*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tổ trưởng Lại còn chưa phản ứng, hai cấp dưới của hắn đã bực tức ném đũa. Chương Hiểu Bạch cười nhạt: “Tổ trưởng, con thấy người ta không chào đón chúng ta, chúng ta hà tất phải mặt nóng dán mông lạnh? Nếu là bên trên quyết định, vậy để bọn họ điều tra của bọn họ, chúng ta làm chuyện của chúng ta, đôi bên không quấy rầy nhau.”
La Hồng Thịnh đứng dậy nói với tổ trưởng Lại: “Chú Lại, chú nhiệt tình hiếu khách với người ta, chắc gì người ta đã cảm kích. Cơm này con cũng ăn không vô, Hiểu Bạch, chúng ta ra ngoài ăn.”
Tổ trưởng Lại đập bàn: “Đứng lại! Chú còn chưa lên tiếng, mấy đứa giận cái gì? Ngồi xuống!”
Chương Hiểu Bạch và La Hồng Thịnh tức giận bất mãn, nhưng thấy tổ trưởng Lại giận tái mặt, bọn họ cũng hơi sợ nên chỉ dám trưng ra sắc mặt khó coi ngồi xuống. Tổ trưởng Lại nói với hai người Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh: “Bọn họ trẻ tuổi xốc nổi, xin lỗi hai vị.”
Dương Nguyên Nhất lắc đầu không nói gì. Cậu biết với tính cách của Ngụy Diên Khanh không thể nào tùy tiện nói ra mấy lời này, hơn nữa vùng đọng nước trên trần nhà càng lúc càng rõ, ba người bên tổ trưởng Lại lại không phát hiện. Bọn họ cũng là dị văn, đáng lẽ phải mẫn cảm với loại chuyện đặc thù như thế này mới phải, trừ phi vùng đọng nước hình người này có năng lực đặc biệt khác.
Nghĩ như vậy, Dương Nguyên Nhất đảo mắt nhìn sang món thịt mà Ngụy Diên Khanh gắp cho cậu rồi lại lấy đi. Ngụy Diên Khanh cười cười, lặng lẽ nhéo vành tai Dương Nguyên Nhất.
Tổ trưởng Lại rót rượu xin lỗi thay cấp dưới: “Bình thường bọn họ đều có chừng mực, có lẽ là bị án mạng gần đây làm cho nổi nóng, trong lòng suốt ruột nên mới tức giận. Tôi sẽ về dạy dỗ lại bọn họ, làm việc như chúng ta không thể không có chút nhẫn nại.”
Dương Nguyên Nhất lắc đầu, từ chối ly rượu nhận lỗi của tổ trưởng Lại, trước khi đối phương biến sắc thì cậu đã giơ ngón tay chỉ lên trần nhà, khẽ nói: “Bên trên có một vùng nước đọng hình người rộng một mét, ba người không thấy được sao?”
Ba người vô thức ngẩng đầu lên nhỉ, chỉ thấy trần nhà toàn một màu trắng. Chương Hiểu Bạch lầu bầu: “Đọng nước hình người? Ngay cả bóng quỷ cũng không có.”
Lời nói không khách khí, nhưng tổ trưởng Lại không phản bác, chỉ gật đầu nói: “Quả thực không có gì cả.”
Dương Nguyên Nhất ôn hòa nhìn lướt qua ba người, nói: “Có. Các người không nhìn thấy nhưng tôi thấy được, vốn không rõ ràng, bây giờ ngay cả ngũ quan cũng có. Nước thấm xuống rơi vào thức ăn, súp của các người, ngoại trừ rượu không bị dính nước, có thể là nước trà và thức ăn trên bàn đều dính mấy giọt nước này. Nghe thì kỳ quái nhưng các người phải biết tôi không cần nói dối. Về phần có thể có ảnh hưởng xấu gì thì phải xem bản thân các người có cảm thấy kỳ lạ gì hay không.”
Ba người đồng loạt biến sắc, hai người Chương Hiểu Bạch và La Hồng Thịnh bán tín bán nghi, tổ trưởng Lại thì đanh mặt: “Quả thật có một điểm kỳ lạ, bình thường tôi cũng từng chờ những người khác, có lúc chờ nguyên một ngày cũng không tức giận. Nhưng từ lúc tôi ngồi ở đây, uống nước trà trên bàn thì đã cảm thấy trong lòng bùng lên tức giận, dập kiểu nào cũng không tắt.”
Bằng không lúc hai người Chương Hiểu Bạch và La Hồng Thịnh nói năng lỗ mãng, hắn đã sớm răn dạy chứ không phải để hai người họ nói ra. Suy nghĩ một lúc, tổ trưởng Lại nhìn sang hai người cấp dưới: “Hình như hôm nay hai đứa quá xúc động.”
Được tổ trưởng Lại nhắc nhở, Chương Hiểu Bạch và La Hồng Thịnh cũng thấy kỳ quái. Tuy rằng bọn họ trẻ tuổi nông nổi nhưng bình thường cũng không phải là dạng vội vàng xao động vô lễ. Mặc dù bọn họ đợi tận bốn tiếng nhưng người ta không có nghĩa vụ phải gặp mặt bọn họ. Đúng là bọn họ khó chịu cái văn phòng thám tử nổi danh này, nhưng cũng không đến mức nôn nóng khiêu khích, làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Chương Hiểu Bạch lấy di động chụp vài tấm trần nhà rồi kiểm tra lại, cuối cùng cũng nhìn thấy đọng nước hình người như lời Dương Nguyên Nhất: “Chú Lại, thật sự có vùng đọng nước hình người.”
Tổ trưởng Lại đi tới nhìn thử, sau khi xem xong hắn nói với Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh: “Xin lỗi, sau này sẽ mời hai người một bữa khác.”
Dương Nguyên Nhất đứng dậy: “Không sao.” Cậu cúi đầu nhìn Ngụy Diên Khanh, anh còn đang uống rượu, dường như xem rượu đế như nước. Dị văn này, thật đúng là rượu hay thuốc lá đều dính, quả nhiên hình thể đủ rắn chắc là có thể làm bậy sao?
Ngụy Diên Khanh nhận thấy ánh mắt phê bình kín đáo của Dương Nguyên Nhất, nhanh chóng đặt ly rượu xuống, đứng dậy tựa sát người cậu: “Rượu này không có vấn đề.”
Dương Nguyên Nhất: “Em biết.” Cậu ngừng một chút rồi nói thêm: “Anh dính cả rượu cả thuốc lá?” Cậu nhớ trong phòng Ngụy Diên Khanh còn có một quầy bar be bé.
Ngụy Diên Khanh: “Anh chỉ thích rượu, tuy rằng đều dính, nhưng rất ít đụng vào.”
Dương Nguyên Nhất: “Ừ, bớt đụng vào.”
Ngụy Diên Khanh: “Được.”
Tổ trưởng Lại gọi phục vụ tính tiền, đồng thời hỏi trên lầu là phòng riêng nào. La Hồng Thịnh đứng cạnh hỏi, người phục vụ kia lại không chịu nói, hắn liền nói trong phòng riêng bị rỉ nước. Sắc mặt người phục vụ trở nên cổ quái, nói cho bọn họ biết trên lầu ba đều là phòng cho khách ở.
“Hơn nữa phòng phía trên nơi này không có ai ở.”
Chương Hiểu Bạch nghe xong có hơi thất thần, ánh mắt nhìn sang Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh có vẻ rất thân mật. Tuy rằng hai người không đứng sát nhau, cũng không có động tác vô cùng thân thiết nhưng lời nói cử chỉ thân mật của hai người không qua mắt được người khác.
Bọn họ có quan hệ gì? Không giống anh em, cũng không giống đồng nghiệp, chẳng lẽ là bạn bè vào sinh ra tử? Không đúng, cảm giác không đúng, so với bạn bè vào sinh ra tử thì thân mật hơn, giống như vợ chồng.
Vợ chồng?
Chương Hiểu Bạch sửng sốt, ngay sau đó hắn thấy Ngụy Diên Khanh im lặng, Dương Nguyên Nhất liếc một cái, người trước kéo tay người sau, bị đẩy ra. Dáng vẻ này giống như đang liếc mắt đưa tình.
“Hiểu Bạch?!”
“Hả?”
La Hồng Thịnh: “Thừ người ra làm gì đấy?”
Chương Hiểu Bạch: “Không, không có gì. Sao vậy?”
La Hồng Thịnh: “Có chút vấn đề, bây giờ chúng tôi lên phòng trên kia điều tra một chút. Cùng đi đi.”
“Ừ, ừ.” Chương Hiểu Bạch đứng dậy sửng sốt, dường như tâm tình phiền muộn lúc nãy đã biến mất. Ngụy Diên Khanh và Dương Nguyên Nhất sóng vai ra ngoài, Chương Hiểu Bạch chợt phát hiện hai người rất đẹp, cảm thấy thật xứng đôi.
Mọi người lên lầu kiểm tra căn phòng kia, không phát hiện chỗ nào rỉ nước. Họ xốc thảm lên, sàn nhà cũng rất khô ráo, không chút ẩm thấp. La Hồng Thịnh nói: “Không bình thường.” Mắt nhìn có thể bị lừa, nhưng di động chụp hình rõ ràng cho thấy có vùng đọng nước hình người, tuyệt đối không sai.
Dương Nguyên Nhất đứng bên cạnh, bỗng nhiên bị kéo lui về sau hai bước. Cậu kinh ngạc nhìn Ngụy Diên Khanh: “Sao vậy?”
Ánh mắt Ngụy Diên Khanh lạnh lùng: “Có đồ bẩn.”
Dương Nguyên Nhất vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên trần nhà có một cái bóng màu đen, rộng chừng một mét. Dường như bên trên cũng là đọng nước, nhìn giống như nước bẩn, đen ngòm. Lúc nãy giọt nước rơi xuống suýt chút nữa nhỏ lên đầu cậu, không lâu sau lại có giọt nước rơi xuống, lúc này Dương Nguyên Nhất rất rõ giọt nước rơi xuống sàn nhà rồi nhanh chóng thẩm thấu, mà sàn nhà vẫn khô ráo như cũ.
Chương Hiểu Bạch luôn để ý hai người, thấy thế bèn bật camera di động, camera rất rõ nét, cũng chụp được những thứ mắt người không thể nhìn thấy. Cô xem xong ảnh chụp, cả người nổi đầy da gà. Vùng đọng nước trên trần nhà là một đống mụn cơm màu đen cực kỳ dày đặc, tụ thành hình người, có vài mụn cơm như mực nước bị vẩy ra, to đến mức tụ thành giọt rớt xuống.
“Chú Lại, La Hồng Thịnh, hai người tới đây xem. Phía trên này cũng có nước đọng hình người, còn rõ hơn cái dưới lầu.”
Dương Nguyên Nhất: “Bên trên nhỏ nước xuống thẩm thấu vào sàn nhà.”
Tổ trưởng Lại: “Xem ra đây chính là nguyên nhân dưới lầu xuất hiện nước đọng hình người mà sàn nhà trên này lại sạch sẽ. Nếu chiếu theo chuyện này, trên lầu còn có nước đọng hình người tương đồng. Chẳng qua không biết đến tầng mấy mới ngừng thẩm thấu.”
Ngụy Diên Khanh: “Khách sạn này có xảy ra chuyện gì không?”
Chương Hiểu Bạch: “Tôi cũng không rõ. La Hồng Thịnh, cậu biết không?”
“Tôi cũng không biết, chắc chú Lại biết đó.”
Tổ trưởng Lại: “Có, dù sao đây cũng là khách sạn lớn, vàng thau lẫn lộn sẽ xảy ra chuyện. Ở đây từng xảy ra vài vụ giết người, đa số hung thủ đã đền tội.” Hắn nhíu mày nghĩ sâu xa, chợt nhớ tới vụ án năm xưa: “Nhưng có một vụ án cho tới bây giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ, hơn nữa khá kỳ quái, đến bây giờ cũng không thể xác định là do con người tạo ra hay là dính dáng đến dị văn.”
Ngụy Diên Khanh: “Nói nghe thử xem.”
Tổ trưởng Lại: “Bảy năm trước, tôi nhớ lúc ấy là mùa đông. Mùa đông thiếu nước, nhưng trên đỉnh lầu luôn có tháp chứa nước dự trữ. Vào mùa hè nước non đủ đầy, tháp nước hoang phế vô dụng. Khi đó có một khoảng thời gian khách sạn nhận được không ít than phiền, nói là nước uống có mùi lạ. Nhưng bởi vì khách hàng chỉ ở hai ba ngày rồi đi, than phiền không duy trì được lâu, khách sạn cũng không quá để ý. Cho đến khi nhân viên khách sạn dùng vòi nước thấy tóc bên trong, lúc này mới ý thức được chuyện này rất nghiêm trọng.
Ban lãnh đạo khách sạn lập tức điều người đi kiểm tra, kiểm tra đến tháp nước trên mái. Kết quả chính là phát hiện một thi thể phụ nữ trên tháp nước, cái xác đã trương lên không thấy rõ mặt. Tóc tản ra, da nát vụn, tròng mắt rơi ra ngoài ngâm trong nước. Tin tức truyền ra, rất nhiều khách hàng náo động.
Chương Hiểu Bạch ghét ra mặt: “Uống nước ngâm xác chết mấy ngày, quá ghê tởm.”
Dương Nguyên Nhất: “Các người không phải dị văn?” Sao lại giống người thường ghét thi thể?
Chương Hiểu Bạch sửng sốt: “Dị văn nhất định phải thích giết người, thích uống máu, thích uống nước ngâm thi thể sao? Từ bé chúng tôi đã sống với con người, rất nhiều thói quen đã bị đồng hóa từ sớm.”
Dương Nguyên Nhất tỏ vẻ kinh ngạc.
Tổ trưởng Lại cười nói: “Mấy dị văn trẻ tuổi này không giống với đại dị văn, từ bé dị văn nhỏ tuổi đã sống trong xã hội loài người, hành vi cùng thói quen không khác con người. Đại dị văn từ chối giao lưu với con người, mà dị văn khủng bố vì đặc tính thèm khát máu tanh nên bất đồng với con người. Văn phòng thám tử đã thành lập trăm năm, đa số dị văn được tuyển dụng đều là đại dị văn nổi danh mấy mươi năm, cậu hiểu lầm cũng là bình thường.”
Dương Nguyên Nhất nhìn về phía Ngụy Diên Khanh, anh gật đầu biểu thị đồng ý. Cậu thì thào: “Thì ra anh thật sự rất già.”
Cái gì mà tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu đều là nói dối. Lão yêu quái không biết bao nhiêu tuổi, còn dụ cậu gọi anh ơi anh à, quả nhiên là không biết xấu hổ.
Ngụy Diên Khanh rỉ tai nói nhỏ: “Anh chỉ tính hình thể, nói đúng ra thì số tuổi hình thể không sai. Về phần bản thể thì không thể tính, khi đó vẫn còn trong giai đoạn mê man, tương đương với thai nhi trong cơ thể mẹ.”
Dương Nguyên Nhất liếc mắt nhìn anh hồi lâu không nói gì. Người kia vẫn luôn bày ra vẻ mặt vô tội ‘Anh còn trẻ như vậy, sao tính là lừa gạt’, cũng không biết là ai vì bản thể mà kiêu ngạo, còn muốn bản thể trở thành hình dạng duy nhất. Bây giờ ghét bỏ giai đoạn bản thể tồn tại, chẳng khác gì bác bỏ đoạn thời gian đó.
Dương Nguyên Nhất lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Tổ trưởng Lại muốn đi tìm giám đốc khách sạn, chúng ta theo sau.”
Ngụy Diên Khanh khoác vai cậu, thừa dịp không ai chú ý hôn trộm lên mặt Dương Nguyên Nhất: “Đi thôi.”
Dương Nguyên Nhất vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, dung túng hành vi của anh.
Mọi người gặp giám đốc khách sạn, tổ trưởng Lại hỏi thẳng vấn đề. Lúc đầu giám đốc từ chối không chịu thừa nhận, nhưng khi Chương Hiểu Bạch đưa ra ảnh chụp thì thái độ hắn hơi thả lỏng. La Hồng Thịnh dồn hắn vào phòng, ở trước mặt hắn chụp lại chỗ đọng nước, cũng cảnh cáo hắn: “Nếu như ông không nói, chúng tôi sẽ báo chuyện này lên trên xin điều tra. Nhưng nếu ông phối hợp, chúng tôi sẽ điều tra bí mật, sẽ không ảnh hưởng đến khách sạn.”
Giám đốc khách sạn suy nghĩ một lúc lâu, gật đầu đồng ý: “Được rồi, nếu như các người có thể giải quyết triệt để chuyện này, tôi sẽ nói các người biết chuyện xác nữ trong tháp nước trên mái khách sạn.”
Chương Hiểu Bạch: “Nói ngay bây giờ.”
Môi của giám đốc rất khô, giống như nóng trong người. Hắn mang theo một bình giữ nhiệt, là loại bình giữ nhiệt cỡ lớn. Hắn mở nắp uống một hớp, ngừng lại một lúc rồi lên tiếng: “Không thể uống nước trong khách sạn.”
Dương Nguyên Nhất: “Bởi vì xác nữ trong tháp nước?”
Giám đốc khách sạn kinh ngạc nhìn cậu, gật đầu: “Đúng. Đầu năm nay tôi đến nhận việc, lúc đầu không chuyện xảy ra trong khách sạn. Vốn khách sạn cũng không quá bất thường, cho đến khi vào đông, các nhân viên dọn dẹp tháp nước trên mái. Phía trên có tổng cộng ba tháp nước, dù sao mùa đông thiếu nước cần sớm trữ nước đề phòng bất trắc. Trùng hợp là vấn đề nằm trên tháp nước.”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nói: “Sau khi dọn dẹp tháp nước sử dụng bình thường, ban đầu không có gì nhưng dần dà xảy ra vấn đề. Đầu tiên là nhân viên khách sạn dùng nước thấy tóc, con ngươi và một ít mảnh vụn da người, nhưng chúng tôi đến xem thì không có nên cho rằng nhân viên gặp ảo giác, sau khi đuổi việc người đó thì lại lục tục xuất hiện sự kiện tương tự. Tôi cảm thấy không bình thường nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, sau đó tới phiên khách hàng. Trong một buổi tiệc khách hàng đột nhiên phát điên, còn nói khách sạn của chúng tôi bẩn, chỉ lên trần nhà làm ầm ĩ một trận nhưng khi chúng tôi kiểm tra camera thì lại không thấy thứ gì. Sau khi trấn an khách hàng liền mời đạo sĩ, yên bình được một khoảng thời gian thì lại bắt đầu.”
Dương Nguyên Nhất: “Nhân viên và khách hàng đều sinh ra ảo giác giống nhau?”
Giám đốc: “Đúng vậy, hơn nữa bọn họ rất hoang mang, thô bạo, dễ tức giận. Trong khoảng thời gian này, vì nhân viên khách sạn gây chuyện nên đuổi việc không ít. Tôi kiểm tra nguồn nước nhưng không thấy có vấn đề gì, càng thêm hoài nghi không biết có phải có người bỏ thuốc gây ảo giác hay không, cho nên tôi uống nước khách sạn, ban đêm ở lại ——”
Dương Nguyên Nhất cắt ngang lời hắn: “Lúc trước ông không uống nước của khách sạn?”
Giám đốc lắc đầu: “Đây cũng là chuyện tôi muốn chờ sau này mới nói. Lúc tôi đến làm, giám đốc cũ căn dặn tôi tuyệt đối không được uống nước trong khách sạn, nhất là khi tháp nước được sử dụng lại. Bởi vì vào đông tôi đã quen dùng nước ngâm củ khởi*, cho nên chưa dùng nước trong khách sạn. Đêm hôm đó tôi ở lại, đến nửa đêm nghe được tiếng động.”
(Củ khởi còn gọi là củ khỉ hay cẩu kỷ hay kỷ tử là tên gọi chung của ít nhất 2 trong số khoảng 90 loài thực vật của chi Lycium. Đó là Lycium chinense và Lycium barbarum (cẩu kỷ Ninh Hạ). Chúng là hai loài thực vật có quan hệ gần trong họ cà, ngày nay trồng chủ yếu ở Trung Quốc. Có tác dụng bổ gan thận, nhuận phổi, mạnh gân cốt, sáng mắt)
Khi đó hắn đang ngủ gà ngủ gật trong phòng nghỉ nhân viên ở tầng bốn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang bên tai nên giật mình tỉnh giấc. Âm thanh kia hơi quái dị, lúc nghe thấy tự dưng lại nghĩ đến đáy biển sâu thẳm tối tăm, dưới đáy biển sâu thăm thẳm có quái vật không biết tên phát ra tiếng động.
Giám đốc men theo tiếng vang đến mái khách sạn, đi tới bên cạnh tháp nước, hắn nghe được âm thanh đến từ bên trong tháp.
“Quả thật loại chuyện này rất hoang đường, nhưng đây là sự thật. Khách sạn vốn cách âm rất tốt, đừng nói là tầng bốn, cho dù ở bên cạnh kêu cỡ nào cũng không thể nghe thấy. Thế nhưng tôi ở tầng bốn lại nghe được âm thanh trong tháp nước trên mái, thực sự đáng sợ.”
Lúc đó hành động của giám đốc rất bất thường, hắn leo lên tháp nước, mở nắp tháp vốn đã khóa chặt. Hắn nhoài người vào tháp nước, bên trong rất sâu, căn bản không nhìn thấy đáy.
“Nước màu xanh đen rất dơ, mùi cũng thúi như cá chết ươn lên. Tôi nhớ rõ cảm giác lúc đó rất say mê cái mùi kia. Thậm chí tôi còn muốn phải mau chóng vào trong tháp nước, bởi vì bên trong có vật rất quan trọng đang gọi tôi. Có gương mặt bắt đầu di chuyển từ đáy nước, ngũ quan sưng phồng, bị ngâm đến không nhìn rõ mặt mũi. Tôi chỉ cần bước thêm nửa bước nữa sẽ đụng tới mặt nước, bỗng nhiên sân thượng đối diện phát nổ. Tôi giật mình tỉnh giấc, cúi đầu nhìn xuống bị dọa toát mồ hôi.”
Giám đốc khách sạn nói lúc đó hắn nhanh chóng rời khỏi tháp nước, hôm sau mời người đến kiểm tra tháp nước nhưng tháp nước sạch sẽ, nước không có màu xanh đen càng không có cái xác nữ nào.
“Tôi cố gắng điều tra, tiếc là không có kết quả. Sau đó tôi không bao giờ uống nước của khách sạn nữa, cũng định đầu xuân sẽ từ chức. Mấy hôm trước tôi mới đến thăm giám đốc cũ mới biết được thì ra bảy năm trước khách sạn từng xảy ra một vụ án giết người. Thi thể bị ngâm nước gần một tháng, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ. Tôi đoán thứ kia chính là quỷ hồn chết oan quấy phá.”
Mọi người nhìn nhau, trong lòng có tính toán. La Hồng Thịnh khách khí mời giám đốc đi, sau khi trở về liền nói: “Chú Lại, hay là bây giờ về điều tra hồ sơ năm đó?”
Tổ trưởng Lại lắc đầu: “E rằng điều tra cũng không có bao nhiêu tác dụng. Hai đứa nghĩ đi, vụ án bảy năm trước đã quá lâu rồi, khách sạn lại muốn làm ăn, nhất định sẽ đè vụ này xuống. Đến bây giờ cũng không có bao nhiêu người nhớ được vụ án năm đó, mất đi tính lưu truyền, một vài người biết không thể hình thành truyền thuyết đô thị.”
Chương Hiểu Bạch: “Thế nhưng trên trần nhà có vũng nước đọng không thể nhìn thấy, uống nước xong xuất hiện ảo giác. Lẽ nào tất cả đều là tác dụng của thuốc?”
Dương Nguyên Nhất trầm ngâm: “Dường như có rất nhiều truyền thuyết đô thị về khách sạn.”
Chương Hiểu Bạch: “Có ý gì?”
Dương Nguyên Nhất: “Tôi nhớ trong hồ sơ văn phòng thám tử từng có một truyền thuyết đô thị về khách sạn giống như thế này, từng lưu truyền những năm thập niên 60 70.. Lúc đó trong nước không có quá nhiều khách sạn, cho nên đa phần được lưu truyền ra nước ngoài —— hình như được gọi là ‘Thi thể tháp nước’?”
Cậu vô thức nhìn sang Ngụy Diên Khanh đang đứng bên cạnh, người kia xác nhận và khen ngợi Dương Nguyên Nhất, sau đó khoát tay nói: “Đã nói là chỉ xử lý ‘Dị dạng’, những thứ khác mặc kệ.”
Dương Nguyên Nhất tỏ rõ lập trường về phe Ngụy Diên Khanh: “Nhưng tôi có thể cung cấp tài liệu.”
Tổ trưởng Lại biểu thị cảm ơn, cung cấp tài liệu cũng đã đủ rồi.
Ngụy Diên Khanh lặng lẽ rỉ tai Dương Nguyên Nhất: “Chúng ta có thể bán tài liệu, không thể cung cấp không công.”
Trong mắt Dương Nguyên Nhất lóe lên ý cười: “Khai trương mở hàng. Trong văn phòng có nhiều tài liệu như vậy, để cũng lãng phí, không bằng theo chân bọn họ hợp tác, chờ khai trương xong sẽ bán ra.”
Ngụy Diên Khanh: “Vẫn là Nguyên Nguyên thông minh.”
Việc nhà cần kiệm, giúp chồng kiếm tiền.
Dương Nguyên Nhất cười giả lả, một giây sau khôi phục mặt không cảm xúc: “Bằng không sẽ nuôi không nổi một nửa kia phá sản.”
Ngụy Diên Khanh vừa đẩy vừa xoa bóp vai cho cậu, hai người vô cùng thân mật. Chương Hiểu Bạch quay đầu lại nhìn hai người, cảm thấy ngọt đến ê răng. La Hồng Thịnh tò mò: “Chương Hiểu Bạch, cậu lạnh?”
Chương Hiểu Bạch lắc đầu: “Không có.”
La Hồng Thịnh: “Vậy cậu run cái gì?”
Chương Hiểu Bạch: “Bị tê thôi.”
“Thần thần bí bí.” La Hồng Thịnh khó hiểu, đúng lúc tổ trưởng Lại gọi hắn nên bèn đi tới.
Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh không có gì làm bèn ra ngoài dùng bữa, sau khi ăn xong lại tay trong tay tản bộ tiêu cơm, đến khi quay về đã hơn mười giờ tối. Bọn họ không đi tìm ba người tổ trưởng Lại mà đi thẳng về phòng.
Nhưng bọn họ lại nhìn thấy Chương Hiểu Bạch đã đợi rất lâu, cô vừa thấy hai người liền nói: “Lúc nãy trong khách sạn có ẩu đả, tạm thời không ai bị thương. Thế nhưng có thể là liên quan đến nước uống trong khách sạn, chúng tôi định đêm nay canh chừng tháp nước, dụ con ‘Xác nữ tháp nước’ ra mặt.”
Dương Nguyên Nhất: “Ừ, chúng tôi biết rồi.”
Chương Hiểu Bạch hơi ngượng ngịu, nói: “Tổ trưởng Lại bảo tôi tới nói cho hai người biết một tiếng, không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
Dương Nguyên Nhất gọi cô lại: “Nếu có chuyện hãy gọi điện thoại.” Cậu đọc số điện thoại của mình, Chương Hiểu Bạch nhanh chóng nhớ kỹ.
Có lẽ thái độ của Dương Nguyên Nhất ôn hòa, dễ gây thiện cảm. Nói chung Chương Hiểu Bạch có loại cảm giác thân thiết với Dương Nguyên Nhất, cô mỉm cười: “Tôi biết rồi, cám ơn ngài.”
Dương Nguyên Nhất giật giật lông mày, nhìn theo bóng lưng Chương Hiểu Bạch rời khỏi, quay đầu lại thì thấy Ngụy Diên Khanh đã sớm mở cửa vào phòng. Cậu cũng vào theo, vừa đóng lại đã bị đè lên cửa cắn tai. Dương Nguyên Nhất buồn bực hừ một tiếng, thấp giọng oán trách: “Cắn em làm gì?”
Ngụy Diên Khanh ôm eo cậu: “Không phải cắn, là hôn.”
Dương Nguyên Nhất: “Có bản lĩnh thì đừng dùng răng.”
Ngụy Diên Khanh cười khẽ: “Ừ.” Nói xong, từ cắn thành liếm, vừa liếm vừa mút làm Dương Nguyên Nhất xụi lơ, nhanh chóng nhũn cả eo. Dương Nguyên Nhất lại nghe anh nói: “Nghỉ ngơi cả chiều rồi, bây giờ đến lúc vận động.”
Dương Nguyên Nhất rướn cổ lên nhìn lưng của Ngụy Diên Khanh, cánh môi ngập tràn hơi thở thanh lãnh, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào dò xét. Cậu không hề chống cự, há miệng đón nhận nụ hôn.
Ngoài cửa sổ gió lạnh thấu xương, trong phòng ấm áp như xuân.
Đêm khuya, trên giường hai bóng người giao triền quấn quýt. Dương Nguyên Nhất trốn trong chăn rụt vai, hướng tới gần Ngụy Diên Khanh. Người kia dang tay ôm cậu, siết chặt trong lồng ngực.
Đối diện khách sạn là một khu chung cư, một căn gồm một phòng ngủ một phòng khách đang sáng đèn. Bên trong phòng khách, một thai phụ bụng lớn đặt tạp chí lên bàn trà, đứng dậy đi vệ sinh. Đèn phòng khách liên tục nhấp nháy phát ra tiếng ‘xẹt xẹt’ rất nhỏ, tim đèn cháy hỏng. Phòng khách rơi vào bóng đêm, một cái bóng xuất hiện từ sân thượng, nhảy hai ba bước lên bàn trà phòng khách.
Toilet truyền đến tiếng xả nước, thai phụ đỡ eo mở cửa ra ngoài, phát hiện phòng khách tối om liền nói thầm: “Đèn hư rồi à?” Cô lần mò vào phòng ngủ, mở đèn. Ngọn đèn sáng lên, nhìn thoáng qua thấy có bóng dáng trên bàn trà. Cô hoảng hốt quát lên: “Ai?!”
Trong chớp mắt bóng dáng kia đến trước mặt, lúc này thai phụ thấy rõ mặt mũi, sợ đến mức đỏ cả mắt, la thảm thiết đầy hoảng sợ.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Diên Khanh: Ai bịa đặt? Đóa hoa hai tám xuân xanh sao có thể nói là già?