Ngụy Diên Khanh trở mình, mò mẫm trên giường một hồi không thấy thân thể ấm áp quen thuộc, anh đột nhiên mở mắt vén chăn lên —— không có Dương Nguyên Nhất. Ngụy Diên Khanh đứng dậy mặc tạm một bộ quần áo ra ngoài thì thấy Dương Nguyên Nhất đang đứng bên cửa sổ, bèn đi tới ôm cậu từ phía sau: “Sao em lại dậy sớm vậy? Tay em đông lạnh rồi, cũng không mặc nhiều quần áo, xem gì thế?”
Dương Nguyên Nhất mỉm cười, đưa ngón tay lau lớp sương mờ trên song cửa sổ: “Kết sương rồi.” Hồng mai bên ngoài đã kết sương, đỏ trắng đan xen thật xinh đẹp. “Ừ, em tự dưng nhớ tới mình từng hứa sẽ cho Hàn Mai Mai một tháp nước lớn sang trọng, không biết thực hiện kiểu gì.”
Ngụy Diên Khanh im lặng một lúc: “Hàn Mai Mai?”
Dương Nguyên Nhất: “Xác nữ tháp nước.”
Ngụy Diên Khanh kinh ngạc: “Cô ta có tên?! Không phải…” Anh đỡ trán, có hơi đau đầu: “Cô ta tên Hàn Mai Mai?”
Dương Nguyên Nhất: “Cô ta nói mình có tên, nhưng không phải duy nhất, lúc nào cũng có thể đổi tên. Về phần tại sao tên là Hàn Mai Mai, em đoán có thể là nhập gia tùy tục.”
Ngụy Diên Khanh thầm mắng: “Sao cô ta không lấy tên Lý Lôi luôn đi.”
(Giải thích thêm, Lý Lôi và Hàn Mai Mai là hai nhân vật chính trong SGK tiếng Anh cấp 2 của NXB giáo dục Nhân Dân trong những năm 90 của thế kỷ XX, đến khi tái bản năm 2001 thì không còn xuất hiện nữa. 2005 xuất hiện hồi ức tập thể về 2 nhân vật này trên internet. 2008 hồi ức này trở thành một hiện tượng xã hội. 2009 ra đời truyện tranh và bài hát cùng tên. 2010 ở Bắc Kinh biểu diễn kịch nói cùng tên)
“Hai năm trước cô ta dùng cái tên này.”
Ngụy Diên Khanh không còn gì để nói: “Không phải ở đối diện có khách sạn sao? Bên trên có một tháp nước bỏ hoang, cho cô ta ở đó là được.”
Dương Nguyên Nhất: “Yêu cầu của xác nữ là một cái tháp nước sang trọng như thành lũy, bởi vì cô ta là một quý cô.”
Ngụy Diên Khanh: “Gọi điện thoại tìm người trùng tu, thích thì ở không thì thôi.”
Dương Nguyên Nhất nhìn ảnh tháp nước mà xác nữ gửi đến cùng một loạt yêu cầu, cảm thấy hay là nghe theo Ngụy Diên Khanh cũng tốt. Dù sao dựa theo yêu cầu của xác nữ tìm một tháp nước sang trọng như thành lũy… Tạm thời không nói đến tìm không được, cho dù xây một cái cũng sẽ bị xem là công trình trái phép, sẽ bị phá bỏ và di dời.
Cậu đột nhiên hoài nghi xác nữ tháp nước vì lý do này mới từ nước ngoài lưu lạc đến đây —— có lẽ là bị đuổi.
Ngụy Diên Khanh vung tay ném di động trong tay cậu ra sau ghế, vô cùng thân mật nói: “Không nên lãng phí thời gian vì mấy thứ kỳ quái không liên quan kia, chúng ta là khách du lịch, nên làm chút chính sự… Ví dụ như vận động buổi sáng.”
Dương Nguyên Nhất: “Anh nói đúng, nên làm chút chính sự. Chúng ta thương lượng chuyện mua mộ đôi xa hoa đi.”
Ngụy Diên Khanh bất đắc dĩ: “Hợp đồng đã được ký, còn thương lượng cái gì?”
Dương Nguyên Nhất ngửa đầu, cắn càm Ngụy Diên Khanh: “Thương lượng xem ngài Ngụy có muốn chôn chung một mộ với em không.”
“Chuyện này có gì thương lượng?” Ngụy Diên Khanh càng cảm thấy chuyện này không cần thương lượng, bởi vì kết quả chắc chắn là có rồi.
Dương Nguyên Nhất thu lại nụ cười, bình tĩnh nhìn Ngụy Diên Khanh, thái độ chăm chú, dưới sự bình tĩnh là gợn sóng không dễ nhận ra: “Tuổi thọ của em không khác con người, sống lâu nhất cũng chỉ chừng trăm năm. Anh thì khác, anh là dị văn mạnh nhất, anh có thể sống lâu hơn. Anh Ngụy, em không phải người rộng lượng, em rất ích kỷ. Em mong anh có thể cùng sống cùng chết với em, sau khi chôn cùng một mộ, không thể xa nhau. Nếu anh cũng nghĩ như em, em sẽ rất vui, cũng sẽ không khuyên anh.”
“Em tuyệt đối sẽ không khuyên anh sống vui vẻ khi em không còn nữa. Sau này anh càng trưởng thành, càng hoàn mỹ sẽ gạt em sang một bên để nâng niu một thiếu niên xinh đẹp xa lạ. Em sợ khi em chỉ còn là bộ xương trắng, anh sẽ ở bên một người khác. Em sẽ đố kỵ. Anh Ngụy, em thật sự đố kỵ.”
Cậu không biểu hiện ôn hòa như thường ngày. Thật ra càng quan tâm, cậu càng ích kỷ.
Ngụy Diên Khanh ôm chặt Dương Nguyên Nhất: “Anh cũng vậy. Lúc ban đầu hình thể ‘qua đời’, anh đã suy nghĩ có nên trói em mang đi không. Và trước khi kết hôn, anh biết hình thể mình không chống đỡ được bao lâu, nhưng sau khi kết hôn vẫn ích kỷ tạo dựng quan hệ vợ chồng cùng em. Anh cố ý muốn em lún sâu, chí ít trước khi hình thể ‘qua đời’, em sẽ không quên anh. Anh càng ích kỷ hơn em, Nguyên Nguyên, khi xác định hình thể và bản thể không thể dung hòa hoàn toàn, anh vẫn không cách nào khống chế gạt em đến bên anh. Cho dù là tử vong, anh cũng không thể chịu đựng được việc em đầu thai chuyển thế cùng người khác bên nhau.”
“Nguyên Nguyên, anh ích kỷ hơn em, càng đố kỵ hơn em.”
Dương Nguyên Nhất xoay người ôm Ngụy Diên Khanh, vùi mặt vào ngực anh, không cẩn thận chảy nước mắt bị áo thấm khô. Sau một lúc, chuông di động vang lên phá hư bầu không khí. Dương Nguyên Nhất đi tới cầm di động lên nhận cuộc gọi, nghe thấy tiếng xác nữ tháp nước ào ào trách móc: “Dương Nguyên Nhất, tháp nước lớn sang trọng của tôi đâu?! Phải có hình dạng thành lũy, bên trong còn phải có nước, không thể bị xem là công trình trái phép… Cạch!”
Ngụy Diên Khanh đen mặt trực tiếp tắt máy, kẹp Dương Nguyên Nhất đi vào phòng: “Lúc đang nghỉ phép, cấm dùng di động.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Xác nữ tháp nước: Thân là một quý cô xinh đẹp, muốn một tháp nước lớn sang trọng như thành lũy rất quá đáng sao?
[ TOÀN VĂN HOÀN ]