải rồi.” Hoắc Cải ngậm thịt cá trong miệng, giọng nói run rẩy, nói dối không chút áp lực.

Trần Bách Chu sắc mặt khẽ biến, vội nói: “Đừng nói nữa, nếu như xương cá đâm sâu hơn thì hỏng.”

Nha hoàn đã nhanh nhẹn đi lấy dấm, Trần Bách Chu đứng dậy đến bên cạnh Hoắc Cải, cánh tay trắng trẻo thon dài vươn ra từ trong ống tay áo, giơ đến nửa đường lại thu trở về, trông có vẻ có vài phần gian nan không biết nên làm thế nào.

Hoắc Cải trong lòng phì cười, bị trói buộc bởi đạo đức lễ nghĩa, bị lôi kéo bởi tình cũ chuyện xưa. Ngã xuống ở đâu, liền bò dậy tại đó, Trần Bách Chu, ngươi làm công rất có tiền đồ.

Hoắc Cải trên mặt hiện lên một nụ cười an ủi, ngón tay phấn nộn nhè nhẹ vẽ xuống mặt bàn “Đâm không sâu, không cần lo lắng.”

Trần Bách Chu gật đầu, lo lắng trong mắt vẫn không tan biến.

Hạ nhân rất nhanh liền mang dấm đến, Hoắc Cải lấy tay áo che miệng, đưa bát đến bên môi, mùi dấm xộc vào mũi khiến Hoắc Cải nhịn không được chau mày. Chẳng lẽ điều gia đang làm chính là khổ nhục kế trong truyền thuyết? Cái lưỡi đáng thương của ta, để ngươi chịu khổ rồi, oa oa oa.

Hoắc Cải ngước mắt nhìn boss mục tiêu Trần Bách Chu, hy vọng ở ngay trước mắt, nhiệm vụ ở ngay trên tay, dũng sĩ Thiên Triều, vì nhiệm vụ vĩ đại trở về hiện đại, mọi hy sinh đều là đáng giá!

Hoắc Cải bi tráng cắn răng, nhắm mắt, xoay cổ tay, rót xuống họng, sau đó…

Bi tráng triệt để rồi!

Chỉ nghe thấy “phụt” một tiếng, Trần Bách Chu ngồi đối diện bị Hoắc Cải phun một đầu đầy dấm ngay tại trận, dấm từ trên mặt nhỏ xuống tong tong, nhơ nhớp, y phục bị ố bẩn, trên người phát tán mùi kỳ quái, trong chốc lát từ một đại Nho bi kịch biến thành “toan Nho”! (toan: chua)

Hoắc Cải nhìn khuôn mặt đẹp trai dấm rơi đầy mặt của Trần Bách Chu, lập tức lệ rơi đầy mặt. Đây mới chỉ là lần thứ hai gặp mặt thôi mà, đã làm đến bước b*n lên mặt, còn không bị Trần Bách Chu phỉ nhổ đến chết hay sao? Ông trời ơi, tại sao ông cứ phải ức hiếp tôi như vậy!

Tuy rằng sự tồn tại thần kỳ có tên khai sinh là Ông Trời, tên đi học là Vận Mệnh, tên hồi nhỏ là Bánh Xe này thường xuyên bắt nạt người đáng thương Hoắc Cải, nhưng lần này, đích thực được coi là Hoắc Cải tự làm tự chịu. Là một thanh niên mỗi lần hóc xương cá đều sử dụng chiêu rất bạo lực là nhồi cơm, Hoắc Cải hoàn toàn không ý thức được, cách sử dụng của dấm và cơm là hoàn toàn khác nhau, ít nhất, dấm không thể trực tiếp nuốt từng ngụm lớn như cơm.

Thuận tiện bổ sung một câu, tuy rằng nhân dân Thiên Triều cần cù chất phác truyền từ đời này sang đời khác vô số kinh nghiệm cuộc sống, nhưng cũng có rất nhiều kinh nghiệm không đáng tin – ví dụ như lúc hóc xương cá thì uống dấm hoặc nhồi cơm.

“Ta… ta không cố ý.” Hoắc Cải co thân thể nhỏ bé của mình về phía sau, ra sức phát tán tín hiệu đại loại như ta rất vô tội ta rất đáng thương gì đó.

“Ta biết. Xương mắc ở cổ họng ngươi chắc đã xuống rồi?” Trần Bách Chu móc khăn tay ra, lặng lẽ lau khuôn mặt đầy dấm, biểu cảm bình thản hơn bao giờ hết.

Hoắc Cải chớp chớp mắt, đáng thương nói: “Ừm, trong họng đã không còn cảm giác rồi. Xin lỗi.”

“Đừng sợ, ta không trách ngươi đâu.” Trần Bách Chu an ủi cười, tầm mắt vừa nhìn vào Hoắc Cải, lại có chút không thoải mái quay đầu đi: “Ta đi lau rửa chút, Vạn công tử cứ tự nhiên.”

Nói xong, Trần Bách Chu đứng dậy, đi ra ngoài.

Hoắc Cải lặng lẽ cúi đầu… cầm bát đũa lên, tiếp tục ăn. Chết cũng phải làm một con ma no!

Một tuần trà sau, Hoắc Cải thong dong đứng dậy, đi ra khỏi hoa đình. Có nha hoàn tiến đến, khom người hỏi: “Vạn công tử có gì sai bảo.”

Hoắc Cải thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Lúc trước tại hạ đúng là đã mạo phạm Trần đại nhân, cho dù ngồi nơi này cũng nuốt không trôi. Không biết hiện giờ Trần đại nhân đang ở đâu, đợi Trần đại nhân sửa sang hoàn tất, tại hạ muốn lập tức trịnh trọng bồi tội với Trần đại nhân.”

Nha hoàn nhanh chóng liếc mắt qua bàn cơm thịt đã được gắp sạch sẽ, sâu sắc hiểu được hàm nghĩa nuốt không trôi. Liền dịu dàng nói: “Công tử không cần như vậy, lão gia nhà chúng tôi hoàn toàn không để bụng. Trước khi lão gia trở về, Vạn công tử không bằng đi dạo quanh viện thăm thú, đốt chút thời gian. Nếu như có gì cần, trong viện luôn có người, ngài cứ việc sai bảo.”

Hoắc Cải lễ độ gật đầu, gọi Đinh Bằng đang đứng một bên lại, liền thong thả đi khỏi đình viện đầy hoa và trúc.

Đi ra vài bước, xa khỏi người hầu Trần gia, Đinh Bằng căng thẳng nói: “Tam thiếu gia, ngài cư xử với Trần đại nhân như vậy, ngài ấy có khi nào sẽ làm khó ngài không? Hay là chúng ta cáo từ trước!”

Hoắc Cải sóng mắt lay chuyển, thấp giọng nói: “Ông ta hẳn là không tức giận. Một nha hoàn nào có tư cách thoải mái để ta đi dạo trong đình viện, nhất định đã được Trần đại nhân dặn dò, đặc biệt đứng chờ ở ngoài cửa. Đinh Bằng, ngươi nghĩ xem nha hoàn đó đến lúc nào, có phải như ta nói không?”

Đinh Bằng ngẫm nghĩ một hồi, trên mặt như hiểu ra: “Tam thiếu gia anh minh, nha hoàn đó đúng là sau khi Trần đại nhân đi ra mới tới đứng chờ.”

“Ta đã nói mà, ta thậm chí còn giả khóc cho ông ta xem, ông ta nếu như không tha thứ cho ta thì không phải là Trần Bách Chu rồi.” Hoắc Cải khẽ cười một tiếng, Thường Cốc Phong chỉ cần khóc một cái, cho dù có muốn ăn thịt người Trần Bách Chu cũng đều tận tay dâng lên cho hắn. Vừa rồi gia khóc lóc tha thiết như thế, Trần Bách Chu nếu còn có thể cứng rắn mới là lạ!

Đinh Bằng cúi đầu nhìn mặt đất, Tam thiếu gia, ngài có thể đừng nói về việc giả khóc như lẽ đương nhiên vậy không? Ngài một nam nhân mà lấy kỹ xảo như vậy làm thủ đoạn giải quyết vấn đề thực sự không có vấn đề gì sao!

“Có điều, cho dù ông ta đã tha thứ cho ta, trong lòng nhất định vẫn còn chút để bụng?” Ngón tay thon dài nhè nhẹ xoa xoa cái cằm trắng trẻo, đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại, Hoắc Cải lẩm bẩm: “Nếu như sau này mỗi lần gặp ta ông ta đều nhớ đến việc phun dấm này thì hỏng!”

Đinh Bằng nhìn bộ dạng tính toán của Tam thiếu gia nhà mình, cho chút lạnh sống lưng.

“Để loại bỏ mùi hôi, đối với tính cách của Trần đại nhân, lúc này chắc hẳn là đang tắm rửa thay y phục nhỉ?” Hoắc Cải khóe môi khẽ nhếch lên, sau khi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, quay đầu nhìn Đinh Bằng: “Đinh Bằng à, ngươi có biết nếu như không cẩn thận nhỏ mực trên giấy trắng cần làm thế nào mới có thể khiến người ta bỏ qua cho vết mực đó không?”

“Nếu như tờ giấy đó đủ tốt, cố gắng dùng nước lau hai ba lần liền có thể khiến vết mực mờ đi.”

Hoắc Cải lắc đầu: “Không, cách tốt nhất, chính là vẽ lên đó một vết mực lớn hơn, có sự so sánh rồi, ai còn chú ý đến vết mực nhỏ xíu lúc trước nữa?”

Đinh Bằng lập tức da gà dựng đứng: “Tam thiếu gia, ngài muốn làm gì?”

Hoắc Cải cười một cách thuần lương: “Tiểu Đinh Đang, ngươi có bản đồ của Thị lang phủ không?”

“Có ạ.” Đinh Bằng vẻ mặt mờ mịt móc ra một cuộn giấy từ trong ngực.

“Ngươi có thật nè…” Hoắc Cải nhận lấy cuộn giấy, khóe miệng không ngừng co rút: “Sao ngươi lại mang theo cái này?”

Đinh Bằng thành thực nói: “Lão gia nói nếu như ngài gây ra việc gì, có cái này chạy trốn sẽ dễ dàng hơn.”

“…” Hoắc Cải vùi đầu xem bản đồ, che đi cái mặt đang nhăn nhó. Trong mắt Vạn Tư Tề, rốt cuộc gia là hình tượng gì chứ? Con chuột người người đuổi đánh sao?!

Nói về đầu bên này, nhà tắm Thích sử phủ.

Tiểu ốc xây toàn bằng đá xanh, đá Đại Lý lát sàn, cẩm thạch vậy thành một hồ tắm nhỏ có thể chứa khoảng ba người, trong bồn có ống trúc nối với bên ngoài, nước nóng không ngừng chảy vào từ đó, róc rách chảy vào trong hồ.

Hơi nước bồng bềnh lan ra, mùi hương quạnh quẽ theo hơi nước chìm nổi trong căn phòng, ánh nắng rạng rỡ xuyên qua ngói lưu ly trên nóc, ánh lên những tia sáng đẹp đẽ như ánh vàng. Mái tóc đen nhánh của nam tử xõa dài trong nước, sắc mực uyển chuyển, ánh kim lấp lánh, thân ảnh thấp thoáng, sương trắng dày đặc, hợp nên một áng thơ văn hoa mỹ.

Nam tử mi mục thanh tuấn dựa mình vào bên hồ, thuận tay cầm bối cọ, đôi mày khẽ chau thành một độ cong khó có thể nhận thấy, mang theo vài phần buồn bực.

“Kẽo kẹt” có người đẩy cánh cửa gỗ điêu hoa, trong màn sương và hương chỉ nhìn thấy thân hình mơ hồ của người đến, thấp thoáng mà nhỏ nhắn, bước chân dần gần lại.

“Không phải ta đã dặn không cho phép ai vào sao?” Trần Bách Chu nâng mắt nhìn về hướng người đến, ánh mắt lạnh băng, có chút không vui.

Người đến tiến lại gần, khuôn mặt dần rõ nét. Đuôi mắt vẽ lên một độ cong quyến rũ như thu thủy trường thiên, hai má ngượng ngùng phớt một màu hồng nhạt, đôi môi hé mở, giọng nói du dương cất lên: “Trần đại nhân?”

“Sao lại là ngươi!” Trần Bách Chu cuối cùng cũng nhìn rõ người đến là ai, sợ hãi không ít, chân trượt một cái ngã thẳng vào trong hồ.

“Cẩn thận.” Người đến đưa tay bắt lấy tay của Trần Bách Chu, kết quả không những không chặn được thế ngã của Trần Bách Chu mà còn “thùm” một cái bị lôi cả xuống hồ.

“Oa” hai tên xui xẻo rớt xuống đáy hồ cuối cùng cũng nổi lên mặt nước.

“Ngươi vào đây làm gì?” Trần Bách Chu mặt đỏ tưng bừng, dán chặt vào vách hồ, kích động đến mức cả giọng nói cũng run rẩy.

“Ta nói ta muốn tạ tội một cách trịnh trọng với ngài, kết quả bọn họ gọi ta vào đây, bảo ta thị hầu cho tốt gì đó…” Người nào đó bị trách mắng vẻ mặt ngơ ngác + vô tội, trong lòng không thôi cảm thán: Người hầu thị lang phủ quả là hiểu chuyện a, ta chẳng qua nói chệch đi một chút gây hiểu nhầm thôi, đã lập tức lĩnh hội được rồi.

Trần Bách Chu đã hiểu, thế nên càng muốn tìm cái lỗ nào đó dưới đất để chui xuống. Thì ra đám hạ nhân đó tưởng lầm người thiếu niên này là hạng luyến đồng, có điều bản thân vô duyên vô cớ mời một thiếu niên xuất thân tầm thường đến phủ, còn cẩn thận dặn dò một phen, quả thực rất dễ khiến người khác hiểu lầm…

Thấy thiếu niên càng lúc càng tỏ ra hoài nghi, Trần Bách Chu cảm thấy lương tâm mình bị khiển trách nặng nề. Kỳ thực hắn thực ra chỉ là muốn nhìn người nhớ người mà thôi, hạ nhân ở dưới lại làm xằng làm bậy như thế bảo hắn dọn dẹp thế nào đây hả hả hả!

“Trần đại nhân ngài đang tắm rửa sao?” Hai mày Hoắc Cải nhíu chặt, do dự không thôi ngước nhìn Trần Bách Chu: “Người hầu nhà ngài tại sao lại bảo ta vào thị hầu? Nếu như là những chuyện như mài mực cầm bút, Vạn Nhận Luân ta tôn kính ngài là một bậc đại Nho, tất nhiên chẳng dám nói hai lời. Thế nhưng chuyện riêng tư thế này, cũng gọi ta vào, phải chăng có chút không phù hợp rồi?”

Trần Bách Chu đối diện với đôi mắt trong suốt của Hoắc Cải, nhất thời không biết phải giải thích thế nào mới tốt.

Hoắc Cải nhìn Trần Bách Chu không biết làm thế nào, vẻ mặt chất phác, trong lòng cười nham hiểm: Ngươi giả quân tử nữa đi, ngươi giả đạo sĩ nữa đi, chẳng lẽ ngươi không biết có lúc giả vờ đạo đức còn đáng xấu hổ hơn là đê tiện sao?! Đại thúc loại sinh vật kỳ cục này quả nhiên không đẩy không xong!

Chiêu này của Hoắc Cải cực độc, có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim.

Một, có việc này làm so sánh rồi, Trần Bách Chu tuyệt đối sẽ không nhớ lại khung cảnh phun dấm thê thảm kia nữa. Câu chuyện kỳ cục kiểu Trần Toan rửa mặt so với cơ may tuyệt vời như uyên uyên nghịch nước, chỉ cần là một nam nhân chân chính chẳng ai lại đi nhớ nhầm hết.

Hai, cưỡng chế kéo gần khoảng cách giữa hai người, sau chuyện này, sự xa cách nảy sinh do tuân thủ lễ nghĩa của Trần Bách Chu nhất định sẽ bị phá hủy phần lớn, thân thể đều nhìn thấy cả rồi, giữ kẽ cái con khỉ gì nữa!

Ba, khiến cho Trần Bách Chu trong lòng cảm thấy áy náy, Trần Bách Chu nợ càng nhiều, sau này bản thân càng có đất dụng võ. Cái loại sinh vật mà tinh thần đạo đức quá mức thừa thãi như quân tử, không tóm lấy ức hiếp một trận thực sự không xứng với nhân phẩm vô sỉ của mình rồi.