Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

Chương 113: Phiên ngoại 2 – Lấy gì mưu sinh




Warning: Không có xôi thịt Đi lụm gạch đá

“Ta coi huynh là X của ta.”

Vạn Tư Tề vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc cái âm shou này có nghĩa là “thú” hay là “thủ”, mặc dù hai cái thuộc tính là thú triệu hoán hay chân tay thủ hạ cũng đều chẳng phải thứ gì hay ho…

Hoắc Cải đợi một lúc lâu không thấy Vạn Tư Tề phản ứng lại,đứng ngây ra ở cửa, y không đoán được rốt cuộc là Vạn Tư Tề đang tích lũy giá trị nộ khí chuẩn bị tung đại chiêu hay là đang chìm đắm trong nỗi cảm động sâu sắc mà không thể cất lên lời, mà điều này trực tiếp quyết định kết cục sau khi mở cửa của y.

Trong khi hai người đang đứng ở hai bên cửa trăn trở, trong đêm tĩnh mịch chợt vang lên tiếng hát trong trẻo”Hu wa, hu wa, tenten huwa, huwa, ten ten” (ĐH: Fluffy rondo của Ryoko Shintani–lựa chọn của trạch nam)

(Bụi: Chara-song của Cross world)

“Chuyện gì thế?” Vạn Tư Tề nghe thấy tiếng con gái ra vẻ dễ thương một cách ác ý, không vui híp mắt lại.

“Toi rồi!” Hoắc Cải một tay nhấn tắt chuông báo, nhìn mấy chữ “Tài liệu họp” đỏ lòmtrên ghi chú điện thoại, y liền ý thức được có một vấn đề còn đáng sợ hơn việc bị Vạn Tư Tề phá hỏng cửa gấp vạn lần, đó chính là đi làm.

Không để ý đến câu hỏi của Vạn Tư Tề, Hoắc Cải vội vàng lật tìm sổ ghi chép của mình, việc đã cách hai năm, ngươi không thể hy vọng một sinh vật mà IQ chỉ có thể coi là bình thường có thể nhớ được tất cả những văn kiện cần dùng trong cuộc họp nào đó có tên quái gì.

Cũng may tố chất nghề nghiệp của một trợ lý giám đốc của Hoắc Cải cũng coi như không tệ,y rất nhanh đã tìm đủ những tài liệu cần thiết cho cuộc họp theo ghi chép tỉ mỉ trong sổ, đồng thời bi kịch nhận ra tính quan trọng của đống tài liệu này cùng tính không hiện thực của việc xin nghỉ.

Hoắc Cải ngước nhìn đồng hồ trên màn hình vi tính, lúc này là 6:00 am, tức là trong vòng hai tiếng đồng hồ, y phải khiến choVạn Tư Tề khoác da của mình đưa những tài liệu quan trọng mà cuộc họp hôm nay cần dùng đến được tay VạnNhận Luân thành công mà không để ai nhận ra được bên trong Hoắc Cải này là một sinh vật cổ đại.

Hoắc Cải nhanh chóng quyết đoán thả Vạn Tư Tề từ trong phòng ngủ ra, không chút chậm trễ kéo hắn vào phòng tắm: “Ca, hiện giờ là ranh giới sinh tử tồn vong, những chuyện khác ta tạm gác lại, bây giờ huynh tốt nhất là làm theo những gì ta dặn, nếu không chúng ta ngay cả cái ổ chó cũng không có mà ở đâu.”

“Địa chủ đến thu tô sao?” Vạn Tư Tề chau mày, bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc ái nhân nhà mình lăn lộn trong thời đại này thảm đến mức nào.

“Không, tuy rằng địa chủ mỗi tháng đến thu tô là một vấn đề rất đáng sợ, nhưng vấn đề mà chúng ta cần đối mặt hiện tại là có thể nhận được tiền công tháng này hay không, không nhận được tiền công tháng này thì sẽ không trả được tiền thuê,không trả được tiền thuê thì nhà sẽ bị địa chủ sẽ cưỡng chế thu hồi.” Hoắc Cải cố gắng giải thích một cách ngắn gọn nhất vấn đề nhân quả trong đó. Đứa trẻ ThiênTriều phải dùng tất cả tiền tiết kiệm để trả tiền nhà đợt đầu, sau đó mỗi tháng đều phải trả tiền mua nhà, luôn rất cứng cỏi.

Vạn Tư Tề thương xót nhìn Hoắc Cải xắn tay áo hỷ phục lên, nương ánh đèn lờ mờ ở ngoài phòng, cầm chậu rửa mặt hứng nước.

“Rửa mặt cho sạch đi.” Hoắc Cải bật đèn phòng tắm lên, ném khăn mặt vào chậu, xoay người đi tìm dao cạo râu.

“Đây là lưu ly kính sao?” Sự chú ý của Vạn Tư Tề bị tấm gương thủy tinh trên bồn rửa mặt thu hút. “Đệ có tiền mua thứ bảo bối này thì sao lại không có tiền nộp tô thuế? Đệ nghèo như vậy không phải là vì vung tay quá trán đó chứ?”

Hoắc Cải cầm dao cạo râu điện vừa tìm được, quay đầu liền thấy bộ dạng sờ tấm kính xuýt xoa của Vạn Tư Tề, khóe môi điên cuồng co giật: “Tin ta đi, vào niên đại này của bọn ta, mua gương thủy tinh tuyệt đối không được coi là vung tay quá trán đâu.”

Vạn Tư Tề nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Hoắc Cải, ngượng ngùng nhếch nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười mỉm không thành công lắm, cuối cùng thở dài một cái, không mở miệng nữa. Cúi đầu, qua loa vắt khô khăn mặt rồi lau mặt một lượt.

Hoắc Cải thấy hắn lau mặt xong rồi, ấn hắn ngồi xuống bên bồn tắm, cầm dao cạo râu ghé lại gần: “Đừng động đậy, ta giúp huynh cạo râu.”

Vật kỳ quái khe khẽ rung động tiến sát vào mặt, kêu lên ro ro, mang theo cảm giác tê tê. Vạn Tư Tề ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vì ngược sáng mà trông có vẻ mơ hồ của Hoắc Cải,có chút sửng sốt, người đây mà cảnh vật xa lạ quá, còn có vô số pháp bảo… tên nhóc này càng lúc càng giống yêu quái mà!

“Cái tên phụ trách trả tiền công cho ta hôm nay có một cuộc họp rất quan trọng, mà tài liệu hắn cần dùng đang nằm trong tay ta. Cho nên trời sáng một cái là ta phải đưa huynh đến chỗ ta làm công, nhân lúc ông chủ chưa đến đặt tài liệu lên bàn hắn rồi nhanh chóng đi khỏi. Mà huynh, chỉ cần giữ biểu cảm mỉm cười dịu dàng, cầm tài liệu, dưới sự chỉ dẫn của ta, nhanh chóng đi một chuyến là được. Hiểu chưa?”Hoắc Cải vừa cạo râu cho Vạn Tư Tề, vừa dặn dò tỉ mỉ.

“…Được.” Vạn TưTề khép hờ hai mắt, nhẹ nhàng trả lời.

“Được rồi, cạo sạch rồi. Khuôn mặt này đúng là càng nhìn càng anh tuấn” Hoắc Cải nắm cằm của Vạn Tư Tề ngắm nghía trái phải, không biết xấu hổ khen.

“Tuy rằng so với ta thì kém xa, có điều…đệ thích là được.” Vạn Tư Tề liếc nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa thanh tuấn trong gương một cái, thản nhiên nhận khen.

Giang sơn mấy đời tự luyến cuồng, đứng đầu muộn tao mấy trăm năm. (Bụi: Muộn tao: Có thể hiểu là người trong nóng ngoài lạnh, biến thái ngầm) Hoắc Cải khôn ngoan coi như không thấy chân tướng vừa bị bộc lộ của Vạn Tư, kéo hắn vào trong phòng ngủ: “Ta dẫn huynh đi thay quần áo.”

“Hôm nay qua được rồi, về sau đệ định thế nào? Để ta mang thân phận của đệ tiếp tục làm việc sao?” Vạn Tư Tề nhìn những quần áo có hình dạng kỳ quái trong tay Hoắc Cải, nhàn nhạt hỏi. Nếu như việc ta đến nơi này thay thế sự tồn tại của đệ, vậy bản thân đệ phải làm thế nào?

Hình ảnh Vạn Tư Tề bị tên quỷ súc chết tiệt giám đốc Vạn giày vò hiện lên trong đầu, khuôn mặt của Hoắc Cải chớp mắt liền vặnvẹo, lập tức nói rất chắc chắn: “Tuyệt đối không được, cho dù ta có phải rơi vào cảnh màn trời chiếu đất cũng không thể để huynh bị tên khốn đó chà đạp!”

Thông qua giám định, sinh vật ôm ấp suy nghĩ đại ca của ta chỉ có ta mới có thể chà đạp là rất mạnh mẽ.

“Đệ từng bị tên khốn đó chà đạp sao?” Vạn Tư Tề rất nhanh liền nhận ra ý ở ngoài lời.

Hoắc Cải vừa nhớ đến lịch sử làm công bi thảm của mình liền nhịn không được nghiến răng ken két: “Huynh nghĩ ta vì sao lại viết một bộ tiểu thuyết như thế chứ? Ta đã kể huynh chưa ấy nhỉ …Ông chủ của ta tên là Vạn Nhận Luân!”

“Chưa …” Vạn Tư Tề hắc tuyến. Vừa nghĩ đến việc người mang cái tên người trong lòng của mình, ngoại trừ kẻ yếu đuối lên giường với vô số nam nhân trong truyện, còn có một ông chủ hà khắc đủ kiểu với người làm công trong truyền thuyết, hắn liền sâu sắc cảm thấy bản thân mỗi đêm không ngừng nhẩm thầm cái tên nào đó, chìm vào giấc ngủ bi thảm biết bao.

“Đợi giải quyết xong những việc phải làm, đệ sẽ xin nghỉ việc luôn. Có điều, trước đó đệ phải dạy huynh một số thứ ở hiện đại đã. Dù sao có nghỉ việc ngay thì cũng phải bàn giao nữa mà. Đệ không muốn huynh bị người ta lôi vào bệnh viện kiểm tra đầu óc đâu.”Hoắc Cải tính toán số tiền trong tay có thể dùng để chu chuyển được, lập tức cảm thấy áp lực rất lớn.

“Đang rầu vì chuyện tiền bạc sao?” Vạn Tư Tề xoa xoa đầu Hoắc Cải, dáng vẻ khổ sở đuổi theo cái đuôi chạy vòng vòng của tiểu cẩu cũng rất đáng yêu nha.

Hoắc Cải phiền lo gật gật đầu.

“Chẳng bằng đem tất những thứ trên người đệ đi cầm?” Vạn Tư Tề ngứa mắt bộ hỷ phục của Hoắc Cải rất lâu rồi, cho dù những thứ này trong thế giới hiện đại có không đáng tiền như gương thủy tinh, hắn cũng nhất định khuyên Hoắc Cải bán đi bằng sạch!

“Ừ nhỉ!” Hoắc Cải nhìn toàn thân ánh ngọc lóng lánh, lập tức mặt mày hớn hở. Này thì phát quan khảm đá quý, này thì y phục thêu sợi vàng, này thì thắt lưng xuyên hồng ngọc, này thì vòng cổ bện châu ngọc, này thì đôi hài viền trân châu…

“Tiểu Minh, ta yêu ngươi muốn chết” Hoắc Cải đột ngột ý thức được bản thân rất có khả năng sẽ trở thành tỷ phú liền vui đến phát điên, thẳng thắn thoải mái ca tụng con dê béo ở thế giới lạ kia.

Ánh mắt Vạn Tư Tề chợt trở nên hung tàn.

Mà Hoắc Cải bị đống tiền tài không làm mà hưởng đập thẳng vô mặt chẳng thèm liếc Vạn Tư Tề lấy một cái, nới đai lưng ra, bắt đầu hí hửng vạch y phục. Này thì áo trong thêu sợi bạc, này thì đôi tất viền trân châu, còn vật tư tàng đáng yêu nhất nhất -–huân cầu! Chỉ riêng thứ này thôi đã đáng giá không ít tiền rồi!

Hoắc Cải bưng huân cầu lên thâm tình “chụt” một cái, Tiểu Minh ngươi đúng là người tốt!

Ánh mắt Vạn Tư Tề đã thực chất hóa thành năm chữ lớn – HOẮC CẢI, ĐỢI NGƯỢC ĐI!

Vạn Tư Tề đột ngột nhào lên, không chút lưu tình lấp lấy cái miệng nợ đòn của Hoắc Cải, không phải bằng môi mà là bằng tay. Ngón tay thon dài khớp đốt rõ ràng với sâu vào trong miệng, ấn lấy cái lưỡi nhỏ linh hoạt. Hoắc Cải bị tập kích bất ngờ, kinh ngạc trợn tròn mắt, có chút ngây người nhìn Vạn Tư Tề sắc mặt không đổi, đứng đơ tại chỗ: Răng rứa?

“Đệ vừa nói đệ yêu ai cơ?” Giọng điệu đạm mạc, nguy hiểm mà gợi cảm. Mé trong ngón cái chậm rãi vuốt ve khoé miệng, giống như để không ngừng lau đi nước bọt vì đôi môi không cách nào khép lại được mà tràn ra bên mép. Thế nhưng ba ngón tay cắm vào trong khoang miệng lại không ngừng khơi ra sự tràn lan của nước bọt, chọc nên tiếng nước mờ ám.

“A… U u…” Hoắc Cải biết mình chết ở đâu rồi, phản xạ có điều kiện muốn giải thích, tiếc rằng trong tình trạng bi thảm hiện tại, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ không rõ ràng.

Nhìn dáng vẻHoắc Cải vì không thể giải thích được mà có chút luống cuống, Vạn Tư Tề liền hảo tâm rút tay ra một chút, lùi đến bờ môi.

Hoắc Cải vừa thở được một hơi chuẩn bị giải thích, ngón tay của Vạn Tư Tề lại với vào hơi nông trong miệng, thế là câu không thành câu, điệu không thành điệu: “Không… phải hơ… đệ… a u…”

Ngón tayđè lên mặt lưỡi, chậm rãi tiến sâu vào bên trong, giống như một cuộc xâm lược áp đảo, Hoắc Cải vô thức há miệngcàng lớn, ngậm lấy ngón tay củaVạn Tư Tề, chiếc lưỡi cử động mềm mại dưới ngón tay, nuốt thứ dịch thể hơi mang chút vị mặn xuống cổ họng, thế nhưng phần lớn dịch thể lại không thể kiểm soát mà thuận theo khoé môi,nhỏ xuống đầy cằm.

Ngón tay như thể đang do thám khoang miệng, ngón tay khớp đốt rõ ràng ra vào hết lần này đến lần khác. Sự thoải mái khi đôi môi bị day vuốt, sự tê dại khi đầu lưỡi bị lật trở, sự kích thích khi khoang miệng bị chen ấn, trong phút chốc đã chinh phục được thân xác dục cầu bất mãn của Hoắc Cải.

Hô hấp của Hoắc Cải dần trở nên gấp gáp, thần sắc mơ màng, tư duy tán loạn: Thì ra dùng ngón tay chọc ngoáy khoang miệng lại có hiệu quả kiểu này! Vậy nếu đổi thành dưa chuột, phải chăng người thị hầucũng có khoái cảm? Nghe nói chọc sâu họng rất khó chịu…

Tác giả tốt nghiêmtúc yêu nghề Hoắc Cải mang theo tinh thần thử nghiệm, chủ động phối hợp mút lấy ngón tay VạnTư Tề, ngậm lấy ngón tay không ngừng nuốt vào chỗ sâu. Hàm răng khẽ cắn lấynhữngngón tay làm loạn, chiếc lưỡi trơn dính dưới ngón tay dạo chơi tiến về phía trước, từng đợt từng đợt lực hút truyền đến từ khoang miệng đang bao chặt lấy những ngón tay, sâu một chút, sâu thêm chút nữa…

Người trong lòngkhép hờ hai mắt liếm mút ngón tay của mình, Vạn Tư Tề cho dù lúc trước chỉ có ý định trêu chọc nho nhỏ, hiện tại cũng bị Hoắc Cải khiêu khích thành dục vọng trào dâng.Ánh mắt dần tối lại, bàn tay kia củaVạn Tư Tề thuận theo vạt áohơi hơi mở rộng trượt lên bờ vai tròn trịa của Hoắc Cải. Vạt áo theo động tác nhẹ nhàng này mà bị kéo ra rộng hơn, tiết y như đóa hoa nở rộ cuộn xếp lại rơi xuống, để lộ bờ vai và bộ ngực trần trụi.

Ý thức được Vạn Tư Tề đang làm gì, Hoắc Cải lộ ra nụ cười mỉm mơ màng: Làm tốt lắm, Vạn Tư Tề! Nếu như nước bọt nhỏ xuống y phục thì phiền lắm…

Cổ họng nho nhỏ đã cắn chặt lấy đầu ngón tay của Vạn Tư Tề, dường như vẫn chưa đủ, còn ra sức mút vào, như thể muốn nuốt cả bàn tay vào bụng.

Ánh mắt Vạn Tư Tề không khỏi hài lòng híp lại, nhãn mâu luân chuyển lấp lánh. Ta tham mộ Người, Người cũng khát khao ta, hoàn mỹ biết bao…

Hoắc Cải giày vò như vậy một lúc, cuối cùng cũng rút ra một kết luận, chọc sâu họng hoàn toàn không thành vấn đề! Thế là cái thứ qua cầu rút ván này liền nhanh gọn dứt khoát nhổ ngón tay lúc trước còn tỉ mỉ thị hầu ra không chút lưu tình.

“Bị sặc sao?” Vạn Tư Tề rõ ràng đã đánh giá thấp mức độ vô sỉ của tên trước mặt này, vội vàng thu lại bàn tay sạch đặt trên vai Hoắc Cải lại, vỗ về lưng y, quan tâm hỏi han.

“Không.” Hoắc Cải kéo khăn trải gối ở bên cạnh qua, lau qua loa chỗ nước bọt đã chảy đến cần cổ, chậm rãi bình phục lại nhịp tim đập nhanh do đợt triền miên và nhộn nhạo vừa rồi. Tấm da tiện thụ này thật vô dụng, chẳng qua chỉ chơi đùa miệng lưỡi một chút mà đã xuân tình nhộn nhạo!

Vạn Tư Tề thấy Hoắc Cải nhanh chóng chuyển từ kênh người lớn sang kênh tin tức, trong lòng không hiểu: “Sao thế?”

Hoắc Cải nhìn bộ dạng không biết thế gian hiểm ác của Vạn Tư Tề, đôi sừng ác quỷ liền mọc lên… Vạn Nhận Luân đây là cực phẩm thụ thân, chọc sâu họng dễ như bỡn. Nhưng cảm giác của người bình thường thì chưa chắc đã giống vậy, nếu như Vạn Tư Tề cũng làm vậy một lần, không biết có khác gì không?

“Ca” Hoắc Cải nghiêng nghiêng đầu, cười một nụ cười đầy ngượng ngùng và ngoan ngoãn với Vạn Tư Tề: “Há miệng.”

Vạn Tư Tề không nghi ngờ gì, há miệng.

Hoắc Cải giơ tay lên liền không chút khách sáo chọc thẳng ngón tay vào, còn được nước lấn tới ngoáy một vòng ở vòm họng. Tên này nào có phải đang trêu chọc chứ, đây căn bản là móc họng mà!

Cổ họng đáng thương của Vạn Tư Tề bị sự tập kích thô bạo của Hoắc Cải kích thích quá độ, nhổ ra mấy ngón tay đang làm loạn rồi ra sức ho lụ khụ.

“Rất khó chịu sao?” Hoắc Cải vẻ mặt quan tâm vỗ vỗ lưng Vạn Tư Tề.

Vạn Tư Tề ôm miệng, mất lúc lâu mới thở được bình thường: “Hộc hộc… Vẫn ổn.”

“Huynh ho dữ dội như vậy là do ngứa hay do đau?” Hoắc Cải tiếp tục quan tâm.

Vạn Tư Tề nhớ lại cái thế như muốn chọc thủng cổ họng mình của Hoắc Cải mà lòng vẫn còn sợ hãi, rầu rĩ đáp: “Vừa ngứa vừa đau.”

“Hình dung cụ thể một chút?” Hoắc Cải hai mắt sáng long lanh, tràn đầy mong đợi.

Vạn Tư Tề sắc mặt chợt khó chịu, khung cảnh trước mắt dường như có chỗ giống đến phát sợ với thời khắc nào đó trong lịch sử nha…

“Lại đem ta ra thực nghiệm?” Oán khí đen đặc bốc lên tận trời xanh, ánh mắt Vạn Tư Tề như phi đao, xẹt xẹt xẹt, cắm cho Hoắc Cải trăm thương ngàn vết.

Hoắc Cải ánh mắt đảo quanh: “Sao có thể chứ… Ai ya, sắp đến giờ đi làm rồi, chúng ta mau mau thay y phục lên đường thôi.”

Vạn Tư Tề vẫn khôngđộng đậy, tiếp tục thản định thẩm vấn: “Tại sao đệ lại làm vậy hết lần này đến lần khác?”

Vạn Tư Tề ra vẻ đệ không thành thật khai báo ta sẽ không đi, Hoắc Cải cũng chỉ có thể lí nhí trình bày: “Ta chỉ là muốn làm rõ mấy vấn đề này, lần sau viết văn sẽ sát với thực tế hơn, không chỉ là lý thuyết suông nữa.”

“Đệ vẫn còn muốn viết cái thứ đó!” Vạn Tư Tề tức giận, tên nhóc này không sợ lại gọi ra một ác quỷ nữa sau đó bị nguyền rủa vào trong truyện nữa sao? Vạn Tư Tề nhìn chằm chằm vào đôi mắt đảo liên hồi của Hoắc Cải, hỏi: “Cái thứ trăm hại không có một lợi đấy đệ viết làm cái gì?”

“Ít nhất có thể bán lấy tiền mà.” Hoắc Cải lí nhí biện giải cho nghiệp viết văn online của mình.

“Đệ mưu sinh bằng loại *** từ diễm văn này sao?” Vạn Tư Tề không thể tin nổi nhìn Hoắc Cải: Tên nhóc này rốt cuộc đã nghèo đến mức độ nào? Ở trong một căn nhà nhỏ xíu một khi không nộp nổi tiền thuê liền bị đá ra khỏi cửa, nhẫn nhịn oán phẫn vất vả làm việc cho một ông chủ chà đạp y tàn khốc, thời gian còn lại còn dựa vào việc viết những thứ thấp kém để duy trì sinh kế…

Hoắc Cải đôi mày khẽ chau, cái cách nói này sao nghe cứ có cảm giác quai quái? “Không coi là dựa vào nó để mưu sinh, chỉ là thêm chút tiền sinh hoạt mà thôi.”

“Sau này có ta nuôi đệ.” Vạn Tư Tề nhẹ nhàng ôm Hoắc Cải vào lòng, đôi môi khép mở, thốt lên lời hứa. Lúc này có nhắc đến việc lúc trước Hoắc Cải ôm lấy hỷ phục kinh hỷ vạn phần, Vạn Tư Tề cũng không cảm thấy tức giận chút nào, dù sao Hoắc Cải cũng đã nghèo đến mức này… Hoắc Cải nằm rạp trong lòng Vạn Tư Tề, không hiểu gì chớp chớp mắt, ai có thể giải thích cho ta một chút, tình tiết sao lại phát triển theo hướng này không?

Thông qua giám định, sinh vật ôm theo suy nghĩ đệ đệ nhà ta phải để ta bao dưỡng cũng rất mạnh mẽ.

“Chúng ta có phải là nên gửi số văn kiện cấp bách này đi trước rồi mới làm chuyện cấm thiếu niên dưới 18 tuổi không?” Hoắc Cải thản định nhắc nhở Vạn Tư Tề đang ôm đến nghiện.

Vạn Tư Tề phát hiện Hoắc Cải chẳng chút cảm động, bực bội cắn lấy cái tai mềm mại của người nàođó, hàm hồ nói: “Những văn kiện này rất quan trọng với ông chủ của đệ sao?”

Hoắc Cải rung rung cái tai ướt sũng, nghiêm túc đáp:”Cực kỳ quan trọng.”

“Tại sao đệ phải chạy đôn chạy đáo cho ông chủ của mình?” Vạn Tư Tề phát hiện cảm giác trong miệng không tệ, thèm thuồng cắn thêm cái nữa.

Hoắc Cải bị Vạn Tư Tề trêu chọc phát nhộn nhạo, có chút không kiên nhẫn trả lời qua loa: “Bởi vì đó là ông chủ của ta.”

“Không phải đệ định nghỉ việc sao, hắn rất nhanh sẽ không còn là ông chủ của đệ nữa rồi.” Vạn Tư Tề liếm thùy tai của Hoắc Cải, từng bước dụ dỗ.

Chớp mắt, như được khai sáng, hai mắt Hoắc Cải xoẹt một cái sáng bừng lên: Đúng rồi, gia giờ là người có tiền rồi, sắp thành ông chủ lớn rồi, còn sợ hắn cái quái gì!

“Nếu như đệ mặc kệ, hắn phải đến cầu xin đệ mới đúng, không phải sao?” Khóe môi Vạn Tư Tề nhếch lên một độ cong lãnh liệt, kẻ ức hiếp Hoắc Cải, giết không tha!

Hoắc Cải YY ra dáng vẻ đáng thương quỳ trước cửa nhà mình, đập cửa cầu văn kiện của tên khốn Vạn Nhận Luân, lập tức vẻ mặt hớn hở. Tiền là một vị thuốc tốt, có tác dụng khiến gan to ra.

“Hơn nữa theo lời đệ nói, tên đó là một kẻ máu lạnh vong ân, bình thường luôn chèn ép khắc nghiệt với đệ. Cho dù lần này đệ đình công thì cũng có mấy người thực sự cảm thấy lỗi là ở đệ chứ? Cho dù làm vậy rồi, chắc hẳn cũng không ảnh hưởng gì đến danh dự của đệ.” Vạn Tư Tề ở bên khích lệ, xóa bỏ điều cố kỵ cuối cùng trong thâm tâm Hoắc Cải.

[Không sai! Mình cũng không hy vọng Vạn Nhận Luân viết thư giới thiệu cho mình, vé cuối cùng này chơi lớn một chút thì đã làm sao?] Hoắc Cải thoát được khỏi giới hạn của tầng lớp cổ cồn, lập tức đất trời rộng lớn: [Huống hồ ngày sau khoác vỏ bọc của mình là Vạn Tư Tề, hắn dù thế nào cũng sẽ không lăn lộn trong ngành của mình, đánh giá của thế giới có ra sao cũng chẳng xi nhê gì. Mình còn gì phải cố kỵ nữa chứ?]

“Vạn Tư Tề, huynh thật con mẹ nó quá thông minh, một lời liền thức tỉnh người trong mộng!” Hoắc Cải mặt mày hớn hở ôm lấy Vạn Tư Tề cắn trả lại một cái, phát ra tiếng “chụt” thật kêu.

Vạn Tư Tề chỉ cười không nói, cho dù hiện tại hắn không có chút tiền tài thế lực gì, cho dù hắn không biết chút gì về thế giới này, nhưng muốn ức hiếp tiểu yêu quái nhà hắn thì cứ bước qua xác hắn trước đã!

“Chuyện ngoài lề đã được giải quyết rồi, hiện tại chúng ta có phải là nên làm chút chuyện cấm thiếu niên dưới 18 tuổi rồi không?” Vạn Tư Tề nhẹ nhàng vén mái tóc dài bên cổ Hoắc Cải ra, vùi đầu xuống, đặt lênđó một nụ hôn, giọng nói mang theo *** bị đè nén.

Cúc hoa của Hoắc Cải chợt thít lại, mặc dù thân thể y rất hoan nghênh việc này nhưng tâm lý y vẫn chưa làm quen nhanh đến thế! Hơn nữa bản thân bị bản thân ăn mất, khẩu vị có phải hơi nặng rồi không?

“Không muốn sao?” Vạn Tư Tề vuốt ve cái nấm nhỏ đã hơi ngẩng đầu của Hoắc Cải cách lớp y phục, trêu y: “Đã ướt sũng rồi này.”

“Ướt rồi?” Hoắc Cải giật mình, vội vàng cúi đầu xuống, liền nhìn thấy vết nước tròn trịa trên đỉnh cái lều nhỏ.

“Hư…” Ngón tay Vạn Tư Tề không có ý tốt, vẽ vòng tròn trên đỉnh, ép cho Hoắc Cải khẽ hừ một tiếng tiêu hồn, vết nước lại rộng thêm một chút.

“Đừng đụng vào nữa!” Sắc mặt Hoắc Cải chợt biến, đẩy Vạn Tư Tề ra.

Vạn Tư Tề sắc mặt cứng lại, kinh nghi bất định nhìn vẻ mặt không đoán trước được của Hoắc Cải, tiến lùi không xong. Chẳng lẽ…

Hoắc Cải vội vàng bò xuống giường, cuống cuồng…tụt quần xuống. Vạn Tư Tề không hiểu, ngươi rốt cuộc muốn làm hay không muốn làm?

Hoắc Cải cẩn thận treo quần vừa cởi ở một bên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vạn Tư Tề: “Thứ này để bán đó, sao huynh có thể làm bẩn nó chứ?”

Vạn Tư Tề đã hiểu, khóe miệng điên cuồng giật giật.

Hoắc Cải cũng cởi tiết y ra, gấp ngay ngắn ở một bên, lúc này mới thở phào một cái, đi trở về bên giường.

Vạn Tư Tề nhìn người trong lòng không một tấc vải quấn thân, thong thả đi về phía mình, sâu sắc cảm thấy tiểu yêu tinh cách hình dung này thực hung tàn…

Hoắc Cải khom lưng, vươn tay ra, ôm lấy mấy thứ trang sức mũ mão lúc trước cởi ra cất đi gọn gàng.

Vạn Tư Tề lần nữa bị làm ngơ, lẳng lặng kéo chăn mỏng lên, khoác lên người Hoắc Cải, xích lõa làm việc, cẩn phòng cảm lạnh.