Quỷ Sự Vô Tận

Chương 29: Hoa thược dược màu đen (5)




“Từ minh tinh đang nổi tiếng ngoại tình, 419 hoặc đời tư hỗn loạn, hắn đều có thể chụp được, hơn nữa dường như cũng ở hiện trường. Người trong giới căm thù hắn đến tận xương tủy nhưng vẫn cẩn thận lấy lòng, chẳng qua sau lưng mắng Diêu Thành là ‘chúa tọc mạch’.” Chu Linh Tê nhớ lại người trong giới đánh giá Diêu Thành: “Tôi chưa tiếp xúc với người này, không biết gì về hắn. Chỉ là nghe nói qua.”

“’Chúa tọc mạch’ quả là hình dung chính xác.” Trong khi mọi người nói chuyện thì Vương Tiểu Hồng đã nhanh chóng thu thập tin tức có liên quan đến Diêu Thành, mở ra cho mọi người xem: “Nửa năm trước, ảnh chụp Tôn Tình Tình bị bao nuôi bị truyền ra ngoài, mất hết danh dự. Ảnh là do Diêu Thành chụp, hắn trốn năm ngày trong tủ ly ở nơi mà Tôn Tình Tình và doanh nhân hẹn hò, cuối cùng cũng chụp được ảnh.

Dương Nguyên Nhất nhíu mày: “Phạm pháp rồi.”

Không chỉ là phạm pháp, thủ đoạn cũng làm người khác chán ghét.

Vương Tiểu Hồng: “Bị kiện ra tòa, bồi thường ít tiền, cũng bị giam mấy ngày. Thế nhưng không có chứng cứ cho thấy hắn lẻn vào nhà riêng, cho nên sau khi được thả ra càng nổi tiếng. Tôn Tình Tình cũng vì chuyện này mà xích mích với hắn, quậy tưng bừng, sau đó không lâu xảy ra tai nạn giao thông. Có người chụp được Diêu Thành xuất hiện tại hiện trường tai nạn, dân mạng và khán giả mắng chửi hắn rất gay gắt. Diêu Thành yên lặng hai tháng, trở lại đài truyền hình tiếp tục talkshow của hắn, không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.”

Dương Nguyên Nhất hỏi Ngụy Diên Khanh và Chu Linh Tê: “Hai người có phát hiện Diêu Thành có chỗ bất thường không?”

Ngụy Diên Khanh: “Chưa tiếp xúc qua, khó nói.” Anh ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Dương Nguyên Nhất: “Talkshow kết thúc, bọn họ đang ra.”

Mọi người quay đầu lại thì phát hiện Tô Thanh Xán nổi giận đùng đùng bước nhanh về phía trước, Kha Kha cẩn thận đi theo bên cạnh. Phía sau là Diêu Thành đang đi ra, chỉ là rẽ sang một nơi khác. Trong lúc đi có nhìn thoáng qua Tô Thanh Xán, trên mặt là nụ cười trào phúng khinh thường.

Tô Thanh Xán nhìn thấy nhóm của Dương Nguyên Nhất cũng không dừng lại, giận dữ bỏ đi. Kha Kha ngượng ngùng nói với hai người: “Chị Tô mới bị gài bẫy,  nghẹn không nói nên lời. Bây giờ chị ấy vô cùng tức giận, mọi người hiểu cho.”

Nói xong, cô liền đuổi theo Tô Thanh Xán.

Chu Linh Tê chậm chạp đứng dậy: “Tôi theo Tô Thanh Xán, Diêu Thành giao cho các người.”

Ngụy Diên Khanh không có dị nghị, chỉ nói: “Vương Tiểu Hồng, cậu theo hắn cùng bảo vệ Tô Thanh Xán.”

“Hả?” Vương Tiểu Hồng còn đang ngây người, nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của sếp liền gật đầu đáp ứng: “Không thành vấn đề.”

Chu Linh Tê và Vương Tiểu Hồng phụ trách bảo vệ Tô Thanh Xán, trên thực tế là đề phòng cô bị hoa thược dược đen mê hoặc. Về phần giữ lại Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh là để phụ trách điều tra Diêu Thành.

Ngụy Diên Khanh: “Gần đây có một cái Casino Hotel, chúng ta vào đó giết thời gian đi.”

Dương Nguyên Nhất sửng sốt: “Giết thời gian? Không cần canh chừng Diêu Thành sao?”

Ngụy Diên Khanh khoát tay: “Nơi làm việc của hắn là đài truyền hình, bây giờ là ban ngày, có người ra vào nhiều như vậy. Nếu hắn thật sự có vấn đề, cứ canh chừng thế này cũng không có tác dụng. Đi thôi, ở chỗ này sẽ khiến đối phương cảnh giác.”

Dương Nguyên Nhất suy nghĩ một chút, cảm thấy Ngụy Diên Khanh nói đúng. Người thật sự có vấn đề sẽ không gây chuyện ở đài truyền hình nhiều người qua lại, càng sẽ không lộ ra sơ hở. Nếu như Diêu Thành thực sự có liên quan đến dị văn, bọn họ ở đây theo dõi sẽ khiến đối phương cảnh giác.

Dù sao nơi này cũng tồn tại một dị văn khủng bố.

Đẳng cấp giữa các dị văn khác nhau, dường như cũng có áp chế.

Ngụy Diên Khanh đút tay vào túi, đeo khẩu trang, vóc người cao gầy cùng khí thế bức người không làm những người khác hoài nghi. Dù sao người nổi tiếng cũng thường ra vào đài truyền hình, hơn nữa đôi mắt của Ngụy Diên Khanh rất đẹp, tùy ý nhìn thoáng qua cũng thấy đẹp như tranh vẽ.

Bởi vì bị hiểu lầm là đại minh tinh nào đó, cho dù ra vào khu vực hậu cần cũng không ai cản hắn.

Dương Nguyên Nhất đi ở phía sau cách Ngụy Diên Khanh hai bước, duy trì khoảng cách rời khỏi đài truyền hình. Có một nhóm nữ sinh truy tinh* ngồi xổm ở cửa, vừa thấy hai người đi ra liền ùa lên, miệng gào thét ‘Anh ơi, ký tên cho em đi’.

(Truy tinh: hành vi sùng bái của fan đối với minh tinh)

Ngụy Diên Khanh ngước mắt nhìn, màn sương dày đặc trong mắt như hóa thành thực thể, chạm đến ánh mắt như thế không ai dám đến gần. Người đứng gần nhất dừng bước, câm như hến không dám nhúc nhích.

Người phía sau không thấy gì, nhìn thấy người trước mặt dừng lại nên muốn nhào tới, nhưng cũng bị khủng bố được thực thể hóa đập vào mặt, hù dọa không dám động đậy.

Ngụy Diên Khanh hài lòng kéo tay Dương Nguyên Nhất, rề rà băng qua đường, đi đến Casino Hotel ở gần trung tâm.

Sau khi hai người đi không bao lâu thì những nữ sinh kia bị bảo vệ phát hiện, cũng bị đuổi đi. Các cô tiếp tục tìm chỗ trốn rồi ngồi xổm canh chừng, nhưng trong lòng đều cảm thấy nghi ngờ: Sao các cô lại chạy ra?

Ở tầng mười mấy của đài truyền hình, Diêu Thành thấy Dương Nguyên Nhất và Ngụy Diên Khanh nắm tay nhau băng qua đường ở dưới lầu, hỏi trợ lý bên cạnh: “Bọn họ là ai?”

Từ độ cao hơn mười tầng nhìn xuống, người giống như con kiến, hoàn toàn không thấy rõ. Trợ lý nhanh chóng trả lời: “Chắc là người mới, không có danh tiếng gì.”

Dưới lầu có nhiều nữ sinh ngồi xổm canh chừng nhưng không ai bao vây bọn họ. Điều này nói rõ dù không phải người thường thì cũng là người mới không có danh tiếng.

Diêu Thành từ trên cao nhìn xuống bóng dáng hai người dần biến mất, gương mặt lễ độ phản chiếu trên vách tường thủy tinh bỗng nhiên vặn vẹo, nhưng chỉ hai giây liền khôi phục bình thường. Hắn xoay người, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp: “Hình như có người muốn gặp tôi?”

Trợ lý hiểu ý: “Một tiểu minh tinh, lúc nào cô ta cũng rảnh —— ngài thấy đêm nay thế nào?”

Diêu Thành không trả lời, ngầm đồng ý.

Chân dài của Ngụy Diên Khanh sải bước vào khách sạn năm sao trong Casino Hotel, quẹt thẻ đăng ký mướn phòng rồi đi tới thang máy. Đi được mấy bước thì phát hiện Dương Nguyên Nhất không đuổi kịp, anh quay đầu lại hỏi: “Không đi sao?”

Dương Nguyên Nhất giật giật thái dương: “Sếp, anh mệt lắm hả?”

Cậu cho rằng đến Casino Hotel cho dù không phải vì tra án thì chí ít cũng là đến chơi bời, nhưng mà mục tiêu của Ngụy Diên Khanh rõ ràng là đi thẳng đến khách sạn.

Ngụy Diên Khanh rũ mắt: “Nghỉ ngơi đầy đủ, buổi tối mới có tinh thần.” Anh hơi suy nghĩ, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đưa cho Dương Nguyên Nhất: “Nếu em không muốn ngủ thì đi dạo đi. Thích cái gì thì mua, tôi trả tiền.”

Dương Nguyên Nhất nhụt chí, lắc đầu: “Thôi, tôi không có gì muốn mua.”

Cậu theo Ngụy Diên Khanh vào phòng khách sạn, nằm trên sô pha mềm như nhung, lấy di động ra chơi game. Cậu quay đầu lại thì thấy Ngụy Diên Khanh đã nằm trên giường, trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh của trò chơi.

Dương Nguyên Nhất tắt tiếng đi, ở văn phòng thám tử hơn hai tháng, đặc biệt là ngủ sát vách với Ngụy Diên Khanh nên cậu biết Ngụy Diên Khanh rất khó ngủ, bình thường không ngủ đủ giấc. Chỉ cần một chút ánh sáng, tiếng động cùng âm thanh hơi nhỏ sẽ đánh thức anh.

Trên bàn đặt một remote, dùng để điều khiển rèm cửa. Cậu cầm lên rồi đóng rèm cửa, trong phòng lập tức rơi vào bóng tối.

Im lặng chỉ duy trì hai phút, Ngụy Diên Khanh hỏi: “Sao không có tiếng?”

Dương Nguyên Nhất dừng chơi game: “Hả?”

Ngụy Diên Khanh: “Tiếng game ấy, tắt rồi sao?”

“Ừ, sợ quấy rầy anh.”

Yên tĩnh lan tràn trong phòng, lâu đến mức Dương Nguyên Nhất cho rằng Ngụy Diên Khanh đang ngủ thì lại chợt nghe tiếng anh nói nhỏ: “Tiếng của em sẽ không gây ồn cho tôi.”

“Cái gì?” Dương Nguyên Nhất rướn cổ lên muốn nghe rõ hơn, nhưng Ngụy Diên Khanh không nói nữa. Anh nhắm mắt lại, hơi thở ổn định như đang ngủ.

Cậu chống tay phải lên mép giường, chậm rãi tới gần Ngụy Diên Khanh, khoảng cách giữa hai người chỉ có 10cm. Hô hấp hai bên phả lên mặt, cự ly rất gần gũi. Dương Nguyên Nhất chuyên chú nhìn mí mắt của Ngụy Diên Khanh, cả quá trình không dời mắt, sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu mới xác định anh thật sự đã ngủ.

“Sếp?” Dương Nguyên Nhất khẽ kêu nhưng không được đáp lại. Vì vậy cậu lấy can đảm sờ cằm, tai của Ngụy Diên Khanh, cẩn thận sờ dưới cằm, không chạm được dấu vết như cậu tưởng tượng. “Là thật?”

Dương Nguyên Nhất rất kinh ngạc, cậu vẫn hoài nghi gương mặt của Ngụy Diên Khanh. Lúc đối phương che cằm và lúc không che giống như hai người khác nhau, chênh lệch rất lớn. Tuấn tú cùng bình thường chỉ cách một con đường. Hơn nữa cảm giác cực kỳ không ổn, như là hai gương mặt ở bên trên và bên dưới hợp lại với nhau.

Sau một lúc lâu, Dương Nguyên Nhất đứng dậy trở về chỗ cũ, cầm di động trong tay, mở một tấm hình cũ sáu bảy năm trước. Cảnh trong hình là nhà cũ Ngụy gia nhuốm màu cổ xưa, tất cả đều là sắc tối, cổ xưa u ám.

Hành lang đình viện, dưới tàng hoa hải đường tươi đẹp điểm xuyết nhành cây đầy hoa, thanh niên trắng gần như trong suốt, dung mạo như yêu. Hắn nhìn chăm chú vào ống kính, ánh mắt rất chuyên chú, lại càng giống như là nhìn người nào đó ngoài ống kính.

Dương Nguyên Nhất chỉ giữ hai tấm hình của người chồng trước Ngụy Lan Đình, một tấm là di ảnh, đây là một tấm khác. Di ảnh trắng đen được in vô số tấm, nhưng bức ảnh dịu dàng đầy lưu luyến này chỉ in một tấm, xem như bảo bối mà giấu đi.

Âm thanh nhỏ nhẹ nỉ non vang lên trong phòng: “Không phải cùng một người.”

Ngụy Diên Khanh khẽ nhúc nhích ngón tay, mở mắt ra, ánh mắt rơi bên bóng lưng của Dương Nguyên Nhất, như gió lốc phủ xuống biển rộng, thâm trầm làm người sợ hãi. Mấy giây sau, anh nhắm mắt lại, an tâm đi vào giấc ngủ.

Dương Nguyên Nhất bỗng nhiên quay đầu lại, không phát hiện khác thường liền quay đầu về, co chân lên rúc vào sô pha mềm như nhung tập trung chơi game giết thời gian. Thời gian trôi qua từng chút từng chút, sau hai giờ, có người đến gõ cửa.

Ngụy Diên Khanh lập tức mở mắt ra, trong đôi mắt đen kịt đầy trấn tĩnh như nãy giờ không có ngủ. Anh ngồi dậy, nhìn Dương Nguyên Nhất đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa là dì dọn vệ sinh của khách sạn, chỉ là hỏi theo thông lệ có cần quét dọn hay không. Dương Nguyên Nhất từ chối: “Không cần, cám ơn.” Sau đó đóng cửa.

Ngụy Diên Khanh kéo rèm cửa ra, bên ngoài đã là buổi chiều. Điện thoại di động liên tục phát ra âm thanh ‘Đing đing đoong đoong’, có người liên tục gửi tin cho anh. Anh cầm lên nhìn thì phát hiện đó là Vương Tiểu Hồng gửi tin tới.

“Tô Thanh Xán rời đài truyền hình về nhà, nhưng tâm tình không tốt nên một mình lái xe. Trên xe chỉ có một trợ lý, mà Chu Linh Tê và Vương Tiểu Hồng bị bỏ phía sau, chỉ có thể đón xe quay về. Trên đường trở về gặp phải sự cố, làm lỡ thời gian. Sau khi trở về phát hiện Tô Thanh Xán đã bị hoa thược dược đen mê hoặc, tấn công trợ lý của cô ta. Bây giờ Tô Thanh Xán đã được khống chế, cũng đưa trợ lý của cô ta đến bệnh viện rồi.”

Dương Nguyên Nhất: “Chúng ta phải mau chóng giải quyết bản thể của dị văn hoa thược dược đen, bằng không Tô Thanh Xán sẽ có kết cục như Tôn Tình Tình, nếu không phải phát điên thì cũng là bất ngờ tử vong. Hoa thược dược trong thân thể Tô Thanh Xán đã bò từ não vào yết hầu, không còn bao nhiêu thời gian.”

Ngụy Diên Khanh: “Nếu như nó cắm rễ vào lục phủ ngũ tạng thì sẽ ăn sạch cơ quan nội tạng, phá bụng nở hoa. Thời gian quả thực không nhiều lắm.” Anh đứng lên, vào phòng tắm rửa mặt, lúc trở ra tỉnh táo không ít. Anh nói: “Đi ăn cơm.”

Dương Nguyên Nhất đã quen phong cách làm việc của Ngụy Diên Khanh, cho nên không phản đối cũng không kinh ngạc. Dù sao Ngụy Diên Khanh có kinh nghiệm xử lý dị văn rất phong phú, anh biết nắm bắt thời cơ, hiện tại không vội cũng nói rõ có gấp cũng chẳng có tác dụng gì.

Ngụy Diên Khanh đặt tay phải lên vai Dương Nguyên Nhất, khom người ghé vào tai cậu, trong giọng nói mang theo ý cười: “Càng ngày càng bình tĩnh, em không chút tò mò sao?”

Dương Nguyên Nhất liếc mắt nhìn Ngụy Diên Khanh dựa rất gần, trấn tĩnh hỏi: “Sếp, anh muốn ngoại tình sao?”

Ngụy Diên Khanh: “…..” Kiêu ngạo tự mãn làm anh thả lỏng, nhất thời quên mất bản thân có thiết lập hôn nhân thắm thiết. Anh đã quên mình còn có một bà xã còn đang ‘giận dỗi’, ‘thờ cúng bài vị’ trong nhà.

Nhưng gần đây trêu chọc Dương Nguyên Nhất làm anh quên hết tất cả, suýt chút nữa sụp đổ thiết lập.

“Xin lỗi.” Ngụy Diên Khanh lạnh nhạt thối lui, giữ một khoảng cách. Anh suy nghĩ cực nhanh, phải làm sao để nhanh chóng thoát khỏi thiết lập đã kết hôn cũng như thành công mang mũ xanh cho ‘bản thân đã chết sớm’.

Dương Nguyên Nhất đảo mắt, nhìn chằm chằm bóng người phản chiếu trên mặt đất nhẵn bóng như gương.



Dùng xong bữa tối, ở Casino Hotel tiêu pha ba giờ. Đến mười giờ tối, bọn họ trở lại cửa bãi đỗ xe ở cao ốc của đài truyền hình. Ngụy Diên Khanh thuê một chiếc xe, hai người ngồi trong xe đợi Diêu Thành.

Căn cứ vào tin tức Vương Tiểu Hồng thăm dò được, một chiếc xe màu đen có rèm che từ bãi đỗ xe chạy ra. Ở ghế lái chính là Diêu Thành, mà ghế phụ bên cạnh hắn là một cô gái trẻ tuổi. Bầu không khí giữa hai người rất mờ ám.

Ngụy Diên Khanh lái xe đi theo, không nhanh không chậm giữ một khoảng cách.

Dương Nguyên Nhất: “Vương Tiểu Hồng có nói qua sinh hoạt cá nhân của Diêu Thành. Hắn không có bạn gái nhưng luôn có người tự tiến cử muốn bò lên giường hắn. Ai tới Diêu Thành cũng không từ chối, nhưng những người này cũng không gặp chuyện xui xẻo. Trái lại là mấy nữ minh tinh lúc trước gặp chuyện không may, tự tiến cử lên giường nhưng đều bị từ chối.”

Đang nói chuyện thì gặp đèn đỏ, bọn họ dừng lại đợi đèn xanh, mà Diêu Thành lại đúng lúc đi qua, nhanh chóng biến mất. Trong bóng đêm, vô số xe cộ tới lui, xe con của Diêu Thành như cá nhỏ bơi lội trong biển lớn, khó có thể tìm được nữa.

Dương Nguyên Nhất nhíu mày: “Làm sao đây?”

Không có máy theo dõi, cũng không biết địa chỉ của Diêu Thành. Cho dù biết địa chỉ của hắn, đối phương cũng có thể không mang đối tượng 419 về nhà. Thế nhưng nếu Diêu Thành thật sự là bản thể dị văn, mục đích của hắn có thể là giết chết cô gái trẻ kia. Nếu như vậy chắc là chọn nơi tương đối hoang vu, chí ít là ít người lại trống trải, dễ chôn xác.

Sau khi phân tích xong, Dương Nguyên Nhất lại chần chờ lắc đầu, phủ định suy đoán lúc trước: “Bảo vệ cửa nhìn thấy Diêu Thành và cô gái kia rời đi, cho nên có lẽ không phải là muốn ra tay. Hơn nữa tất cả người chết đều bị từ chối, nữ minh tinh kia tạm thời an toàn.”

“Chưa chắc.” Ngụy Diên Khanh vừa lái xe vừa mở di động tìm kiếm trên bản đồ điện tử toàn thành phố.

Dương Nguyên Nhất không hiểu: “Vì sao?”

“Em đã quên đặc điểm của hoa thược dược đen mê hoặc người khác? Cách nói ‘Tất cả người chết đều bị từ chối’ là ai truyền ra? Độ tin tưởng chưa chắc đạt tới 10%.” Ngụy Diên Khanh bật hướng dẫn bằng giọng nói, mở miệng: “Thắt dây an toàn chưa?”

Dương Nguyên Nhất im lặng một lúc, lặng lẽ điều chỉnh tư thế ngồi, nắm ghế ổn định thân hình rồi nói: “Tăng tốc đi.”

Ngụy Diên Khanh cười khẽ, đạp mạnh chân ga. Xe ô tô đen vốn không nhanh không chậm như u linh trong bóng đêm bay nhanh trong dòng xe đông đúc, giống như đã tính toán tốc độ hoàn hảo, băng qua khi còn một giây nữa là đèn đỏ sáng lên, một đường thông suốt.



Ngoại thành khu Đông có một trạm Trần Kiều, gần trạm Trần Kiều có một nhà xưởng bỏ hoang. Trong nhà xưởng thỉnh thoảng có vài người vô gia cư ở lại. Nhưng bây giờ là cuối thu, trời trở lạnh, có ít người vô gia cư. Đêm nay càng xui xẻo, không có bất kỳ người nào.

Cô gái há miệng thở dốc, chạy về phía trước không dám dừng dù chỉ một giây, thỉnh thoảng hốt hoảng quay đầu nhìn xung quanh, giống như đang chạy trốn. Cô không dám lên tiếng cầu cứu, bởi vì nơi này không có ai, mà người dẫn cô tới chính là người đuổi giết cô.

Cô vượt qua bụi cỏ dại cao tới đầu gối, chạy vào nhà xưởng bỏ hoang. Tốt xấu gì bên ngoài còn có ánh trăng chiếu sáng, nhưng mà trong nhà xưởng giơ tay không thấy năm ngón, cửa vào đen kịt như miệng dã thú. Trong bóng tối như ẩn chứa rất nhiều ác linh khủng bố, thế nhưng lúc này những cảnh tượng kinh khủng trong tưởng tượng cũng không sánh bằng ma quỷ hung ác sau lưng.

Cô gái không chút do dự chạy vào nhà xưởng, dựa vào ánh trăng xuyên qua cửa sổ rách nát chạy lên lầu hai, hốt hoảng tìm chỗ trốn thì nghe được âm thanh chói tai từng bước tới gần.

Âm thanh kia rất sắc bén, chỉ cần nghe đã cảm thấy khó chịu, khó chịu đến mức muốn xuyên thủng tai. Trong đầu cô xuất hiện một hình ảnh, đó là một thanh mã tấu rỉ sét được mài rất sắc nhưng dính đầy máu xẹt qua vách tường, vách tường phát ra tiếng thét chói tai đầy đau đớn. Người mang giầy da màu đen không nhanh không chậm theo phía sau, mặc cho con mồi giãy giụa.

Cô gái như sụp đổ, mỗi lần cô cho rằng mình đã thoát khỏi tên ma quỷ kia, đang định thở phào thì bên tai lại vang lên nhiều tiếng bước chân có quy luật. Cô như một con chuột hoảng loạn không lối thoát, bị nhốt trong mê cung, chạy kiểu nào cũng không thoát được truy đuổi.

Cô sợ hãi quay đầu lại nhìn xung quanh, lặng lẽ mở cửa vào trong kho hàng có máy móc bỏ hoang. Túi nylon lớn phủ lên máy móc bỏ hoang, hình thành góc độ đặc biệt, có thể để một người chui vào mà không bị phát hiện.

Cô gái trốn vào trong, run lẩy bẩy. Cô duỗi cánh tay trắng nõn ra rồi cắn chặt, trên mặt đầy nước mắt. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhìn thoáng qua là có thể thấy đôi giày da mới tinh và mã tấu bị kéo lê trên đất.

Trên mã tấu dính lốm đốm đỏ có thể thấy rất rõ ràng, căn bản không phải rỉ sét mà là máu khô dính trên đó. Có vài vết là màu đen, đã đông lại, nhìn ra rất bẩn, như đã đính vào thân mã tấu, tuy rằng đã đông lại nhưng có thể khẩy ra.

Đó là máu tươi có mới có cũ, đủ để nói rõ người nọ đã dùng thanh mã tấu này giết không ít người.

Trên thân mã tấu còn có máu tươi ấm nóng nhỏ xuống, rơi tí tách trên mặt đất, để lại một vết máu thật dài.

Cô gái sợ đến mức không phát ra được âm thanh nào, nhưng thân thể hoảng sợ đã hoàn toàn không có cách nào khống chế. Khi phát hiện người nọ đến gần, cổ họng cô bất chợt phát ra tiếng rên rĩ khe khẽ. Bởi vì sợ hãi nên con ngươi không ngừng phóng đại, nước mắt và mồ hôi lạnh hòa lẫn, đã không thể phân biệt.

Giày da mới toanh dừng trước mắt, sau một lúc lâu tiếp tục đi về phía trước.

Cô gái không dám cử động, cả người cứng ngắc. Cho đến khi âm thanh dần đi xa, cô mới thở phào. Trên cánh tay hằn dấu răng rất sâu, rỉ máu. Cô xụi lơ,  cố gắng chống tay lên mặt đất muốn đứng lên.

Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một đôi giày da mới tinh, cô còn chưa phản ứng kịp thì túi nylon lớn che trước mắt bỗng nhiên bị kéo ra. Cô ngẩng đầu nhìn, gương mặt ngày thường gặp qua rõ ràng rất vô hại, lúc này đang mỉm cười đầy thân thiện.

“Tìm được cô rồi.”

“A a a ————”

Xa xa, Dương Nguyên Nhất nhìn thấy chiếc xe con của Diêu Thành đậu phía trước. Xe dừng lại, cậu lập tức mở cửa chạy tới kiểm tra thì thấy trong xe không người. Tay chống lên mui xe, lúc rút tay lại chợt thấy lòng bàn tay rất dính nhớp.

Nhờ ánh trăng thấy rõ là máu tươi, Dương Nguyên Nhất có linh cảm, cúi đầu nhìn dưới chân. Dưới chân là cỏ dại, trong cỏ dại là một vũng máu, lượng máu rất lớn. Tìm kiếm theo vết máu thì phát hiện cách xe con không xa là Diêu Thành bị phân thây.

Thi thể Diêu Thành bị chém thành hai từ phần eo, trên mặt là vẻ cực kỳ bất ngờ. Kiểm tra cẩn thận thì có lẽ hắn bị người tấn công từ phía sau, một đao chém thành hai mảnh.

Lúc đó còn sống, hơn nữa rất kinh ngạc, dường như kẻ ra tay là người hắn rất quen thuộc và tin tưởng.

Sau khi hắn bị chém thành hai, hung thủ lại chém thêm vài nhát, vết đao rất mất trật tự.

Dương Nguyên Nhất phát hiện hình xăm hoa thược dược đen trên ngực Diêu Thành, nhụy hoa ở giữa sinh trưởng giống hệt mặt của Diêu Thành, nhắm hai mắt, vô cùng tà quỷ. Cậu vươn tay vừa định đụng vào thì cổ tay đột nhiên bị nắm.

Ngụy Diên Khanh ngồi xổm xuống, giọng nói hơi lạnh: “Thứ này sẽ thông qua đụng chạm da thịt tiến vào thân thể em.”

Dương Nguyên Nhất trợn to mắt, thấy gương mặt ở giữa nhụy hoa thược dược đen bỗng nhiên mở mắt, phát ra tiếng thét chói tai đầy sợ hãi. Cả đóa hoa như sống lại, tán loạn ra xung quanh tầng da ngoài của Diêu Thành, ý đồ chạy trốn.

Không biết Ngụy Diên Khanh lấy đâu ra một con dao dưa hấu, nhanh tay đâm vào mặt ở giữa nhụy hoa thược dược đen, chất lỏng màu đỏ lập tức chảy ra. Sau đó, hoa thược dược đen nhanh chóng héo rũ tàn lụi.

Dù là Dương Nguyên Nhất trước giờ luôn bình tĩnh cũng không khỏi kinh ngạc hỏi: “Anh mang theo dao dưa hấu từ khi nào vậy?!”

Ngụy Diên Khanh vẩy máu trên dao: “Lúc nãy đi ngang sạp dưa, cảm thấy không tệ nên thương lượng mua lại với chủ sạp.”

Sạp dưa hấu? Dương Nguyên Nhất nhớ lúc nãy sau khi bọn họ ăn tối xong đi dạo phố, đến một con đường ẩm thực giá bình dân. Đầu đường có một sạp dưa hấu, bán dưa vừa xanh vừa lớn. Lúc đó Ngụy Diên Khanh dừng lại thương lượng gì đó với chủ sạp, cuối cùng lại không mua bất kỳ hoa quả gì.

Thì ra không phải mua hoa quả mà là anh mua dao dưa hấu.

Ngụy Diên Khanh: “Trên người Diêu Thành cũng sinh trưởng hoa thược dược đen, nhưng rõ ràng hắn và bản thể dị văn là quan hệ hợp tác. Hoa thược dược đen không xâm chiếm thân thể hắn, cũng không mê hoặc hắn, trái lại giúp hắn mê hoặc các nữ minh tinh khác, cũng dụ dỗ bọn họ đến trước mặt bản thể dị văn. Đồng thời chọn nữ minh tinh như Tôn Tình Tình, Tô Thanh Xán làm chất dinh dưỡng cho hoa thược dược đen, nhưng quan hệ hợp tác giữa hắn và bản thể dị văn đã kết thúc.”

Bản thể dị văn giết Diêu Thành vướng víu, thậm chí lười thúc giục hoa thược dược đen ăn nội tạng của hắn. Mà Diêu Thành dường như thường mang theo những nữ minh tinh vô danh cung cấp cho bản thể dị văn giết chóc, không ngờ bản thân lại trực tiếp bị chém thành hai mảnh.

Dương Nguyên Nhất không hề đồng tình: “Nối giáo cho giặc, gieo gió gặt bão.”

Hai người dọc theo vết máu đi qua rừng cây, căn cứ cỏ dại bị đổ rạp tìm được nhà xưởng bỏ hoang. Ở cửa vào nhà xưởng nghe được tiếng thét chói tai, Dương Nguyên Nhất ngẩng đầu, lùi về sau vài bước giẫm chân nhảy lên, vịn cửa sổ, bám lên ban công, linh hoạt leo lên tầng hai.

Cậu cúi đầu nhìn Ngụy Diên Khanh ở lầu dưới, anh phất tay còn đang cầm dao dưa hấu dính máu: “Đừng quan tâm tôi, đi đi.”

Dương Nguyên Nhất thả người rơi xuống đất, đi theo tiếng thét chói tai. Trong hành lang vắng vẻ nghe rất rõ có tiếng bước chân cùng vật nặng kéo lê trên đất, cậu rút Baton ra, dừng bước, đợi bản thể dị văn tới.

Trong bóng tối, bóng đen không nhanh không chậm bước đến, một tay cầm mã tấu, một tay túm tóc cô gái kéo đi. Cô gái không ngừng giãy giụa nhưng không thể thoát ra, khóc la khàn giọng, trên người còn có rất nhiều vết thương.

Bóng đen đi tới hành lang, đứng bên cạnh cửa sổ trượt. Ánh trăng hắt lên mặt cô —— rõ ràng là Kha Kha – trợ lý của Tô Thanh Xán.

Nhan sắc Kha Kha như cô bé hàng xóm, ngây thơ vô hại, cho dù lúc này cô mặc áo mưa màu đen, giày da màu đen, trên người dính đầy máu đen sẫm nhưng nhìn qua vẫn là dáng vẻ vô hại, trên mặt còn mỉm cười ngọt ngào.

Cô buông mớ tóc dài ra, cô gái nằm rạp run rẩy trên đất. Kha Kha cởi mũ áo mưa xuống, một đóa thược dược đen từ trong gáy cô chui ra ngoài, ở trung tâm nhụy hoa là một gương mặt phụ nữ xinh đẹp.

“Sao anh tìm được tôi?” Mở miệng là gương mặt phụ nữ trên nhụy hoa, mà gương mặt thuộc về Kha Kha chỉ mỉm cười ngọt ngào, không có biến hóa.

Dương Nguyên Nhất: “Sếp nói trạm Trần Kiều gần bệnh viện nhất.”

Mà trước đây Vương Tiểu Hồng nói với bọn họ rằng Kha Kha bị thương đã được đưa đến bệnh viện gần trạm Trần Kiều.

Gương mặt trên nhụy hoa của đóa thược dược đen rất xinh đẹp, biểu cảm phong phú. Lúc này lộ ra vẻ mặt nghi ngờ ngây thơ: “Các người hoài nghi tôi? Tôi lộ ra sơ hở nào sao?”

Nó vừa nói vừa kéo mã tấu tới gần Dương Nguyên Nhất.

Dương Nguyên Nhất bình tĩnh trả lời: “Bắt đầu từ ngày gặp mặt đã hoài nghi cô.”

Mặt phụ nữ trên nhụy hoa rất kinh ngạc, hét khàn giọng: “Sao có thể?!” Nó luống cuống hỏi: “Tôi lộ ra sơ hở nào sao?”

Dương Nguyên Nhất rất trầm tĩnh: “Bởi vì chúng tôi có hai đại dị văn từ cấp 4 trở lên.”

Dị văn đẳng cấp cao có thể áp chế dị văn cấp thấp.

Cho dù là dị văn ‘Hoa thược dược màu đen’ phủ thêm da người cẩn thận ngụy trang thành nhân loại, nhưng trước mặt hai đại dị văn cũng đã sớm bị nhìn thấu.

Mặt phụ nữ trên nhụy hoa á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu mới lúng túng hỏi: “Vậy vì sao các người còn muốn điều tra Diêu Thành?” Hoàn toàn lừa gạt nó.

Dương Nguyên Nhất: “Đùa cô thôi.”

Đồng thời cũng là đùa cậu và Vương Tiểu Hồng, hai đại lão kia đã sớm biết sự thật. Nếu không phải lúc nãy nhìn thấy Diêu Thành bị giết, trong nháy mắt nhớ lại thân phận của Ngụy Diên Khanh và Chu Linh Tê, chỉ sợ cậu cũng không đoán được.

Xuất phát từ việc chưa hiểu rõ dị văn, Dương Nguyên Nhất vẫn không suy nghĩ sâu xa đến dị văn đẳng cấp cao áp chế dị văn cấp thấp.

Ngụy Diên Khanh ở sau lưng dừng bước, tựa người lên hành lang nghe toàn bộ câu chuyện, tiện tay cắm dao dưa hấu vào vách tường, dễ dàng như cắt đậu hũ. Anh rút điếu thuốc, vừa định châm lửa thì Dương Nguyên Nhất liếc mắt nhìn sang.

Ngụy Diên Khanh ngừng lại, buông bật lửa, miệng ngậm điếu thuốc, hơi nheo mắt lại nói rằng: “Tôi chỉ vì muốn làm kinh nghiệm thực chiến của em trở nên phong phú, sự thật sẽ cho em biết dị văn bên ngoài có bao nhiêu xảo quyệt. So ra thì tôi làm người rất chân thành.”

Dương Nguyên Nhất khẽ nói: “À.”

Vừa dứt lời, mặt phụ nữ trên nhụy hoa đóa thược dược đen thét chói tai, đầu của Kha Kha chợt dựng thẳng. Hai tay cầm mã tấu, dùng tốc độ cực nhanh vọt tới trước mặt Dương Nguyên Nhất.

Dương Nguyên Nhất dùng Baton cản mã tấu, hai loại vũ khí va chạm tóe lửa. Kha Kha cúi đầu xuống, hoa thược dược đen trên gáy như rắn bỗng nhiên nhảy lên mặt cậu. Dương Nguyên Nhất xoay eo với độ cong cực khó, nghiêng người tránh khỏi, xoay người di chuyển ra phía sau lưng Kha Kha túm lấy rễ của đóa thược dược đen.

Dùng hết toàn lực cũng không kéo nó ra được, nó và thân thể bên dưới là đồng thể. Mặt phụ nữ trên nhụy hoa tức giận quát lớn, Kha Kha cũng phát ra tiếng rống giận, đầu và hai tay vặn ra phía sau, thay đổi góc độ huơ mã tấu.

Dương Nguyên Nhất không thể không buông tay tránh ra, Ngụy Diên Khanh rút dao dưa hấu khỏi tường rồi hô: “Đón lấy.” Sau đó ném qua.

Cắm Baton vào trong miệng Kha Kha, sau khi xuyên thủng yết hầu của cô thì lại túm lấy rễ hoa thược dược đen, chụp dao dưa hấu không chút do dự đâm xuống. Tiếng rống giận và kêu gào thê lương đồng thời vang lên, Kha Kha suy sụp ngã xuống đất, một gốc hoa thược dược còn sót lại đã gãy rễ không ngừng loe ngoe.

Mặt phụ nữ trên nhụy hoa tràn đầy thống khổ, máu màu đen sẫm không ngừng chảy ra, nhanh chóng dính đầy người. Dương Nguyên Nhất cảm thấy vô cùng buồn nôn, quay đầu thừa dịp Ngụy Diên Khanh không chú ý ném tới, ném xong còn nói: “Sếp, chụp.”

Trên nửa ống tay áo của Ngụy Diên Khanh dính máu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Dương Nguyên Nhất đột nhiên bật cười, nhặt Baton lên, ho khan hai tiếng rồi nói: “Tôi, tôi báo cảnh sát đã.”

Ngụy Diên Khanh cầm một cây thép dài một thước quấn hoa thược dược đen lại, nghe tiếng còi cảnh sát liền khởi động ô tô rời khỏi: “Ở đây cứ giao cho bọn họ giải quyết, chúng ta về.”

Bản thể dị văn hoa thược dược đen héo rũ được đặt lên ghế sau, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không thể nhúc nhích.

Dương Nguyên Nhất thu lại ánh mắt, vươn vai: “Hoàn thành ủy thác suôn sẻ!”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bản thể dị văn • hoa thược dược đen: Tôi, ảnh hậu!

BOSS đại dị văn: Lặng lẽ nhìn mi biểu diễn.