*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại lão hỏi: "Là ai làm em bị thương ra thế này?"
Tiểu yêu tinh vẫn cứ trầm mặc, từ chối giao tiếp với đại lão.
Đại lão lẳng lặng ra ngoài một lúc, gọi mấy cú điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong, đại lão đi tới trước giường tiểu yêu tinh: "Anh sẽ tìm được người đó, làm nó chết thật khó coi."
Tiểu yêu tinh khẽ cười giễu một tiếng, trở mình không nói gì.
Đại lão nói: "Thằng đó dám chà đạp em như vậy, anh phải để nó trả giá đắt!"
Tiểu yêu tinh trầm mặc thật lâu rốt cuộc cũng nhẹ nhàng mở miệng: "Mạnh Chấn, giết một tên Ngụy Hiệp có ý nghĩa gì đâu, mấy năm qua đàn ông đè tôi không đến 1000 cũng khoảng 800, anh còn muốn giết hết bọn họ à?"
Đại lão nghĩ tới cuộc sống của tiểu yêu tinh những năm nay, khó chịu vò đầu bứt tóc: "Em nhất định phải nói những câu này để anh thấy khó chịu sao?"
Tiểu yêu tinh không trang điểm, khuôn mặt tiều tụy hốc hác, đôi mắt hoa đào không còn sức sống như xưa, chỉ có nỗi bi ai nhàn nhạt, cậu nói: "Sao anh lại khó chịu? Mạnh Chấn, là anh không cần tôi."
Đại lão sắp điên rồi.
Cảm giác hổ thẹn dữ dội điên cuồng hành hạ hắn, nhưng hắn cũng không dám mở miệng.
Hắn sợ mình mở miệng, lại buộc miệng nói ra câu gì đó khiến Lâm Duyên càng tức giận hơn.
Đại lão không nói gì, cụng đầu vào giường bệnh tiểu yêu tinh.
Tiểu yêu tinh bị chấn động giật nảy người, uể oải dùng khuỷu tay đẩy đẩy đỉnh đầu đại lão: "Cách xa tôi một chút, tôi là bệnh nhân."
Đại lão nói: "Bệnh nhân cần chăm sóc."
Tiểu yêu tinh hít sâu một hơi, nói: "Có người chăm sóc cho tôi rồi."
Đại lão: "Nói bừa, em vốn không có bạn bè."
Khóe mắt tiểu yêu tinh hơi đỏ lên, tức giận đến mức thở không nổi nữa: "Cút!!!"
Tiểu ngốc nghếch đứng ngoài cửa thấy tiểu yêu tinh nổi giận, sợ đến run rẩy, cặp kính gọng đen rơi luôn xuống đất: "Hả?"
Tiểu yêu tinh nhìn tiểu ngốc nghếch một chút, quay đầu hung ác trừng mắt với đại lão: "Tôi có bạn, tôi không cần đến anh."
Tiểu ngốc nghếch nhanh chân đi tới bên cạnh tiểu yêu tinh.
Đại lão rống lên: "Đi ra ngoài!"
Tiểu ngốc nghếch mờ mịt nhìn đại lão.
Tiểu yêu tinh trợn mắt giận dữ nhìn đại lão: "Tôi bảo anh cút ra ngoài!"
Đại lão hơi sửng sốt, buồn bã cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Vật nhỏ này bước đi trên đất bằng còn tự té ngã được, anh không tin cậu ta có thể chăm sóc cho bệnh nhân."
Tiểu ngốc nghếch hơi tức giận, nhưng cậu thật sự thường hay té ngã trên đất bằng, cậu không cách nào phản bác, chỉ cáu kỉnh phồng má.
Tiểu yêu tinh thấy tiểu ngốc nghếch giận dữ trông ngốc nghếch quá sức, hơi buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ. Cậu nói với tiểu ngốc nghếch: "Cậu về đi, giúp anh tìm thử xem thẻ bảo hiểm y tế rơi ở đâu, lúc xuất viện cần phải dùng."
Tiểu ngốc nghếch lo lắng thở dài: "Sao anh lại ngốc như vậy chứ, thẻ bảo hiểm y tế sao có thể vứt lung tung được?"
Tiểu yêu tinh gượng gạo cười: "Anh uống nhiều quá, váng đầu, cậu tìm thử xem, không phải trong ngăn kéo thì là dưới gầm giường anh."
Tiểu ngốc nghếch xoa xoa hai má tiểu yêu tinh: "Được, em về tìm, anh phải nghỉ ngơi cho tốt, không được nhắc đến chuyện xuất viện sớm nữa!"
Tiểu yêu tinh đuổi tiểu ngốc nghếch đi, cậu thực sự không muốn nhìn thấy tiểu ngốc nghếch vốn dĩ đã ngốc, lại còn vì cậu mà kết thù với đại lão cái tên nhà giàu ngang ngược không biết lý lẽ này.
Đại lão ngơ ngác nhìn tiểu yêu tinh.
Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ thấy tiểu yêu tinh như vậy.
Dịu dàng, trầm tĩnh, như tiên nam trong tranh vẽ, lặng lẽ che chở tất cả những sinh linh xung quanh, tràn đầy... hào quang người mẹ.
Đại lão đột nhiên cắn vào đầu lưỡi mình, dùng sức nuốt hết những suy nghĩ linh tinh nọ vào bụng, không dám nói những lời khiến người ta ghét bỏ nữa.
Hắn cắn quá mạnh, đầu lưỡi bị cắn chảy máu, đau đến hít hà một hơi.
Tiểu yêu tinh khó hiểu nhìn tên đại gia hỏa đang làm mặt quỷ, thản nhiên nói: "Mạnh tổng, ngài công việc bận rộn, cũng nên về rồi."
Đại lão nói: "Sao em lại đuổi anh đi?"
Tiểu yêu tinh hít sâu một hơi, mạnh mẽ dằn cảm giác rung động đau đớn xuống đáy lòng, cậu nhẹ giọng nói: "Mạnh tổng ngài quyền cao chức trọng, tôi thực sự không dám trêu vào."
Lúc trước... Lúc trước nếu không ở bên Mạnh Chấn thì tốt rồi.
Nếu không cố chấp muốn Mạnh Chấn cho cậu câu trả lời thì tốt rồi.
Người như Mạnh Chấn, cậu vốn không nên trêu chọc, cho dù bị vứt bỏ, cũng phải ngoan ngoãn một mình cút đi, có không cam lòng đi nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Bài học đó cậu đã học qua, sao còn dám phạm sai lầm lần nữa?
Tiểu yêu tinh xuất viện sớm.
Cậu không quen ở trong bệnh viện quá lâu, cũng không trả nổi nhiều tiền như vậy.
Mặc kệ đại lão nói thế nào, cậu cũng không đổi ý, thu dọn hết quần áo, về nhà.
Nghe nói trong một lần hỗn chiến, anh Ngụy bị người đánh chết, không biết là ai ra tay.
Đám đàn em dưới tay gã hoặc chết, hoặc vào tù, không sót tên nào.
Tiểu yêu tinh biết, là do đại lão làm.
Mười năm trước trong trường học, Mạnh Chấn cũng coi trời bằng vung, tiện tay xử lý hết tất cả những người bắt nạt cậu.
Nhưng Mạnh Chấn vẫn luôn không hiểu, cậu không để ý những trò bắt nạt nho nhỏ kia, cũng không quan tâm những lời chế nhạo xem thường của những người xa lạ.
Chuyện duy nhất khiến cậu đau đến thế, tuyệt vọng đến thế, chỉ có chuyện Mạnh Chấn đã làm.
Chỉ có Mạnh Chấn... Làm tổn thương trái tim cậu...
Tiểu yêu tinh về đến nhà, mỏi mệt nằm lên giường mình, nhắm mắt lại. Giữa cơn choáng váng, cậu hoảng hốt nhìn lại cuộc đời mình.
Kỳ thực... Cậu không cách nào trách cứ Mạnh Chấn được...
Mạnh Chấn chỉ là không cần cậu nữa, chỉ là sau khi nâng cậu lên mây, lại vứt cậu trở về mặt đất mà thôi.
Nhưng cậu lại dứt khoát đi vào bóng tối, để rồi không thể bước ra được nữa.
Mười năm sau gặp lại, Mạnh Chấn sống tốt hơn trước đây, hắn lại còn tỏ vẻ muốn cứu rỗi cậu.
Khó coi vô cùng!
Đại lão bắt đầu gõ cửa: "Lâm Duyên, em cho anh vào nhà đi."
Tiểu yêu tinh thống khổ đến cực điểm: "Cút!"
Đại lão nói: "Em cần anh giúp đỡ."
Tâm sự trong lòng của tiểu yêu tinh bị người đàn ông này không chút nể nang vạch trần, cậu căm hận đến cực điểm, khóc lóc tựa vào cạnh cửa: "Tôi bảo anh cút! Mạnh Chấn! Xưa nay tôi chưa bao giờ cần anh!"
Đại lão trầm mặc một lúc, quay đầu bỏ đi.
Tiểu yêu tinh vô lực ngồi bệt xuống giường, ôm mặt run rẩy, nước mắt lặng lẽ rơi.
Quả nhiên... Vẫn sẽ đi...
Loại đàn ông có quyền thế như thế này, đều sẽ dùng một vài hành động buồn cười để làm người khác cảm động, thế nhưng chỉ cần phát hiện những hành động đó không có tác dụng, bọn họ sẽ tỉnh táo dừng lại đúng lúc không hề tổn hao gì.
Tiểu yêu tinh nghỉ ngơi một lúc, nằm trên giường bắt đầu tìm kiếm sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng của mình.
Cậu định gom góp tiền, rời khỏi đây.
Mối tình lúc còn trẻ dại làm cậu tổn thương quá nặng nề, trái tim thiếu niên yếu ớt hoàn toàn bị vỡ nát, rồi ngơ ngơ ngác ngác dằn vặt mình cho đến nay.
Cậu nên rời khỏi đây.
Có lẽ... Có lẽ đi thật xa, là có thể được nhìn thấy mặt trời mọc.
Tiểu yêu tinh tính toán một chút, cậu còn khoảng năm, sáu ngàn đồng tiền, nếu đi đến một nơi khác, ăn tiêu tiết kiệm có thể sống tạm một khoảng thời gian.
Tiểu yêu tinh cười khổ than một tiếng, cầm tấm thẻ ngân hàng còn hơn một ngàn đồng tiền, viết mật mã vào mặt sau, đặt vào phòng ngủ tiểu ngốc nghếch.
Cậu do dự một lúc, vẫn không nhịn được xé một tờ giấy nhắn viết thêm một câu: "Không nên tùy tiện bán mông, chuyện như vậy nếu có bắt đầu, cậu sẽ xong đời."
Tiểu yêu tinh run rẩy đặt tờ giấy nhắn ở đầu giường tiểu ngốc nghếch.
Tiểu ngốc nghếch gần đây bị một bá tổng có tiền lại dẻo mồm dẻo miệng lừa đến váng đầu hoa mắt, nói xui xẻo thì có khi lại giống cậu năm đó, đần độn một mình đắm chìm vào, rồi chết không có chỗ chôn.
Tiểu yêu tinh thu dọn hành lý xong, chỉ có chiếc điện thoại di động đời cũ bị nứt, vài tấm thẻ ngân hàng, và một ít quần áo.
Những bộ trang phục tình thú dùng để lấy lòng khách cùng bộ đồng phục second hand lần trước dùng để dụ dỗ đại lão, đều ở lại trong căn phòng thuê, cậu nỗ lực chôn vùi hết thảy quá khứ cả bất kham lẫn vui vẻ của mình.
Tiểu yêu tinh run rẩy mạnh tay đóng vali hành lý lại, lẩm bẩm: "Mình không cần anh ta cứu... Mình cơ bản không cần người khác đến cứu!"
Lúc cậu tuyệt vọng nhất, tất cả mọi người đều muốn đẩy cậu xuống.
Bây giờ cậu đã quen cuộc sống thế này, cái người độc ác vứt bỏ cậu, dựa vào đâu mà bày ra thái độ chúa cứu thế với cậu?
Tiểu yêu tinh kéo vali lấy hết dũng khí đi ra cửa.
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng động ngoài cửa.
Một người đàn ông xa lạ nói: "Mạnh tổng, là chỗ này à?"
Đại lão nói: "Ừ."
Tiểu yêu tinh:???
Ngay sau đó, một tiếng động rất lớn vang lên.
Cánh cửa cũ nát của căn nhà thuê bị đập vỡ.
Đại lão đứng trước cánh cửa vỡ, nhìn tiểu yêu tinh tay cầm hành lý, tái mặt không dám tin vào mắt mình.
Tiểu yêu tinh xách hành lý trợn mắt há hốc mồm nhìn đại lão.
Đại lão xông tới, tức giận ném vali hành lý của tiểu yêu tinh: "Em còn muốn chạy đi đâu? Đời này của em đã bị hủy sạch sẽ rồi!"
Tiểu yêu tinh mắt đỏ hoe, đáy lòng đau đến run rẩy.
Tất cả hành lý của cậu bị đại lão ném, văng ra khắp nơi, rơi trên mặt đất bẩn thỉu.
Trong đó có một quyển sách nhỏ.
Đó là một quyển sách nhỏ in màu, năm đó lúc nhập học, những học sinh mới chụp ảnh tập thể, sau đó trường phát cho mỗi học sinh một quyển sách nhỏ thế này.
Tiểu yêu tinh không nói tiếng nào ngồi xổm xuống, mắt đỏ hoe thu dọn đồ đạc của mình.
Quyển sách nhỏ này lúc rơi xuống bị mở ra, là bức ảnh tập thể của lớp 10 ban 1.
Tiểu yêu tinh thấp bé đứng cùng một hàng với các học sinh nữ, đại lão lúc ấy còn trẻ đứng sau lưng cậu, cười xấu xa cầm một con gián giả đặt lên đầu cậu nhóc nhà quê nghèo túng kia.
Người nọ luôn luôn như thế, từ nhỏ đến lớn luôn là một đại thiếu gia hung hăng càn quấy.
Ngang ngược vô cùng, chỉ cần bản thân vui vẻ, chưa bao giờ để ý đến cảm giác của người khác.
Tiểu yêu tinh kinh ngạc nhìn thằng nhóc đang cười xấu xa trong tấm ảnh, nước mắt không kìm được, lại bắt đầu rơi.
Rốt cuộc cậu thích cái gì ở tên khốn kiếp này vậy?
Hay là mối tình lúc còn trẻ con quá khắc cốt ghi tâm, cho dù trong lòng có thầm mắng mình thiếu tự trọng một vạn lần, thế nhưng chỉ cần ngửi thấy một chút hương hoa năm xưa, cũng sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt.
Đại lão vò đầu ngồi xổm trên mặt đất, lúng túng giúp tiểu yêu tinh thu dọn đồ đạc: "Em... Em không ra ngoài, anh sợ... Lâm Duyên, em từ nhỏ tính khí đã quật cường, em không ra ngoài, anh sợ em xảy ra chuyện..."
Đại lão ngẩng đầu, nhìn đàn em ngoài cửa còn đang cầm búa trợn mắt há mồm, rống to: "Còn đứng đó làm gì nữa! Đi mua cho tao một cái vali mới! Loại đắt nhất!"
Tiểu yêu tinh siết chặt mớ quần áo trong tay, run rẩy nói: "Mạnh tổng, vali vỡ thì vỡ đi, dù sao cũng là đồ cũ, cần gì phải quan tâm."
Đại lão đột nhiên nắm lấy tay tiểu yêu tinh: "Anh quan tâm! Lâm Duyên! Anh quan tâm những món đồ cũ đó!!! Anh không cho em vứt nó đi!!!"
Tiểu yêu tinh hít sâu một hơi, gom quần áo rơi đầy đất trở về phòng mình, đôi mắt vẫn còn hoen nước mắt chưa khô bình tĩnh nhìn đại lão: "Mạnh tổng, tôi không đi nữa. Nếu ngài muốn tôi ở lại đây tiếp tục phục vụ ngài, vậy chúc mừng, ngài đạt được mục đích rồi. Ngài đi được chưa?"
Đại lão nói: "Ai cho em tiếp tục ở lại căn phòng cũ nát này? Lập tức đi theo anh, đến nhà anh ở."
Tiểu yêu tinh nói: "Nhà của Mạnh tổng quá xa hoa, tôi ở sợ giảm thọ."
Đại lão vừa bực bội vừa nóng lòng, lại sợ mình nói sai, lòng tràn ngập uất ức đến mức khó chịu, bèn đấm một đấm vào tường nhà tiểu yêu tinh.
Vách tường lâu năm không tu sửa không chịu nổi một đấm dữ dội như vậy của hắn, lập tức kêu lên răng rắc, vôi vữa bong từng mảng, trần nhà bắt đầu lung lay.
Chỗ này là khu chung cư cũ hai tầng đã hơn trăm tuổi không ai quản lý, bị dằn vặt như thế, có lẽ lát nữa sẽ đổ sụp.
Tiểu yêu tinh: "..."
Đại lão lẽ thẳng khí hùng rống lên: "Anh quyết không cho em ở lại căn phòng sắp sập này!"
Tiểu yêu tinh hít sâu một hơi, ôm mấy món đồ quan trọng ra ngoài, cầm cái điện thoại di động bị nứt gọi cho tiểu ngốc nghếch vẫn đang đi làm: "Nhạc Tiểu Đan, nhà chúng ta sập rồi, tối nay cậu đừng về, tìm khách sạn ở một đêm đi."
Tiểu ngốc nghếch sợ đến nhảy dựng lên: "Anh không sao chứ? Đang yên đang lành sao nhà lại sập?"
Tiểu yêu tinh nhìn đại lão mặt đầy hổ thẹn, nghiến răng nghiến lợi nói với tiểu ngốc nghếch: "Bị một con rùa lớn đâm sập!"
Cúp điện thoại, tiểu ngốc nghếch vẫn chưa thoát khỏi cảm giác sợ hãi vì nhà sập, cậu cầm điện thoại di động, ngơ ngác.
Tổng tài cười tủm tỉm bưng bánh mousse đến, dịu dàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu ngốc nghếch ngơ ngác nói: "Em... Nhà em bị một con rùa lớn đâm sập rồi... Không có chỗ ở..."
Tổng tài nhíu mày: "Vậy thì ở nhà tôi, nhà tôi nhiều phòng, tùy ý em chọn."
Quay đầu lại, tổng tài nói nhỏ với quản gia: "Điều tra một chút xem con rùa kia là ai, giúp tôi tặng anh ta một chiếc xe, cảm ơn anh ta."
Đó là con rùa thần kì cỡ nào, đang lúc hắn sầu não không biết làm cách nào giữ tiểu ngốc nghếch ở lại nhà qua đêm lại đi đâm sập nhà tiểu ngốc nghếch vậy?
Tiểu yêu tinh mặt không đổi sắc gọi điện thoại kêu thợ đến xem nhà một chút, lại gọi điện thoại mắng chủ nhà một trận, vừa ăn cướp vừa la làng ầm ĩ một trận bảo rằng phòng sắp sập vậy mà ông cũng dám cho thuê.
Đại lão khiếp sợ nhìn tiểu yêu tinh dối trá khóc lóc om sòm dáng vẻ rất thành thục, không hề chen một lời.
Tiểu yêu tinh cúp điện thoại chủ nhà, mặt không đổi sắc nhìn đại lão, run rẩy nói: "Mạnh tổng, thất vọng rồi đúng không? Không phải thằng nhóc tội nghiệp ngây thơ mặc người bắt nạt trong lòng anh chứ gì? Thất vọng rồi thì cút đi, tôi còn phải tìm một khách sạn giá rẻ ở tạm một đêm, không rảnh cùng anh ôn lại ký ức thanh xuân đâu."
Đàn em đại lão hí hửng ôm cái vali mới chạy tới: "Lão đại! Lão đại! Vali mua được rồi! Loại đắt nhất cửa hàng luôn! 3 vạn 8!"
Lòng tiểu yêu tinh lại bi ai một lúc.
Cậu tích cóp rất lâu cũng không có nổi 3 vạn 8, vậy mà đàn em của đại lão chỉ tiện tay đã có thể mua một cái vali mới trở về.
Bất luận tình cảm hay là điều kiện kinh tế, cậu và đại lão đều là người của hai thế giới.
Vài món đồ đại lão tiện tay vứt cho cậu, đã đủ khiến cậu tuyệt vọng hao hết một đời.
Tiểu yêu tinh không nhận cái vali giá 3 vạn 8 kia, cậu tìm một cái túi nylon lớn, nhét quần áo và một vài vật kỷ niệm vào, đi xuống cầu thang chật hẹp không quay đầu lại.
Đại lão nắm lấy cổ tay tiểu yêu tinh, "Em đi đâu vậy?"
Tiểu yêu tinh nói: "Mạnh tổng, tôi nói rồi, tôi không rảnh cùng ngài ôn lại ký ức thanh xuân."
Đại lão nói: "Anh không muốn cùng em ôn lại ký ức thanh xuân."
Tiểu yêu tinh lẳng lặng chờ, xem đại lão còn có thể nói ra cái gì.
Đại lão nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, rốt cuộc cũng hung hăng nói một câu: "Ông đây muốn cùng em gương vỡ lại lành!!!"
Tiểu yêu tinh nói: "Tôi không có gì có thể lành với anh, buông tay."
Đại lão nói: "Buông tay cũng vô dụng, mười mấy vệ sĩ của anh ở dưới lầu, hôm nay ngoại trừ nhà anh, em không đi đâu được đâu!"
Tiểu yêu tinh tức giận đến mức mắt đỏ hoe: "Anh lại phát điên cái gì nữa vậy! Mười năm trước tôi bị anh chơi đùa còn chưa đủ sao!"
Nhìn thấy mắt tiểu yêu tinh ngập đầy nước mắt, đại lão vừa gấp gáp vừa lúng túng, hắn ngơ ngác nhìn tiểu yêu tinh, không dám nói lời nào.
Tiểu yêu tinh bị thương còn chưa khỏi, thân thể mềm nhũn, túi nylon trong tay rơi xuống. Mặt cậu tái nhợt, cậu đỡ tay vịn cầu thang, buồn bã nhắm hai mắt lại.
Đại lão trầm mặc một lúc, bỗng nhiên giơ tay giật lấy vali trong tay đàn em, hùng hổ chạy xuống cầu thang, ngồi xổm xuống bắt đầu giúp tiểu yêu tinh thu dọn đồ đạc.
Tiểu yêu tinh đứng đó một lúc, quay đầu định nói gì đó, nhưng nhìn thấy đại lão như con gấu chó ngốc ngồi xổm ở góc cầu thang chật hẹp, cẩn thận gấp từng món quần áo lộn xộn của cậu vào va li.
Nước mắt tiểu yêu tinh ồ ạt rơi xuống.
Tên khốn kiếp này, mười năm trôi qua không thay đổi một chút nào.
Lúc tốt với ai, hận không thể đánh răng rửa mặt cột dây giày cho người đó, vì người đó hái sao trên trời.
Nhưng nếu hắn không cần ai nữa, nghĩa là thật sự... không còn cần nữa...
Tiểu yêu tinh mông đau, lòng cũng đau, mắt mũi cũng đau, đau đến mức cậu ngồi xổm ở cầu thang cũ nát, khóc òa lên ngay trước mặt đại lão.
Đại lão nghe thấy tiểu yêu tinh khóc, vội vã bỏ vali hành lý chạy đến, dùng tay áo Âu phục giá 80 vạn của mình lau nước mắt cho tiểu yêu tinh: "Đừng khóc... Lâm Duyên... Anh có nói gì sai sao? Nãy giờ anh không có lên tiếng, sao em lại khóc vậy?"
Tiểu yêu tinh cũng không biết vì sao mình khóc.
Chỉ là cậu rất khó chịu, rất đau, đau đến mức cậu chỉ có thể khóc không ngừng.
Đại lão cẩn thận ngồi xổm xuống bậc thang phía dưới tiểu yêu tinh, ngẩng đầu nhìn tiểu yêu tinh khóc đến mặt mày trắng bệch, thận trọng đưa tay ra, thừa dịp tiểu yêu tinh không chú ý ôm chặt cậu vào lòng, mặc cho tiểu yêu tinh đánh hắn đấm hắn thế nào, hắn cũng sống chết không chịu buông lỏng tay.
Tiểu yêu tinh bị đại lão ép buộc đưa về nhà.
Đại lão mới về nước, nhà vừa trang trí chưa ở bao nhiêu, các loại xa xỉ phẩm bài trí tựa như viện bảo tàng.
Tiểu yêu tinh bị đại lão đặt ở đó, gọi bác sĩ riêng đến bắt buộc truyền dịch.
Tiểu yêu tinh không chịu nằm xuống, đại lão đã về tới địa bàn của mình, mặt sa sầm lấy dây thừng ra.
Tiểu yêu tinh hít sâu một hơi, ngoan ngoãn nằm xuống giường: "Tôi buồn quá, anh cho tôi wifi đi."
Đại lão nói: "Ở đây không có wifi."
Tiểu yêu tinh khó tin nhìn đại lão: "Bình thường anh ở nhà không lên mạng à?"
Đại lão ngồi bên giường lấy điện thoại mình ra: "Để anh phát wifi cho em. Bình thường anh ít khi về nhà, quên bảo bọn họ lắp."
Bác sĩ đến truyền dịch cho tiểu yêu tinh.
Tiểu yêu tinh nằm trên giường, dùng cái tay còn lại chơi Anipop trên điện thoại.
Đại lão yên lặng phát wifi, đặt điện thoại di động bên cạnh gối tiểu yêu tinh, nhìn khuôn mặt gầy gò của cậu không chớp mắt.
Tiểu yêu tinh bị hắn nhìn, thấy nóng đến phát sợ, bèn đặt điện thoại di động xuống, hỏi: "Mạnh tổng, mỗi ngày anh không cần làm việc à?"
Đại lão nói: "Nếu em có hứng thú với công việc của anh, ngày mai anh dẫn em đến công ty nhận việc, em muốn làm gì? Bên cạnh phòng làm việc của anh có một phòng làm việc bỏ trống, rất rộng rãi sáng sủa. Anh nhớ trước đây em thích vẽ nhà, anh vừa mới đầu tư một công ty bất động sản, em có thể thiết kế nhà cho anh."
Giọng điệu ung dung bố thí của đại lão khiến tiểu yêu tinh thấy lòng đau nhói.
Tiểu yêu tinh run rẩy cầm điện thoại tiếp tục chơi game, cố gắng bình tĩnh đáp: "Công việc của tôi rất ổn, không cần Mạnh tổng nhọc lòng."
Đại lão cuống quýt: "Em còn muốn đi ra ngoài bán sao?"
Lời còn chưa dứt, đại lão lập tức nhận ra mình nói sai, trước khi tiểu yêu tinh phản ứng, hắn đã lưu loát tự đánh vào đầu mình một cái, "Lâm Duyên anh sai rồi!"
Cơn giận của tiểu yêu tinh nghẹn trong cổ họng bị đại lão làm cho không trút ra được, cậu trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Tôi không đến công ty anh làm. Ngày mai tôi sẽ tự mình ra ngoài tìm việc."
Đại lão im lặng rất lâu, thận trọng hỏi: "Em muốn làm gì?"
Tiểu yêu tinh nhẹ giọng đáp: "Bưng bê, thu ngân, bán bảo hiểm, tôi còn trẻ, làm gì mà không được?"
Đại lão do dự một lúc, nhẹ nhàng nắm tay tiểu yêu tinh: "Anh nghe người ta nói, bọn em làm nghề này rất khó hoàn lương."
Tiểu yêu tinh không thích nghe hắn nói "anh giúp em", đại lão sẽ kìm nén không nói.
Thế nhưng kìm nén không nói, hắn lại không biết phải làm thế nào để giúp tiểu yêu tinh của hắn trở lại cuộc sống của người bình thường.
Tiểu yêu tinh nhẹ giọng nói: "Mạnh Chấn, mười năm rồi, anh vẫn không học được cách nói chuyện để người khác vui vẻ sao?"
Đại lão trầm mặc một lúc lâu, nói: "Em làm công cho anh đi."
Tiểu yêu tinh cười giễu một tiếng: "Tiếp tục bán mông cho anh sao?"
Cậu nói rất cay nghiệt, ngón tay đang nằm trong lòng bàn tay ấm áp của đại lão cũng run rẩy, sắp không kìm được nữa.
Đại lão nói: "Không phải bán mông, là làm công cho anh. Gần đây anh muốn xây một tòa nhà mới, trong công ty có mấy kiến trúc sư, em theo phụ giúp bọn họ, học nghề, anh trả lương cho em theo giá thị trường."
Cái đầu ngông cuồng ngang ngược của hắn rốt cuộc cũng dần dần hiểu ra tiểu yêu tinh ao ước tự tôn như thế nào, cho nên hắn cố gắng khắc chế chính mình, cẩn thận đến gần, không dám đụng đến lằn ranh mỏng manh trong lòng tiểu yêu tinh.
Tiểu yêu tinh lại nghĩ một hồi, một lúc lâu sau mới hiểu được lời đại lão nói.
Mười năm, trong lúc cậu chìm vào vực sâu thống khổ.
Thiếu gia hung hăng kia lại dường như trưởng thành hơn một chút.
Nhưng tiểu yêu tinh vẫn cự tuyệt đại lão lấy lòng.
Cậu nói: "Mạnh Chấn, tôi không cần anh kéo tôi, tự tôi có thể đứng lên."
Đại lão ngơ ngác ngồi bên giường, không biết mình có nói sai câu nào không.
Tiểu yêu tinh ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch, nói: "Truyền sắp xong rồi."
Đại lão như con chó lớn bị chủ mắng, cúi đầu ủ rũ đứng dậy đi ra ngoài: "Anh đi gọi bác sĩ."
Tiểu yêu tinh ngơ ngác nhìn bình truyền dịch sắp hết, cậu nghĩ, kỳ thực đại lão nói rất đúng.
Nghề này của bọn họ, tâm hồn và thể xác đều bị chà đạp, muốn thoát thân đâu phải chuyện dễ dàng.
Quanh năm suốt tháng lấy đêm làm ngày, ra vào bệnh viện như đi chợ, say rượu, tinh thần suy sụp.
Nếu như bất cứ lúc nào cũng có thể thoát thân rời đi, những thi thể chết ở mấy xó xỉnh khu đèn đỏ, cơ bản sẽ không tồn tại.
Sáng sớm hôm sau, tiểu yêu tinh đi tìm việc làm.
Đại lão lo lắng bám theo sau cậu, muốn nói lại thôi.
Tiểu yêu tinh hít sâu một hơi, nói: "Mạnh Chấn, tôi đã là người trưởng thành, tôi không phải con trai anh."
Đại lão tiếp tục muốn nói lại thôi.
Tiểu yêu tinh nói: "Tránh ra, tôi phải ra ngoài đón xe buýt."
Đại lão dè dặt nói: "Có lẽ... Không tiện lắm..."
Tiểu yêu tinh:???
Đại lão lại nói tiếp: "Sân nhà anh rất lớn, em đi đến cửa cũng phải gần 3Km, sẽ trễ giờ làm."
Tiểu yêu tinh nghiến răng.
Tên nhà giàu chết tiệt!
- -----
Ảnh một chiếc gấu ngốc nghếch để các bạn hình dung:
(Nhìn ngâu si vậy thôi chứ con thỏ đen này mà tát phát là cái đầu xoay hẳn 180 độ nhìn thấy được sau lưng luôn đó 😂)