“Ta nhớ đệ rất sợ nhột, sao thế, bây giờ lại không sợ rồi, còn rất hưởng thụ?”
Đông Phương Vị Minh phun ra một câu như hỏi như không, không khí trong chốc lát như ngưng trệ. Đôi mày dài của hắn giãn ra, như ngọn liễu đong đưa cuối xuân; khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, một độ cong ám muội như vầng trăng; mắt phượng của hắn híp lại…
Khóe mắt giương lên, là vui sướng —— ngươi, rốt cuộc cũng rơi vào tay ta.
Ánh mắt khinh thường, là thất vọng —— ngươi, chẳng qua chỉ có thế.
Lông mi hạ xuống, là khinh miệt —— ngươi, đã không còn đáng để ta nhìn thẳng nữa rồi.
Hoắc Cải lập tức cảm thấy như có một chậu nước lạnh đổ lên đầu mình, lạnh lẽo đến tận xương. Y muộn màng phát hiện ra rằng bản thân đã phạm phải sai lầm rồi, một sai lầm nghiêm trọng.
Chẳng trách Đông Phương Vị Minh dám chấp nhận mối nguy sẽ trở mặt với mình mà cưỡng chiếm tiện nghi, chẳng trách hiện giờ Đông Phương Vị Minh lộ ra ánh mắt của kẻ thắng cuộc, là do bản thân mình đã lộ ra sơ hở trước, Đông Phương Vị Minh chẳng qua là đang nghiệm chứng suy đoán.
Lúc trước bản thân bị tập kích, sau khi Đông Phương Vị Minh chạy đến, mình vì muốn thăm dò Đông Phương Vị Minh và dẫn dụ giải chú ấn đã không nghĩ nhiều liền lựa chọn làm ra vẻ toàn tâm dựa dẫm, không hề phòng bị, mặc cho Đông Phương Vị Minh ôm ấp. Mà quên đi mất, phản ứng như vậy, cho dù có dùng lý do vừa thoát khỏi hiểm cảnh, tinh thần không ổn định mà giải thích cũng vẫn rất gượng gạo.
Huống chi, bản thân còn có thể một mình giải quyết gọn một gã to con, còn có thể một mực giữ vững trạng thái tay cầm vũ khí đè lên thân thể đối thủ hai tay đều bị phế, tránh xảy ra việc bất ngờ, bản thân sự việc đã nói rõ cả rồi, mình không thể nào là một thư sinh yếu đuối.
Vậy thì biểu hiện dựa dẫm của mình đó chỉ có thể giải thích bằng hai cách.
Một là, trong lòng mình đã coi Đông Phương Vị Minh là một sự tồn tại quan trọng có thể tin tưởng có thể gần gũi, những biểu hiện xa cách đó chỉ là giả bộ mà thôi, sự nghiệp câu dẫn của hắn đã cơ bản thành công.
Hai là, bản thân có dụng ý khác với Đông Phương Vị Minh, tìm cơ hội tiếp cận. Thư sinh si tình mà hắn thực sự muốn câu dẫn trước giờ chưa từng thực sự tồn tại.
Bất kể là cách giải thích nào, đều đủ để Đông Phương Vị Minh đánh giá lại giá trị của mình. Cho nên Đông Phương Vị Minh mượn cơ hội bôi thuốc để đùa giỡn một cách suồng sã, mà phản ứng của mình… không cần nói cũng biết. Huống chi, lần đầu tiên tiếp xúc thân thể, bản thân vì muốn tránh không cho Đông Phương Vị Minh động thủ mà lấy cớ là sợ nhột, mà lần này, lại hoàn toàn không có chút gì là không thoải mái, đây được coi là ngầm cho phép hay là… mời gọi? Sự khuất phục của thân thể chính là sự phản bội của tâm hồn, hồng hạnh xuất tường.
Từ xa lạ biến thành bẽn lẽn, từ si tình biến thành mượn cớ, từ vô tâm phong hoa thành cố ý dẫn dụ, từ cao không thể với thành lạt mềm buộc chặt. Thứ đồ chơi như mình, đối với Đông Phương Vị Minh, còn chừa lại bao nhiêu giá trị đáng kể đây?
Vũ hội giấu mặt này, hai tên lừa đảo phong thái xuất sắc, bề ngoài sáng sủa ôm chặt lấy nhau trên sàn nhảy không người, bước nhảy hoa lệ dẫn dụ bước chân của đối phương, bàn tay ấm áp kéo đối phương xoay tròn, lời nói ngọt ngào bên tai lừa gạt linh hồn đối phương, ánh mắt nóng bỏng đeo đuổi mặt nạ của đối phương.
Tứ chi giao triền, thân thể dựa sát, cho nên, mỗi một động tác nhỏ đều khó có thể lọt khỏi sự nhận biết của đối phương, mỗi một nhịp tim đều không tránh khỏi cái nhìn xoáy vào của đối phương. Không thể vọng động, cử động bèn sai; không thể vọng ngôn; nói ra bèn lộ.
Vỏ sò cho dù bị mắc vào bờ, cũng vẫn mang bóng dáng của biển cả, bất luận trân châu bên trong là đen hay là trắng, có một số thứ, luôn không thể xóa nhòa. Ví dụ… sự hấp tấp đối với ** của thân thể. Ví dụ như… sự lạnh lùng đối với những si mê trăn trở của Đông Phương Vị Minh.
Hoắc Cải một lần bước sai, cho nên lạc mất nhịp, đánh mất tiết tấu, chỉ có thể mặc cho đối phương lật người, xoay người, khom lưng. Sau những bước xoay vòng hoa mắt hào nhoáng, cái mà y sau khi đã bị gỡ bỏ mặt nạ phải đối diện chính là cục diện vô cùng bị động hiện giờ, với một người bạn nhảy mà bất cứ lúc nào cũng có thể đi khỏi vì nhàm chán.
Đông Phương Vị Minh cầm lấy tay Hoắc Cải, đặt lên đai quần, dáng tươi cười ngả ngớn, ánh mắt lạnh băng. Hắn dán lên tai Hoắc Cải khe khẽ thổi khí: “Nào, cởi quần ra, chúng ta tiếp tục bôi chân.”
Tai Hoắc Cải đỏ đến mức gần như sắp rớt máu, thân thể cứng ngắc quay đầu đi, ánh mắt lập lòe bất định.
“Đừng sợ, ta sẽ khiến đệ thoải mái.” Đôi môi mỏng của Đông Phương Vị Minh trong ánh hoàng hôn nhuộm không gian bằng một màu hoàng kim nhàn nhạt hoa quý hòa với màu đỏ tươi trên môi thành ra một màu sắc gần như yêu diễm. Trong đôi môi hé mở thấp thoáng đầu lưỡi màu hồng, chầm chậm dạo qua trên viền răng, gây ra một cảm giác xúi giục nguy hiểm.
Trong lúc nói chuyện, Đông Phương Vị Minh lại tiến gần thêm mấy phân, tay của hắn càng lúc càng suồng sã, bàn tay lớn đẹp đẽ đặt trên bàn tay nhỏ trắng ngần, dẫn bàn tay gầy yếu trượt xuống từ trên eo, ngừng lại trên vùng đất bí ẩn.
Vật ở dưới bàn tay cho dù có cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, có người thở dốc bên tai, dụ dỗ: “Cởi đi nào, ta giúp đệ.”
Đông Phương Vị Minh đã cực kỳ trắng trợn, ăng-ten mang tên nguy cơ mất tr*nh dựng thẳng, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả tấm lưng, hậu quả của việc phạm sai lầm nghiêm trọng hơn y tưởng quá nhiều.
Tiểu hài tử là loài không có kiên nhẫn, Đông Phương Vị Minh sẽ không tham vọng cái toàn thắng giết đối phương không còn một mảnh giáp. Có lúc thắng lợi của chiến dịch trong mắt hắn chính là thắng lợi của chiến tranh. Đông Phương Vị Minh không có kiên nhẫn chơi trò chơi chiến tranh công phòng dài lê thê.
Chiếm hữu thân thể đối với Đông Phương Vị Minh mà nói chính là bữa điểm tâm sau bữa chính, bữa chính vào bụng rồi, bản thân tâm đã thất thủ chẳng còn giá trị gì để Đông Phương Vị Minh trân trọng đối đãi. Đông Phương Vị Minh dự định rút thân đi khỏi trò chơi sẽ chẳng khách khí với mình nữa, cự tuyệt sẽ bị Đông Phương Vị Minh cho là muốn còn ra vẻ cự tuyệt, phản kháng sẽ bị Đông Phương Vị Minh cho là ra vẻ thanh cao, cái chờ đợi bản thân phía trước chỉ là sau khi bị ăn sạch sẽ bị vứt đi như chiếc giày rách.
Cần phải lập tức tìm ra cách ứng phó… nếu không, cúc hoa khó giữ được.
Phải làm thế nào, mới có thể khiến Đông Phương Vị Minh hồi tâm chuyển ý?
Phải làm thế nào, mới có thể dựa vào mình mình mà thay đổi tình thế?
Phải làm thế nào, mới có thể khiến bài nhảy đã kết thúc trở lại cao trào?
“Đông Phương, … đừng, đừng như vậy.” Giọng nói Hoắc Cải hàm hồ, không rõ, mang theo giọng mũi nghèn nghẹn, cùng tiếng thở gấp ám muội, như tiếng rên rỉ trên giường.
“Không như vậy, thì như thế nào?” Đông Phương Vị Minh lại nhéo mạnh một cái, khiến cho Hoắc Cải thấp giọng kêu lên.
“Đông Phương, huynh có thích ta không?” bàn tay không bị cầm giữ của Hoắc Cải ấn lên trên móng vuốt đang làm việc xấu của Đông Phương Vị Minh, dường như đang cố chấp muốn có một đáp án.
Đông Phương Vị Minh cười khẽ một tiếng, ngẩng lên nhìn Hoắc Cải, triền miên vô vàn, thâm tình sâu sắc. Hai tâm kề cận, hô hấp xen kẽ, đôi môi hoàn mỹ đến gần như yêu dị khẽ khép mở, từ ngữ thốt ra ôn nhu si tình: “Ta vì đệ mà thần hồn điên đảo.”
Hoắc Cải nắm lấy tay Đông Phương Vị Minh đặt lên tim mình, nét cười cay đắng: “Phải làm thế nào đây, đệ cũng vậy.”
“Lang hữu tình, thê hữu ý, vừa hay, đệ cần gì phải khổ não?” Đông Phương Vị Minh thuận thế miết một cái trên ngực Hoắc Cải, thản nhiên hỏi.
“Lòng đệ vốn nên có một người khác… cho đến vừa rồi đệ hiểm tử hoàn sinh, mới phát hiện ra, huynh đã chiếm cứ hoàn toàn tâm thần của đệ từ lâu. Đệ biết như vậy không tốt, nhưng tình cảm không thể kiềm chế được, một kẻ lẳng lơ như đệ, huynh vẫn thích chứ?” Hoắc Cải ôm ngực, ra vẻ khổ sở rằng đệ vô tội làm sao, đệ tội nghiệp làm sao, đệ khó xử làm sao.
Đông Phương Vị Minh che miệng, độ cong dưới bóng râm mỉa mai mà khinh miệt, để ta phải dồn tâm dồn trí bày mưu tính kế lâu như vậy, rốt cuộc lại là một tên rẻ mạt mượn danh nghĩa người trong lòng để ngụy trang, gia tưởng rằng rất thú vị, chẳng ngờ dễ dàng như vậy liền đoạt được, đúng là vô vị.
“Nếu như huynh nguyện bên đệ trọn đời trọn kiếp, đệ nghĩ, cho dù đệ phải làm người lẳng lơ một lần đệ cũng chịu.” Hoắc Cải nhìn Đông Phương Vị Minh chăm chú, giống như thể một cô nàng ngốc nghếch chuẩn bị cùng người yêu bỏ trốn.
Một sự phẫn nộ khó hiểu dần dần dâng lên từ đáy lòng, kỹ thuật diễn vụng về, mưu tính trần trụi, Đông Phương Vị Minh cảm thấy tên ngốc ham hư vinh này đang làm ô uế tất cả những gì mình coi trọng. Tại sao y có thể như vậy, rõ ràng, rõ ràng bản thân đã… kỳ vọng đến thế.
“Huynh sẽ yêu đệ trọn đời trọn kiếp chứ, Đông Phương?” Hoắc Cải cầm lấy tay Đông Phương Vị Minh, dường như bởi vì không nhận được câu trả lời mà có chút sốt ruột không kiên nhẫn được.
“Ta yêu đệ, trọn đời trọn kiếp.” Khóe miệng Đông Phương Vị Minh vẽ nên một nụ cười ôn nhu như sông xuân, khẽ khàng thề thốt.
Hắn phải báo thù, hắn phải lừa cho tên ngốc này giang rộng hai chân, mặc cho mình chơi đùa đủ kiểu, sau đó tàn nhẫn đá y ra khỏi Tú Bị Các.
Hắn phải khiến cho y từ trên mây trắng rơi thẳng xuống bùn đen, coi như là cái giá phải trả cho việc y đã hủy hoại vị công tử ưu nhã mà giảo hoạt bản thân đã từng nhận định là đối thủ xứng tầm đó.
Hoắc Cải nở nụ cười như hoa, nũng nịu nói: “Chân của đệ đau quá, huynh bôi thuốc giúp đệ đi. Trước khi chân đệ khỏi, huynh sẽ tận tay chăm sóc đệ phải không, Đông Phương?”
Để gia tận tay chăm sóc, ngươi mà cũng xứng sao? Đông Phương Vị Minh càng lúc càng không kiên nhẫn lúc này mới ý thức rằng chân đối phương vẫn bị thương, nếu như bản thân muốn báo thù thành công, trong thời gian ngắn vẫn chưa thể lập tức xử lý ngay tên này. Cũng có nghĩa là, mình vẫn phải lá mặt lá trái với tên tham lam này một thời gian. Cho nên, tâm tình vốn đã rất tồi tệ, lại càng tồi tệ hơn.
“Ta đi xem thuốc của đệ đã sắc xong chưa, còn về chân, đệ trước tiên cứ tự bôi đi đã.” Đông Phương Vị Minh đặt lọ thuốc xuống đầu giường, chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, đứng dậy định đi ra cửa.
Đai lưng đột nhiên bị túm lấy, Đông Phương Vị Minh quay đầu, liền nhìn thấy Hoắc Cải nửa người nhoài ra khỏi giường, túm lấy đai lưng mình, đầy vẻ lưu luyến không muốn rời.
“Sao thế?” Đông Phương Vị Minh nhịn lại xúc động muốn một phát đá bay, cười hỏi Hoắc Cải.
“Mang cho đệ ít kẹo mứt được không, đệ sợ đắng.” Hoắc Cải giọng nũng nịu khẩn cầu.
“Được.” Đông Phương Vị Minh tách bàn tay kiên định không buông trên đai lưng của mình ra, sau đó quay đi, chuẩn bị thắt chặt lại đai lưng mà đi. Vừa cúi đầu, liền nhìn thấy một vật lấp lánh phát sáng cách đó không xa, chính là huân cầu mình đã tặng.
Huân cầu đó là bảo vật mình đã cất giấu nhiều năm, vì kẻ trước mặt mà vui mừng cho đi, đáng tiếc, những mưu tính sau đó đều không phải dùng đến nữa, đáng tiếc, người này đã không còn xứng đáng với bảo bối này nữa rồi.
Đông Phương Vị Minh có chút thất vọng quay đầu, lập tức ngây ra…
Hoắc Cải dường như không ngờ Đông Phương Vị Minh sẽ bất ngờ quay đầu lại, cũng ngây ra, trên mặt vẫn còn nguyên nụ cười như trút được gánh nặng, chỉ còn thiếu nước viết lên mặt: Cuối cùng cũng thoát được một kiếp, đáng mừng đáng mừng.
Lập tức, thông suốt tất cả. Đông Phương Vị Minh gần như muốn ngửa cổ lên trời thét dài! Thì ra là như thế, Nhận Luân à Nhận Luân, ngươi quả nhiên không khiến gia thất vọng! Công tử ưu nhã mà giảo hoạt ngươi vẫn còn đó, vẫn luôn còn đó!
Hoắc Cải vội vàng thu lại vẻ mặt, lại hồi phục trạng thái ngu ngơ cầu vuốt ve, cầu bao dưỡng, cầu yêu thương đó.
Đông Phương Vị Minh từng bước từng bước quay về bên giường, từ trên cao nhìn xuống, quan sát Hoắc Cải, trong mắt hừng hực lửa, kịch liệt mà nóng bỏng. Từng câu từng chữ, xuất phát từ sâu trong lòng: “Tiểu Luân, ta thực sự vì đệ mà thần hồn điên đảo.”
Đông Phương Vị Minh khom người xuống, nắm lấy cằm của Hoắc Cải, hung hăng hôn lên, hắn ngậm lấy đôi môi không an phận đó, mút mạnh, hắn vui mừng biết bao, không nhịn được càng mút càng sâu, đầu lưỡi liếm nghiền mỗi một tấc đỏ thắm yêu diễm trên môi, răng cọ qua mỗi một miếng thịt non mềm ấm áp trên môi, có điều, vẫn không đủ. Trong yết hầu khô khốc khó nhịn, hắn thật muốn nghiền nát tên ranh giảo hoạt này mà nuốt vào bụng, để bình phục khát vọng vô cùng nôn nóng đó. Đầu lưỡi càng trượt vào sâu hơn, thân thể lại bị đẩy ra đột ngột.
Đông Phương Vị Minh vẫn còn thèm thuồng liếm liếm môi, cười hỏi: “Sao thế, không tiếp tục giả vờ được nữa?”
Hoắc Cải cúi đầu không để tâm đến hắn, nắm tay siết chặt, các khớp ngón tay bị nắm đến trắng bệch.
Đông Phương Vị Minh ngồi lại trên mép giường, tâm tình rất tốt, ngồi vắt chân: “Suýt chút nữa, ta đã bị đệ lừa rồi. Cũng may trời xanh có mắt, khiến ta vô duyên vô cớ quay đầu lại, bằng không… ta đã bỏ lỡ mất rồi.”
Hoắc Cải quay đầu đi, nhắm mắt, tâm tình cũng rất tốt. Đúng vậy, ngươi rất đúng lúc, lại bị ta lừa nữa rồi. Trời xanh đương nhiên có mắt, gia tính toán lâu như vậy, một tay nắm đai lưng, một tay lăn huân cầu, chính là để chờ ngươi quay đầu lại bắt gặp “chân tướng”, sao có thể để ngươi bỏ lỡ được chứ.
Nếu như nếu như đã không thể bẻ ngược lại suy nghĩ của Đông Phương Vị Minh, thì cứ chạy theo lối suy nghĩ đó đến cuối cùng, vật cực tất phản (sự vật phát triển đến cực điểm sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại), thứ lẩn khuất cuối con đường chính là cơ hội chuyển biến. Người ngu xuẩn bị lừa gạt, đấy là vì cả tin. Kẻ thông minh bị lừa gạt, đấy là vì đa nghi. Con át chủ bài vẫn được nắm vững trong tay Hoắc Cải, y thực sự không yêu Đông Phương Vị Minh, trước giờ chưa từng yêu. Cho nên, hiện giờ đã đến lượt y đại phản công từ bước đường cùng rồi.