Quỷ Súc Đại Lão Và Tiểu Yêu Tinh

Chương 9




Hôm nay là chủ nhật, quán cơm khá bận rộn.

Chờ tiểu yêu tinh tan làm, trời đã khuya.

Giờ này, xe buýt đã ngừng chạy, cậu chỉ có thể cuốc bộ 3km về nhà.

Tiểu yêu tinh lặng lẽ bước đi, một bóng dáng cao to cách đó không xa yên lặng đi theo cậu.

Tiểu yêu tinh thở dài, quay đầu lại: "Mạnh Chấn."

Con gấu chó to bự ủ rũ đáp: "Ừ."

Tiểu yêu tinh hỏi: "Anh định đi theo tôi đến khi nào?"

Đại lão nói: "Anh sợ em tức giận."

Tiểu yêu tinh: "?"

Đại lão nói: "So với đi theo em như vậy, anh lại càng muốn trói em mang về nhà, nhìn chằm chằm em 24/24, không để em rời khỏi tầm mắt anh dù chỉ một giây. Lâm Duyên, hôm đó trên sân thượng, anh thật sự sợ em ngã xuống."

12 giờ, thành phố đã tối mịt, gió vù vù thổi qua mặt, trong bóng đêm, bóng dáng to lớn cúi đầu ủ rũ.

Tiểu yêu tinh ma xui quỷ khiến hỏi: "Vì vậy lần đó anh cầu hôn tôi cũng chỉ là vì sợ tôi ngã xuống à?"

Đại lão gấp đến độ miệng lại bắt đầu nhanh hơn não, đột nhiên bước tới một bước, nắm chặt lấy mấy ngón tay của tiểu yêu tinh, gào lên: "Em cho rằng vị trí phu nhân nhà họ Mạnh của ông đây rẻ mạt vậy sao? Cái nhẫn kim cương lớn đến thế, đáng để anh mang đi làm người tốt việc tốt cứu người nghĩ quẫn à? Ông đây thích em, Lâm Duyên, trước đây anh sai rồi, anh là đồ con rùa, anh là tên khốn kiếp không biết xấu hổ! Nhưng anh trước nay chưa từng thích ai khác, mười năm trước anh nên cưới em!"

Mấy ngón tay của tiểu yêu tinh bị đại lão nắm chặt đến mức đau đớn, mắt cậu đỏ hoe giận dữ nhìn đại lão, nghẹn ngào đáp: "Vậy anh đi mà nói với Lâm Duyên mười năm trước! Anh nổi điên với tôi làm gì!"

Tại sao mười năm trước không nói?

Tại sao lúc cậu tuyệt vọng nhất không xuất hiện?

Tại sao tên khốn kiếp kia tiêu diêu tự tại sống mười năm, vẫn có thể làm như không có gì trở về muốn cùng cậu gương vỡ lại lành.

Đại lão thấy tiểu yêu tinh hung dữ, thấy tiểu yêu tinh khóe mắt đỏ hoe, cùng đôi mắt ướt nhẹp.

Hàng mi thật dài đẫm nước mắt run rẩy giữa gió đêm.

Đại lão ngẩn người.

Hắn ngơ ngác nhìn tiểu yêu tinh thật lâu, lâu đến mức tay đã tê cóng giữa gió lạnh, mới nhỏ giọng nói: "Anh sai rồi, anh không nên quát em. Chiếc nhẫn này anh mang theo bên người mấy ngày nay, sợ em tức giận nên không dám lấy ra."

Tiểu yêu tinh mắt đỏ hoe nói: "Tôi không tức giận, Mạnh Chấn, tôi sẽ không tức giận vì kẻ ngu ngốc như anh."

Cậu một mình hãm sâu vào ngõ tối, không ra được, lại không chịu nhận mệnh.

Mạnh Chấn muốn kéo cậu ra, cậu cũng không dám nhận lời.

Oán hận cùng phẫn nộ từ lâu đã tan biến hết trong mười năm kia, còn lại chỉ có bi thương, và sợ hãi bởi một lần bị rắn cắn.

Thế nhưng tên khốn kiếp này lại ngốc như con gấu chó, vĩnh viễn không cách nào hiểu được nguyên do cậu sợ hãi là gì.

Đại lão nắm chặt tay tiểu yêu tinh, nói: "Lâm Duyên, không phải em rất thông minh sao? Em thông minh như vậy, sao có thể buông tha cái đùi lớn là anh? Nếu em còn hận anh, cứ gả cho anh, sau đó cướp hết gia sản của anh, phá nát sự nghiệp anh, giẫm lên thi thể của anh mà thực hiện ước mơ của em lúc trước. Em chạy trốn làm gì? Em chạy trốn, ai thay em khổ sở, ai có thể bồi thường cho em những ngày tháng bị phá nát trước đây?"

Tiểu yêu tinh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đại lão.

Đại lão đúng lý hợp tình nói: "Trên TV không phải đều diễn như vậy sao? Muốn trả thù một người có quyền thế, biện pháp tốt nhất chính là gả cho hắn, sau đó tra tấn hắn. Anh cho em cơ hội tra tấn anh, thế mà em còn chạy mất, em có thấy phí phạm không?"

Tiểu yêu tinh nhìn dáng vẻ càn quấy của đại lão, trước mắt hiện lên dáng dấp cậu thiếu gia hung hăng càn quấy ngày xưa, la hét nhất định phải nhận cậu làm đàn em.

Mười năm, đại thiếu gia xưa nay chưa từng thay đổi, vẫn cứ tùy hứng như trước, vẫn cứ nói mà không biết lựa lời.

Tiểu yêu tinh nói: "Mạnh Chấn, tôi không hận anh."

Cơn giận ngang ngược vô lý trong lòng đại lão bị câu nói nhẹ nhàng này của tiểu yêu tinh dội tắt.

Hắn không sợ Lâm Duyên không yêu mình, bởi vì trong mắt Lâm Duyên đâu đâu cũng bảo rằng yêu hắn.

Nhưng đến hận cũng không có, hắn biết làm gì để giúp Lâm Duyên đi ra khỏi ngõ cụt đây?

Tiểu yêu tinh tránh khỏi tay hắn, quay đầu đi vào bóng tối, âm thanh trong gió nghe rất mỏng manh: "Mạnh Chấn, tôi về, anh đừng đi theo tôi."

Tiểu yêu tinh trở lại căn nhà cậu thuê, ôm lấy hai chân mình, ngồi trên giường nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Cậu lại không tự chủ được mà nghĩ, đại lão có phải lại theo cậu về nhà?

Có khi nào bây giờ đang trốn trong chiếc xe đó không?

Hoặc là lại như con chó to không ai cần, tủi thân ngồi xổm trước cửa nhà cậu... Cả đêm cũng không chịu đi.

Tiểu yêu tinh nghĩ, cậu thật sự không hận đại lão nữa.

Mà có lẽ, mười năm nay cậu chưa từng thật sự hận đại lão, chỉ là sống quá mức khổ sở, quá mức tủi nhục, trong lòng liền ngang ngược không biết lý lẽ tìm một người để gánh chịu hết thảy phẫn nộ cùng tuyệt vọng không thể trút ra.

Cậu không hận đại lão, cậu chỉ là quá sợ hãi...

Đúng lúc ấy, lại nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm.

Tiểu yêu tinh cho rằng đại lão lại phát điên cái gì, định phá cửa, lập tức điều chỉnh tâm trạng khoác áo lao ra, muốn dùng dáng vẻ cứng rắn nhất quát mắng cái tên khốn kiếp mỗi ngày đều tự ý xông vào nhà dân kia.

Thế nhưng cửa mở, bên ngoài cũng không phải đại lão, mà là một đám lưu manh.

Trong đó có đàn em trước đây của Ngụy Hiệp... Còn có một đám cậu không biết...

Tiểu yêu tinh theo bản năng muốn đóng cửa lại.

Gã đàn ông dẫn đầu lại cười lạnh một đá đá cậu ngã xuống đất: "Lâm Duyên đúng không? Mày chính là đứa dâm đãng làm em tao mê đến thất điên bát đảo, hại nó bị tình nhân mày hại chết?"

Tiểu yêu tinh nhắm mắt lại, run rẩy nói: "Tôi chỉ là một con vịt được anh Ngụy bảo kê, chuyện của anh Ngụy tôi không có bản lĩnh đó, cũng không dám làm. Mạnh Chấn là ai, ngài cũng nên biết, muốn báo thù, tôi có thể nói cho anh biết địa chỉ công ty anh ta."

Gã cầm đầu mạnh mẽ đạp một đạp vào bụng tiểu yêu tinh, rống lên: "Tao con mẹ nó còn không biết Mạnh Chấn là ai sao? Phải, ông đây không động được đến Mạnh Chấn, thế nhưng ông đây có thể làm Mạnh Chấn nhìn mày chết!"

Dứt lời, gã đàn ông lạnh lùng nói: "Trói thứ dâm đãng này lại, mang về địa bàn chúng ta cho nó chết thật thoải mái."

Tiểu yêu tinh bị đưa tới vùng ngoại thành cách thành phố 1700km.

Nơi này cách thế lực của Mạnh gia rất xa, anh trai của Ngụy Hiệp, Ngụy Toa, là thổ địa nơi này.

Tiểu yêu tinh bị dẫn tới một khu nhà nghỉ suối nước nóng.

Ngoài cửa sổ, trời đổ tuyết lớn, trước mắt là ánh mắt lạnh băng của Ngụy Toa.

Tiểu yêu tinh biết mình sẽ chết ở đây.

Ngụy Toa chậm rãi tới gần, bàn tay to lớn thô ráp ngăm đen mạnh mẽ nâng cằm cậu: "Lâm Duyên, muốn gọi Mạnh Chấn tới cứu mày không? Tao cho mày cơ hội."

Đàn em cầm một cái điện thoại di động đến, đặt trước mặt tiểu yêu tinh: "Bấm số đi."

Tiểu yêu tinh khẽ cười, nói: "Tình nhân của Mạnh Chấn có thể xếp hàng từ cổng nhà hắn đến tận phòng ngủ, tôi là cái thá gì? Anh Ngụy, anh thật sự đánh giá tôi quá cao rồi."

Ngụy Toa âm trầm cười lạnh: "Không gọi? Che chở tình nhân của mày, sợ nó đến đây chịu chết à?"

Tiểu yêu tinh nhẹ giọng nói: "Anh Ngụy, tôi bán ở con phố kia mười năm, ti tiện bao nhiêu ngài cũng biết. Vì tôi mà phí bao nhiêu sức lực, không đáng đâu."

Cậu không muốn gọi cú điện thoại này.

Cậu sợ Mạnh Chấn thật sự ngu ngốc một mình chạy tới chịu chết, lại càng sợ... Mạnh Chấn không chịu đến...

Đối với Mạnh Chấn mà nói, cậu rốt cuộc là cái gì?

Là yêu, là mới mẻ, là hổ thẹn, hoặc chỉ là một chút hoài niệm mối tình rực rỡ thời thiếu niên?

Cậu thà rằng chết ở đây, bị đám người kia dằn vặt đến chết, cũng không muốn nghe thấy Mạnh Chấn lặp lại lần nữa: "Tôi chỉ là chơi đùa một chút mà thôi."

Trái tim tan nát, so với chết còn đau hơn.

Ngụy Toa tát mạnh vào mặt tiểu yêu tinh: "Mày cũng biết mạng mày ti tiện à!"

Tiểu yêu tinh bị đánh đến chảy máu mũi, một bên khuôn mặt tinh xảo từ từ sưng lên, in hằn năm dấu ngón tay đỏ tấy. Nhưng cậu vẫn cứ ngơ ngác nhìn hoa tuyết ngoài cửa sổ, không có chút lo sợ nào.

Ngụy Toa hung tợn gào thét: "Gọi điện cho Mạnh Chấn, bảo nó tới cứu mày!"

Tiểu yêu tinh nhẹ giọng nói: "Anh ta sẽ không tới đâu, anh Ngụy."

Ngụy Toa rống to: "Con mẹ nó rốt cuộc mày có gọi không!"

Tiểu yêu tinh cười nhạt, quay về phía khuôn mặt vặn vẹo của Ngụy Toa, nhẹ giọng nói: "Hừ!"

Ngụy Toa giận tái mặt, hàm run rẩy, tức giận đạp tiểu yêu tinh từ trên ghế xuống đất: "Thằng này mẹ nó là con vịt Mạnh Chấn từng đ*, các anh em, muốn đè thì cởi quần, đừng mẹ nó để tao phải gọi thêm lần nữa!"

Cảm giác nhục nhã cùng hoảng sợ kịch liệt lan tràn trong lòng tiểu yêu tinh.

Cậu nằm dưới đất, khóe mắt ngấn lệ, vẫn trào phúng nở nụ cười: "Anh Ngụy, lần nhiều nhất, tôi hầu hạ mười khách một lúc, đây là nghề của tôi... Anh không biết à..."

Một chiếc ô tô lao vút qua quốc lộ, đại lão gào thét: "Mẹ nó lái nhanh một chút cho tôi!!!"

Hắn đặt máy nghe lén trên người tiểu yêu tinh.

Đặt từ rất lâu rồi.

Hắn biết hành vi này rất khốn kiếp, hệt như người bị bệnh thần kinh vậy.

Nhưng hắn vẫn làm.

Từ lúc tiểu yêu tinh một mình chạy lên sân thượng trường học, hắn đã tìm cơ hội đặt máy nghe lén lên người cậu, còn đặt đến ba cái.

Máy nghe lén truyền đến âm thanh hỗn độn, tiếng quần áo bị xé rách, mỗi một tiếng động đều tàn nhẫn kích thích thần kinh của đại lão.

Hắn sắp điên rồi.

Hắn tức giận rít lên: "Lái nhanh lên! Nhanh hơn nữa! Nhanh!"

Lúc này, điện thoại di động bỗng nhiên có số lạ gọi đến.

Đại lão tưởng đám lưu manh kia rốt cuộc cũng tìm ra số điện thoại của hắn, gọi đến bàn điều kiện, vội vàng nhận ngay: "Bọn mày muốn gì? Tao đều cho bọn mày hết! Mẹ kiếp bọn mày mau thả người cho tao! Mẹ nó bọn mày còn dám động đến cậu ấy, lát nữa tao sẽ để bọn mày chết thảm hơn cả Ngụy Hiệp!!!"

Bên kia điện thoại là giọng của tổng tài: "Mạnh tổng, bình tĩnh đi."

Đại lão hít sâu một hơi: "Con mẹ nó giờ này anh còn tìm tôi làm gì!"

Tổng tài nói: "Tiểu Đan biết chuyện, khóc lóc muốn ngồi tàu hỏa đi cứu Lâm Duyên. Tôi kiến nghị nếu anh biết vị trí của Lâm Duyên, không bằng gọi điện báo cho cục cảnh sát địa phương đi."

Đại lão sắp điên đầu rốt cuộc cũng nắm được vấn đề, cúp điện thoại gọi cho cảnh sát: "Alo, tôi muốn báo cảnh sát, đường lên núi, nhà số mười tám có một người bị bắt cóc, tình huống khẩn cấp, người bị hại đang trong tình trạng rất nguy hiểm..."

Ô tô lao vun vút trên đường cao tốc, bánh xe cán qua lớp tuyết dày, lao vào một mảnh trắng xóa.

Đại lão nắm chặt điện thoại di động, đột nhiên hạ cửa sổ xe xuống, để bông tuyết bay tán loạn mạnh mẽ đánh vào mặt mình.

Hắn rốt cuộc vẫn là tên anh hùng đến trễ...

Trong tai là tiếng khóc tuyệt vọng của Lâm Duyên, tiếng kêu thống khổ thảm thiết vang lên bên tai hắn, lại như buộc hắn lần nữa nhìn lại mười năm nay Lâm Duyên rốt cuộc đã trải qua cuộc sống thế nào.

Hắn luôn cho rằng hết thảy đều sẽ qua.

Hắn có tiền, có quyền, có năng lực, hắn luôn cho rằng mình có thể bù đắp cho cuộc đời của Lâm Duyên.

Hóa ra, kỳ thực trước giờ hắn đều không thể.

Mười năm qua, lúc hắn ở nước ngoài du học, lúc hắn sống hưởng thụ, đêm đến xúc động nghĩ đến mối tình của mình, Lâm Duyên đang làm gì, đang bị người nào hành hạ đau đến không muốn sống nữa.

Hắn là tên phế vật!

Phế vật!

Phế vật!!!

Đại lão che mắt lại, dưới tuyết bay tán loạn, nước mắt hòa vào bông tuyết, đóng băng.

Hắn rốt cuộc cũng đau đớn nhận ra, hắn không cách nào bồi thường cuộc đời đã bị hủy hoại của Lâm Duyên được.

Giữa tuyết lớn, một chiếc xe tải vun vút lao đến.

Tài xế hét lên điên cuồng xoay vô lăng cố gắng tránh né, bánh xe cán qua băng tuyết phát ra âm thanh chói tai.

Đại lão vẫn đang nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ.

Hắn vốn cho rằng, có quyền có tiền, hết thảy đều có thể làm lại.

Cho dù có vỡ thành từng mảnh nhỏ, hắn cũng có thể dùng nhân dân tệ dán lại từng mảnh.

Thế nhưng kỳ thực, hắn không làm được gì cả.

Lâm Duyên sẽ không nói thêm câu tình cảm nào với hắn nữa, sẽ chỉ buồn bã nhìn hắn giữa đêm lạnh.

Thứ hắn cho là oán niệm và thù hận, kỳ thực đó chỉ là nỗi tuyệt vọng của bản thân Lâm Duyên.

Hắn cái gì cũng không làm được.

Hắn không phải anh hùng.

Anh hùng mãi mãi cũng sẽ không đến muộn, nhưng hắn lại đến muộn mười năm.

Ô tô văng ra khỏi con đường, ngã vào một hố tuyết lớn.

Đại lão ngồi trong xe, bị máu che khuất tầm mắt của mình.

Giữa tuyết lớn, dường như hắn nhìn thấy được Lâm Duyên mười năm trước.

Ngày đầu tiên khai giảng, hắn xem danh sách lớp còn trước cả giáo viên chủ nhiệm.

Đứng đầu danh sách là Lâm Duyên, một thằng nhóc nghèo túng đến từ nông thôn.

Đại lão ngẩng đầu lên, thấy thằng nhóc nghèo túng vóc dáng nho nhỏ, cúi đầu trong góc lớp, vụng về cầm một quyển từ điển tiếng Anh cũ nát.

Bên tai truyền đến tiếng quát chói tai đứt quãng.

"Ngồi xuống! Ôm đầu!"

"Nhanh lên, gọi cho bệnh viện, ở đây có người bị thương."

Lâm Duyên được cứu.

Hắn vĩnh viễn không phải là người anh hùng kia.

Đại lão hôn mê giữa tuyết lớn.